Cô dường như hiểu được điều gì đang khao khát trong đôi mắt này, khẽ thì thầm: "Nhưng vết thương của anh vẫn chưa lành? Hừm ... ân..." Người phụ nữ này giỏi tất cả mọi thứ, nhưng lại nghĩ quá nhiều về người khác. .Nếu không phải ngày hôm qua nhìn thấy cô quá mệt mỏi, tại sao anh phải chịu đựng cho đến bây giờ?
Đoan Mộc nam luôn cảm thấy chính mình là người uống thuốc, hôm nay không ăn cô thì sẽ chết vì trúng độc!
Ngay lập tức chặn môi cô!
Hai tay Thanh Thanh bám vào lồng ngực rắn chắc của anh, kêu ô ô!
Đoan Mộc Nam buông cô ra, Thanh Thanh vội vàng hít vào một hơi không khí.
Nhìn thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn, Đoan Mộc Nam không khỏi bật cười, bộ đồ ngủ màu hồng mặc trên người lộn xộn, lộ ra bờ vai hồng nhạt thơm tho.
Lòng bàn tay to của Đoan Mộc nam ôm lấy cô, đôi môi mỏng gợi cảm ngậm lấy đôi môi hồng nhuận thanh tú của cô, hai tay vuốt ve bờ vai của cô, chậm rãi luồn vào trong áo ngủ, bàn tay vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô!
Bàn tay rắn chắc dùng lực một chút, nâng người phụ nữ bên cạnh ngồi lên hai chân mình, sau đó bàn tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, hai chân của Đoan Mộc Nam ở giữa hai chân cô, một tư thế mập mờ ham muốn!
Lòng bàn tay lang thang trên tấm lưng mịn màng của cô, sau đó trượt xuống và xoa nắn cặp mông đầy đặn của cô!
Thanh Thanh đưa tay ôm lấy cần cổ mạnh mẽ của anh, và xấu hổ nhắm mắt lại!
Đoan Mộc Nam hôn môi cô, hai tay trên thu hồi lại và cởi quần áo của mình, sau đó ôm lấy bờ mông của cô, dựa sát vào một bộ phận nào đó trên cơ thể cô, dò xét, tiến vào!
Một trận đau nhói truyền đến, Thanh Thanh nhíu chặt mày, môi cô rời khỏi môi anh, cô cắn chặt đôi môi hồng, thở một cái, ngẩng đầu lên!
Đoan Mộc nam một tay vuốt ve cái cổ trắng nõn thon thả của cô, hôn lấy cái cổ xinh đẹp như thiên nga của cô, một tay nâng đỡ bờ mông tròn trịa của cô, nhẹ nhàng di chuyển!
Tiếng thở dốc của Thanh Thanh và tiếng rên rỉ của ĐOan Mộc nam vang lên trong phòng, tư thế quyến rũ của hai người được phản chiếu trong ánh sáng mờ ảo!
Mãi khi sắc trời thay đổi, Thanh Thanh mới thoát khỏi cái yêu của Đoan Mộc Nam, cô không hiểu tại sao một người bị thương về thể xác lại có thể tràn đầy sức sống như vậy!
Không biết bao nhiêu hiệp trôi qua anh mới buông tha cho cô và mệt mỏi lăn ra ngủ!
Cũng không biết qua bao lâu, Thanh Thanh nghe thấy tiếng động nhẹ, mông lung mở mắt ra, nhìn thấy Đoan Mộc Nam đứng cách đó không xa, ánh mặt trời nhẹ nhàng truyền đến qua rèm cửa sổ, bên cạnh anh có ba bốn người hầu, giúp anh mặc quần áo, chỉnh lý áo sơ mi, anh giống như một vị vua vừa mới thức dậy, để cho các cung nữ hầu hạ mặc quần áo.
Anh đang mặc một bộ vest rất trang trọng, tôn lên dáng người của anh một cách hoàn hảo.
Cao quý, kiêu ngạo và độc đoán, Thanh Thanh mở mắt mơ hồ nhìn mọi thứ về anh, hóa ra người đàn ông của cô thật đẹp trai, lịch lãm và quý phái!
“Đánh thức em à?” Anh cười hỏi Thanh Thanh, sau đó phất tay, người hầu kính cẩn khom lưng rời đi!
“Không có!” Thanh Thanh trốn trong chăn mềm mại nhẹ giọng nói.
Đoan Mộc Nam tiến đến gần cô, từ trên xuống như một vương giả cường hãn nghiêng người trước mặt Thanh Thanh!
“Em còn tốt chứ?” ANh hỏi nhẹ nhàng.
Sự kết hợp của một giọng nói nhẹ nhàng và một thân hình kiêu hãnh như vậy thực sự có thể mê hoặc tất cả các động vật giống cái.
“Cái gì còn tốt?” Thanh Thanh không rõ hỏi.
“Xem ra hôm qua anh chưa đủ cố gắng!”
Thanh Thanh giở khóc giở cười: “Rất đủ rồi!”
“Phu nhân có hài lòng không”
Thanh Thanh ngượng ngùng đấm một cú đấm vào ngực anh.
Đoan Mộc nam nằm nghiêng bên cạnh cô, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô đặt trước mũi mình ngửi ngửi nói.
“Hài lòng thì nhất định phải thưởng một cái!” Anh hôm vào bàn tay đang cầm thành nắm đấm của cô!
“Đáng ghét” Thanh Thanh hờn dỗi.
“Ừm, xem ra chồng em vẫn phải nâng cao khả năng chiến đấu!” Nói xong liền đặt môi anh lên môi cô.
Thanh Thanh bị ép ở dưới anh, bị bao quanh bởi mùi thơm tươi mát của đàn ông, loại mùi này khiến sức đề kháng của cô trở nên yếu ớt!
Đoan Mộc nam vốn chỉ định hôn cô một cái chào buổi sáng, thế nhưng hương thơm ngọt ngào trên người phụ nữ này liền khiến anh không kìm được, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng dài!
Bàn tay duỗi ra vuốt ve thân thể mịn màng của người phụ nữ này, thân thể trong chăn của Thanh Thanh vừa lồi vừa lõm làm nhiệt huyết của anh sôi trào.
“Làm gì vậy, quần áo đều mặc xong rồi nha!” Thanh Thanh nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề, nhất định phải có chuyện quan trọng, sao đột nhiên lại bắt đầu xử lý chính mình.
“Quần áo cũng không phải cố định trên người, mặc vào thì có thể cởi ra.”
“Đừng làm rộn ...” một câu thì thầm như vậy càng làm cho anh không chịu được.
Đoan Mộc Nam vươn lòng bàn tay to ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn thon thả của Thanh Thanh, ôm lấy eo cô, trực tiếp trượt xuống đùi đến hông cô…
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Nam, tất cả mọi người đã vào phòng họp ….”
Allen chưa nói hết câu nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy, mắt anh ta mở to.
“Ồ!” một tiếng! Cười xấu xa nói: “Ách, từ từ rồi đến, chúng tôi uống cà phê chút ...” Sau đó vội vàng lui ra ngoài.