Đoan Mộc Nam gặp Cố Thái Anh hôm nay hoàn toàn vì quan hệ công việc. Mấy ngày nay thủ đô có một vụ buôn lậu di tích văn hóa rất lớn, mà Cố Thái Anh là một chuyên gia trong lĩnh vực này, cho nên sau khi kết thúc công việc, cô ấy mời anh ta đến.
Không ngờ ngay khi Đoan Mộc Nam vừa bước đến nhà ăn của khách sạn liền gặp Thanh Thanh cùng đàn ông khác hẹn hò, chính là người trước đây đã tỏ tình với cô.
Đoan Mộc Nam thầm nghĩ, anh và cô gặp nhau không nhiều, ngoại trừ hẹn hò bên ngoài, những lần anh bất ngờ gặp cô, luôn luôn thấy cô đi cùng những người đàn ông khác.
Tâm trạng như vậy làm anh không muốn ăn, trước khi đồ ăn được dọn ra, anh đã xin lỗi Thái Anh.
Đi ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng không thấy đâu nữa.
Cho đến khi anh nhìn thấy cô tự vào vai người khác khóc nức nở ở lan can lầu hai.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Lúc này, trong lòng Đoan Mộc Nam tràn đầy lửa giận, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén, nở một nụ cười hấp dẫn nói với Lương Hân Văn:
“Vị học trưởng này, tôi đưa Thanh Thanh đi trước.” Anh còn chưa dứt lời đã nắm lấy cổ tay cô.
Lương Hân Văn không nghĩ rằng Đoan Mộc Nam lại bá đạo như vậy, nhưng động tác lại rất ưu nhã.
Đối mặt với Đoan Mộc Nam cầm lấy tay Thanh Thanh rời đi, anh ấy chỉ có thể đứng nhìn, không có tư cách để nói gì, anh hận chính mình tại sao lại để cho Đoan Mộc Nam đưa cô đi dễ dàng như vậy mà không đoạt lại?
Thế nhưng anh ấy có thể không? So sánh với Đoan Mộc Nam, anh ấy như con chim non không có cánh, không có quyền, không có sức chiến đấu, anh không thể cho cô bất cứ thứ gì…
Anh bất lực quay lưng bỏ đi, nhưng nhìn thấy một bóng người đỏ rực đang đứng đầu cầu thang.
“Giáo sư Cố?”
“Ừm, họ đi rồi sao?”
“Ừm.” Lương Hân Văn hậm hực ừm một tiếng.
“Hân Văn, cậu thích Thanh Thanh à?” Cố Thái Anh cười hỏi.
“...” Lương Hân Văn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thái Anh.
Bên ngoài khách sạn.
Đoan Mộc Nam kéo tay Thanh Thanh đến cửa khách sạn, Đoan Mộc Nam cảm thấy không vui, bất tri bất giác cộng thêm lửa giận trong lòng tăng sức tay, lòng bàn tay sắt đá của anh làm sao Thanh Thanh chấp nhận được.
Cổ tay của Thanh Thanh sắp bị anh bẻ gãy, nhưng cô không thoát ra được, cô đau đến mức không kìm được nước mắt, nhưng lại không chịu khuất phục.
Mãi đến khi Đoan Mộc Nam đưa cô lên xe, mới thoát khỏi giam cầm của anh.
Ngôn Thanh Thanh nắm cổ tay đau nhức của mình, trừng mắt nhìn anh khi anh vòng qua xe ngồi bên cạnh cô, rồi khởi động xe phóng đi.
Anh vốn là như vậy, cho dù cô có muốn hay không, sau khi đưa cô vào xe, anh sẽ không hỏi cô muốn đi đâu hay nói cho cô biết sẽ đi đâu.
“Tên khốn, anh đưa em đi đâu?” Thanh Thanh giận dữ hét lên.
Tên khốn? Vừa lên xe đã mắng người? Anh không trách cô hẹn hò cùng người tình bé nhỏ sau lưng chồng chưa cưới, cô ngược lại bực mình cái gì?
“Không phải em muốn về nhà sao?” Đoan Mộc Nam cố nén tức giận, bình tĩnh nói.
“Đó là việc của em, không cần anh lo, dừng xe….”
Đoan Mộc Nam biết rằng, nếu anh không dừng xe, cô sẽ hét lên như lúc trước.
Dưới cơn tức giận, anh nhanh chóng quay đầu xe, hung ác giẫm chân ga, xe lao như mũi tên ra ngoài. Anh không thể phát tiết với cô, đành phải phát tiết với xe.
Thanh Thanh sợ chết khiếp, nhưng lại sĩ diện không lên tiếng, bám thật chặt lấy cửa xe, không cầu xin.
Xe không dừng lại cho đến con đường cái beeb bờ biển lần trước rồi mới dừng lại.
Ngôn Thanh Thanh trong lòng cảm tạ thượng đế, rốt cuộc cô cũng được sống. Nhìn qua thì đây là con đường biển lần trước hai người cãi nhau.
