Sự cố bất ngờ khiến Thanh Thanh không kịp chuẩn bị, theo bản năng cô đưa tay ra múa loạn lên, nhìn vào gương thấy mình bị tấm rèm quấn chặt, nhưng cô không thể nhìn được người hay quỷ ở sau tấm rèm. Cô muốn mở miệng hét lên, nhưng âm thanh không thể phát ra, tuyệt vọng cảm thấy có lẽ mình sắp chết, trời ạ, chẳng lẽ vận mệnh của Ngôn Thanh Thanh cô đến đây là hết sao?
Cô thậm chí không biết mình chết trong tay người hay quỷ nữa.
Không, cô không thể chết như vậy được, nếu cô chết Đoan Mộc Nam sẽ phải làm sao? Tất cả những suy nghĩ này đều hiện lên trong chốc lát, Thanh Thanh liều mình dùng sức, muốn thoát ra khỏi sự giam cầm phía sau, xé rách tấm rèm, đạp chân lên bệ tắm, muốn dùng sức mạnh này để hất ngã người phía sau. Nhưng người kia như biết được ý định của cô liền kéo cô lại, Thanh Thanh đá hụt vào hộp trang sức lớn trong phòng tắm, tất cả đồ trang sức đều rơi xuống đất bao gồm cả mặt dây chuyền bằng ngọc bích mà Mục Thiết Quân đã tặng.
Là ai? Đến cùng là ai muốn giết cô? Cô tuyệt vọng dùng cánh tay muốn ôm lấy đầu của người kia, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể bắt lấy được gì.
Tuyệt vọng, sợ hãi, đan xem bất lực…
Thanh Thanh chán nản và mất hy vọng sống sót, cảm giác mình không thể thở được nữa, nhìn thấy bản thân trong gương càng ngày càng mờ nhạt…
Cho đến khi đôi mặt cô dần dần lim dim đến một mảnh đen kịt, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt không cam lòng, cứ như vậy ngã xuống…
Nam, anh đang ở đâu?
Mẹ, mẹ, mẹ ơi, đến đây...con khó chịu quá…
Không biết qua bao lâu, ánh sáng chậm rãi xuất hiện trước mặt cô, cô kinh hãi tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy mình đã nằm trong vòng tay của Đoan Mộc Nam.
Cổ phát ra một trận đau đớn.
“Nam, có, có người….Khụ khụ...khụ” Đôi môi cô trắng bệch, cuống họng khô khốc, sợ hãi ôm lấy Đoan Mộc Nam.
“Thanh Thanh, đừng sợ, đừng sợ, có anh đây, không sao đâu...” Đoan Mộc Nam đau lòng ôm lấy cô.
Lòng anh đầy tự trách và đau đớn, mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, tại sao anh lại không cảnh giác, có phải anh quá tin tưởng vào chính mình?
Anh cho rằng Mục Thiết Quân chỉ lo lắng cho sự nghiệp của anh, bởi vì anh không nghe lời khuyên can mà kết hôn với Ngôn Thanh Thanh, nghĩ rằng ông ta chỉ tức giận cảnh cáo anh một chút thôi, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, anh có lẽ đã suy nghĩ quá đơn giản, anh không dám tưởng tượng vừa rồi xuýt chút nữa đã đánh mất cô, anh đưa tay ôm cô vào lòng, giờ phút này lại có chút run rẩy.
Suýt chút nữa lại đưa một người vào bờ vực sinh tử, lúc này cảm giác sợ hãi đánh mất đi người mình yêu sâu sắc.
Thanh Thanh bình tĩnh trở lại mới phát hiện bên cạnh giường có rất nhiều bác sĩ đang đứng, biểu cảm nghiêm túc, khi thấy Thanh Thanh không sao mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Chị Lý đứng ở một bên, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng chưa từng có, nhìn thấy Thanh Thanh bình an vô sự, không nhịn được chắp tay trước ngực lẩm bẩm gì đó.
Nhớ lại vừa rồi đưa đồ ăn vào cho cô, chỉ rời đi gọi điện thoại cho Stylist, chỉ mất hơn hai phút, không ngờ quay vào đã thấy Thanh Thanh ngất xỉu trên đất, thực sự khiến chị ấy sợ hãi không ít.
“Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?” Chị Lý vẫn còn bàng hoàng nghĩ đến chuyện vừa rồi, rốt cuộc là ai to gan dám công khai tổn thương người của Đoan Mộc gia?
“Tôi, tôi không biết, khụ khụ...” Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra, sợ hãi xâm chiếm toàn thân, không khỏi run rẩy, chẳng lẽ vừa rồi suýt chút nữa thì cô mất mạng sao?
“Người kia mặc dù đứng đằng sau tôi, nhưng hắn lại trốn ở phía sau rèm, tôi không nhìn thấy hắn...”
Đôi mắt Đoan Mộc Nam hiện lên vẻ u ám, người kia là người Thanh Thanh biết, nếu không cần gì phải nấp sau rèm, có lẽ trong lòng hắn ta cũng do dự, nếu không hắn có thể lặng lẽ đi vào mà không ai phát hiện, nhất định sẽ có khả năng hại Thanh Thanh đến chết, nhưng tại sao lại muốn buông tha cho cô, chẳng lẽ đây chỉ là một cảnh cáo sao?
Anh ôm một bụng nghi ngờ, nhưng lại không để lộ ra trước mặt cô, cô không thể sợ hãi nữa, anh giấu đi vẻ nghiêm túc, lộ ra vẻ dịu dàng để cô không phải lo lắng nói anh sẽ giải quyết.
Điều anh lo lắng nhất lúc này là thể trạng của cô.
“Em thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?” Đoan Mộc Nam đau lòng vuốt ve cái cổ xanh tím của cô.
“Dạ, không sao.” Trong mắt anh hiện ra sự quan tâm, Thanh Thanh không muốn anh lo lắng cho cô, cô đột nhiên nghĩ đến tiệc đính hôn, cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu.
“Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ rồi, lễ đính hôn cũng sắp bắt đầu!” Chị Lý chờ câu nói này của cô, chuyện xảy ra vừa rồi, Đoan Mộc Nam sợ sẽ gây ra nhiều lo lắng, cho nên không báo với trưởng bối, hiện tại đã có nhiều khách mời có mặt tại khán phòng rồi.
“A, vậy tôi, tôi chưa….” Cô lập tức rời khỏi giường, nhưng ĐOan Mộc Nam kéo cô lại xác nhận hỏi:
“Thân thể không sao thật chứ?”
“Không sao...Khụ khụ...chuyện này, chị Lý mau giúp tôi mặc quần áo...”
Chị Lý liếc mắt nhìn Đoan Mộc Nam, thấy anh miễn cưỡng gật đầu, nói:
“Đừng lo lắng, anh sẽ đi xuống chào hỏi khách khứa trước, anh đã bố trí bảo vệ ở ngoài cửa, em đừng sợ.”
Thanh Thanh gật đầu, Đoan Mộc Nam mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bước đến đại sảnh. Thấy đã có nhiều khách đến, anh cau mày, có chút không vui, kêu Tiểu Trung lại hỏi sao lại có nhiều người không quen như vậy?
Tiểu Trung ủy khuất nghĩ, những khách này cũng không phải anh ta mời đến, những người đến đây không phải giàu thì là rất giàu, tại sao lại biến thành không quen được?
Anh ta cười nói, đây đều là những người được ông nội và ông chủ mời đến.
Đuôi mày của Đoan Mộc Nam phủ đầy mây mờ, anh nhìn vài ông già mặc quần áo Trung Quốc đang tiến vào đại sảnh, lai lịch của mấy người này đều không thua kém gì ông nội Đoan Mộc Cầu của anh, đều là những người trên giang hồ, làm thế nào lại đến đây?
Anh không hoan nghênh những người này lắn, nhưng nhìn thấy Đoan Mộc Cầu nhiệt tình chào hỏi, trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ ông nội vì vui mừng qua mà không cân nhắc không? Anh vừa trải qua một trận sóng gió, thế mà lại tổ chức tiệc cưới hoành tráng như vậy, là muốn người khác chú ý thêm sao.