Lâm Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy để cho một cô gái trẻ tuổi chờ đợi trong hy vọng mong manh như vậy, đúng là có chút khó...Trong lòng bà dâng lên một loại đau đớn, chẳng lẽ con trai thật sự không trở lại?
Bà luôn hy vọng giữ Thanh Thanh lại chính là giữ cho con trai bà có động lực quay về, nhưng hôm nay động lực này không còn nữa, một tia hy vọng dường như cũng biến mất…
“Cô đi đi...” Lâm Kiều Kiều vô lực nói, những khổ sở trong lòng không muốn nói thêm.
Thanh Thanh lo lắng nhìn bà, biết bà tâm tình không tốt lại gặp chuyện này, không biết tình trạng có trầm trọng thêm không, thế nhưng cô bất lực, cô đã không thể ở lại được nữa, nắm chặt hai tay, trong lòng cầu nguyện, mẹ, con nhất định sẽ tìm được Đoan Mộc Nam và đưa anh ấy trở về…
Đến lúc đó toàn bộ hiểu lầm sẽ tiêu tan.
Ngôn Thanh Thanh rời phòng làm việc của Lâm Kiều Kiều, rời khỏi cao ốc Đoan Mộc gia, lúc đi qua đại sảnh, mọi người đang nhìn cô xì xào bàn tán, Mộng Hạ đã đem chuyện của cô phát tán ra, mọi ánh mắt khinh bỉ đổ bắn về phía cô….
Khi Thanh Thanh đi đến cửa tòa nhà, trong lòng cô dâng trào cảm xúc mãnh liệt, một ngày nào đó cô nhất định sẽ trở lại đây, khi cô quay lại những khinh thường này sẽ không còn nữa, thay vào đó là ghen tị và ngưỡng mộ.
“Ngôn Thanh Thanh, cô đã tỉnh mộng làm thiếu phu nhân rồi sao?” Mộng Hạ bước chậm rãi đến trước mặt Thanh Thanh, hai tay ôm ngực, thân hình hoàn hảo hiện ra.
Thanh Thanh phớt lờ.
Mộng Hạ có chút tức giận, nghĩ thầm cô cũng bị Lâm Kiều Kiều đuổi ra ngoài, còn ngang ngược trước mặt cô ta? Dựa vào đâu?
“Ngôn Thanh Thanh, cô không còn được Đoan Mộc gia che chở, thì có gì đâu?”
Thanh Thanh vẫn phớt lờ cô ta, vòng qua cô ta đi về phía trước.
“Ngôn Thanh Thanh, cô đứng lại đó cho tôi, cô và mẹ cô rẻ tiền như nhau, lại dám câu dẫn người đàn ông không thuộc về mình..”
Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, quay người lạnh hùng hỏi:
“Cô vừa nói gì?”
“Không phải sao? Nghe nói mẹ cô dụ dỗ người đàn ông đã có vợ rồi mang tai, nhưng người này lại không muốn ở cùng mẹ cô...”
Mộng Hạ đã cho người điều tra chuyện của mẹ Thanh Thanh, thế nhưng lại tra không được người đó là ai, chỉ nghe được vài tin đồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thanh Thanh, xem ra tin đồn này là thật, cô ta nói tiếp:
“Bây giờ cô lại muốn theo gót chân của mẹ cô, rẻ tiền như bà ta, dám cướp Hân Văn? Nói cho cô biết, anh ấy là của tôi...A!”
Mộng Hạ còn chưa nói xong, cảnh tay đang chỉ vào Thanh Thanh bị cô nắm chặt, gập lại một cách thô bạo, Mộng Hạ đau đớn hét lên, không thể trở tay.
Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào cô ta và nói từng chữ:
“Phan Mộng Hạ, tôi nhịn cô là cảm thấy cô không đáng để tôi phải so đo, nhưng mà xin hãy nhớ kỹ, đừng xúc phạm mẹ tôi, nếu không tôi sẽ đem những lời cô vừa nói cho cô nuốt vào trong...Cô sợ chết đúng không, nhưng Ngôn Thanh Thanh tôi lại không sợ, tôi không có tiền, không có địa vị, người yêu cũng đã mất, hiện tại chỉ còn công việc lại bị cô tính kế, dù sống cũng có gì để lưu luyến, nếu như cô bằng lòng, tôi cũng không sợ phiền phức mang theo cô xuống dưới ...”
Ngôn Thanh Thanh cắn răng nói xong, hất bàn tay cô ta rồi bước đi, chỉ có Mộng Hạ vẫn đang ngây ngốc đứng đó, vừa rồi Thanh Thanh đã dọa cô sợ hãi, một quả hồng mềm bỗng nhiên lại trở nên cứng rắn như thế…
Đúng, cô nói đúng, kiểu người như Mộng Hạ, được cưng chiều thành đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, là vì có tiền có thế, duy chỉ có một thứ quyền thế không thể đảm bảo được đó là mạng sống. Mộng Hạ thật sự sợ những người không có gì cả như cô, hôm nay bị kích thích, sẽ nổi điên mà làm chuyện gì, cô ta rùng mình một cái, vội vàng rời đi, thậm chí còn quên mất tay đang bị đau.
Sau khi Thanh Thanh rời đi, cô nhận điện thoại từ Lương Hân Văn, giọng nói của anh có chút khác, hỏi cô lúc nào rảnh muốn mang cô đến một nơi nào đó, Thanh Thanh nói:
“Em rất rảnh!”
Không lâu sau, xe của Lương Hân Văn lái đến, Thanh Thanh hơi ngạc nhiên vì trên xe không chỉ có một mình Lương Hân Văn mà còn có cả Tiểu Vũ và Đỗ Tử Hoa.
“Sao mọi người lại tới đây?” Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
“Lên xe hẵng nói.” Tiểu Vũ cười hì hì nói, vẻ mặt hưng phấn.
“Thanh Thanh, xin lỗi, không được sự đồng ý của em, anh đã tìm bọn họ đến giúp đỡ, chuyện này mặc dù càng ít người biết càng tốt, nhưng chúng ta vẫn cần một ít nhân lực.”
Thanh Thanh cảm thấy hơi đột ngột, trong lòng có chút lo lắng, nhưng Tiểu Vũ là bạn tạn tâm giao của cô, còn Đỗ Tử Hoa là bạn tâm giao của Đoan Mộc Nam, hẳn là có thể tin tưởng.
“Em tin họ, nhưng em sợ chuyện này sẽ liên lụy đến họ.” Thanh Thanh bày tỏ sự lo lắng của cô.
“Chỉ cần rửa sạch oan uổng cho đội trưởng, tôi tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa.” Đỗ Tử Hoa kiên định nói.
“Vậy mà năm năm qua tôi cũng không thấy anh làm gì nha.” Tiểu Vũ khinh thường nói, chuyện xảy ra năm năm trước cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô đánh không thắng được anh ta, ngoài miệng cũng không thể tha thứ cho anh ta.
“Ừm, tóm lại, chúng ta phải cẩn thận, giữ bí mật.” Lương Hân Văn vừa lái xe vừa nói.
“Chúng ta đi đâu?” Thanh Thanh hỏi.
“Đến nhà Mục Thiết Quân.” Lương Hân Văn trả lời.
Thanh Thanh run lên, đi đến nhà cha ruột cô? Cô và ông chưa hề nhận nhau, đến nhà ông sẽ như thế nào?