Thanh Thanh trong lòng xúc động, mấy ngày trước đây là nơi lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhưng hiện tại cô lại rất đau lòng, muốn xóa nó đi…
“Sao anh lại đưa em đến đây?”
“Em có muốn giải thích một chút không?” Đoan Mộc Nam dừng một chút rồi hỏi.
“Giải thích cái gì?” Thanh Thanh không hiểu, tại sao cô lại phải giải thích.
“Giải thích hôm đó tại sao đột nhiên biến mất, giải thích tại sao hơn nửa đêm uống rượu say mèm với đàn ông, giải thích vì sao lại hẹn hò riêng với vị học trưởng kia...” Đoan Mộc Nam nhìn cô chằm chằm và chậm rãi hỏi, cố gắng không trách cứ cô, anh chỉ muốn biết nguyên nhân. Đến cùng là Đoan Mộc Nam anh không đủ hấp dẫn, không đủ yêu cô, hay còn nguyên nhân nào khác.
Thanh Thanh kinh ngạc không ngờ Đoan Mộc Nam sẽ hỏi như vậy, vì sao mất tích? Chẳng lẽ còn muốn cô giải thích sao? Đêm đó cô cùng tiểu Thu uống say anh đã nhìn thấy? Trong lòng cô rất ủy khuất, bối rối lại có một chút chột dạ, cô nhất thời không nói nên lời, tâm tình phức tạp.
“Thanh Thanh, anh vẫn nhớ ngày đó trên xe chúng ta đã cùng nghe <
> anh đã nói rằng anh hi vọng em là người duy nhất trong cuộc đời anh… vì vậy, anh cũng muốn em có thể coi anh là người duy nhất trong đời em...mà không phải anh vừa đi, em liền hẹn hò với đàn ông khác….”
Người duy nhất trong đời? Lời này thật hay, nghe xong mấy chữ này, đôi mắt của cô như được phủ lên một lớp sương mù ướt át. Cô bị cảm động trước những lời này của anh, và cô đã bị những lời này đánh lừa. Bây giờ thậm chí anh còn nói chuyện người duy nhất chính đáng đến vậy.
Anh có thể trái ôm phải ấp, có thể yêu đương cùng bao nhiêu thiên kim hào môn, có thể mang vị hôn thê đi xem người anh yêu khiêu vũ…
“Đoan Mộc Nam, anh chính là một tên khốn không biết xấu hổ...”
Đoan Mộc Nam đang kiềm chế kích động để nghe cô giải thích, không ngờ cô lại nói một câu xúc phạm như vậy.
“Em có ý gì?”
“Ý gì sao? Được, để em nói cho anh, anh chính là một tên ngụy quân tử, tên lừa gạt, có chết em cũng không gả cho anh. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ chấm dứt, em không muốn gặp anh nữa...”
Thanh Thanh cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt lại, muốn mở xe chạy trốn.
“Muốn trốn?” Đoan Mộc Nam ấn nhẹ khóa cửa xe.
Trầm mặc mấy giây, đột nhiên anh kéo Ngôn Thanh Thanh qua, cầm điện thoại lên, chụp một tấm hình chung của hai người bằng điện thoại.
“Anh...muốn làm gì?”
Đoan Mộc Nam không trả lời, khởi động xe, quay đầu nhanh chóng. Thanh Thanh bị đập mạnh vào cửa xe, cô khẳng định rằng nếu cửa xe không đóng, cô đã bị bay ra ngoài.
Giờ khắc này, trên mặt Đoan Mộc Nam không còn về ôn nhu nữa, Thanh Thanh cảm giác trên người anh đang tỏa ra những tia ớn lạnh, trong lòng sợ hãi, trước giờ cô luôn dịu dàng, chưa từng tranh chấp với người khác, nhưng hôm nay trước mặt Đoan Mộc Nam lại quật cường như vậy, hoàn toàn là để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Cô chạm vào bả vai đau nhức, sợ hãi muốn khóc.
Đoan Mộc Nam vừa lái xe vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra.
“Alo, thiếu gia, ngài đã trở về….” bên kia Tiểu Trung nghe máy, cố gắng hết cỡ lấy lòng anh.
“Hạn trong hai giờ, đi lấy giấy hôn thú của tôi và Thanh Thanh và đưa cho Đàn Cung, nếu không, quay về phòng làm việc của cậu luôn đi.” Đoan Mộc Nam nói xong vài lời ngắn gọn rồi tắt máy, không cho Tiểu Trung có cơ hội hỏi gì.
Ngôn Thanh Thanh kinh hoàng nhìn Đoan Mộc Nam, mặt cô tái nhợt, nghĩ đây là một trò đùa.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Đoan Mộc Nam hiện ra một cỗ khí lạnh thấu xương, không hề giống nói đùa.
Động một chút là không muốn kết hôn với anh, nhóc con, em hù sai người rồi.