Sau khi Ngôn Thanh Thanh trở lại trường học, cô đã trằn trọc cả đêm, không tài nào chớp mắt được.
“Thanh Thanh, nếu cậu còn trở mình, chiếc giường này sẽ biến thành bánh quai chèo đấy.” Tiểu Vũ mơ mơ màng màng hét lên.
“Tiểu Vũ, cậu nói xem tôi có nên tặng cho Đoan Mộc Nam một món quà không?”
“Sinh nhật anh ấy à?” Tiểu Vũ dần dần tỉnh táo, cô vẫn thích cùng Thanh Thanh tâm sự chuyện yêu đương.
“Chúng tôi đã chính thức hẹn hò, anh ấy đã tặng quà cho tôi, tôi cũng nên tặng cho anh ấy một món đúng không?”
Quả thật những thứ anh tặng không quá đắt, nhưng đó là tấm lòng, một chiêu đã đánh trúng trái tim mình.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
“Được, ngày mai tôi và cậu đi đến cửa hàng lưu niệm dạo xem.”
“Nhưng mà nhà anh ấy như vậy, cái gì cũng không thiếu, có thể tặng gì được?”
“Ai, cậu có biết anh ấy thích gì không?”
“Tôi...tôi không biết.” Thanh Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, hai bọn họ mới gặp nhau được mấy lần đâu? Nhưng lại rất thích anh. Mặc dù rất thích anh nhưng không hề biết gì về anh, không biết anh thích ăn gì, uống gì, chơi gì, xem gì...cái gì cũng không biết.
“Bạn yêu, hay là tặng anh ấy một tín vật đính ước đi.”
“Tín vật đính ước?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy chồng cậu rất ưu tú, cho nên dù sao cậu phải có một cái gì đó trói anh ấy lại, để thể hiện chủ quyền, và nói cho những người phụ nữ khác rằng anh ấy là hoa đã có chủ.”
“Cần cái này không?”
“Cần.”
“Vậy hay là làm một đồ trang sức bằng túi thơm?”
“Ừm, cũng không tệ, sáng mai tôi cũng làm cho Tiểu Trang một cái.” Tiểu Vũ kích động kêu lên, Tiểu Trang là bạn trai cô ấy.
Ngày hôm sau, Tiểu Vũ và Thanh Thanh cùng nhau đi đến câu lạc bộ Hán học, có rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ cổ xưa do các thành viên ở đây làm ra. hai người bọn họ đến đây để tìm hiểu cách làm túi thơm.
Dưới sự lãnh đạo của Lương Hân Văn, câu lạc bộ Hán học phát triển thịnh vượng chưa từng có, các thành viên trong câu lạc bộ ngày càng nâng cao trình độ, và câu lạc bộ này càng ngày càng sôi nổi.
Tất cả mọi người đều bận rộn, văn phòng của câu lạc bộ được thiết kế như một phòng triển lãm. Vô số tác phẩm Hán phục và thủ công được trưng bày sẵn. Một nhóm người quét dọn, sắp xếp các sản phẩm giống như sắp có lãnh đạo kiểm tra.
Lương Hân Văn cầm tài liệu trong tay, trán đầy mồ hôi, đang chỉ huy mọi người làm việc, sau đó quay lại nhìn thấy Thanh Thanh và Tiểu Vũ.
Trái tim Ngôn Thanh Thanh đập thình thịch, sau ngày hôm đó cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Đêm qua, cô đã suy nghĩ rõ ràng tình cảm của mình, đối với Lương Hân Văn chỉ có sự ngưỡng mộ của một cô gái đối với một chàng trai, giống như mọi cô gái sẽ đều có giấc mơ về một chàng hoàng tử, cô chỉ đem khao khát yêu đương cùng cảm xúc gửi gắm vào anh.
Cho đến khi gặp Đoan Mộc Nam, một mực phủ nhận cô thích anh, cho đến ngày đó anh lái xe rời đi, nội tâm tuyệt vọng và hối hận của cô thật khó mà quên được.
Cô tin rằng đây là tình yêu đích thực.
“Thanh Thanh?”
“Văn Hân học trưởng...ngày đó….” Thanh Thanh có chút xấu hổ không biết giải thích thế nào.
“Chuyện anh hứa với em ngày đó anh sẽ thực hiện. Chờ một chút, em đến văn phòng đối diện làm đơn đi.” Lương Hân Văn bình tĩnh nói.
“Học trưởng….em….” Thanh Thanh không biết tại sao anh ấy nói như vậy, cứ như ngày đó không có chuyện gì khác xảy ra, cô còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Mộng Hạ không biết từ lúc nào chạy đến bên cạnh Lương Hân Văn.
“Hân Văn, thiệp chào mừng để chỗ nào?” Mộng Hạ trừng mắt nhìn Thanh Thanh trước khi nhẹ nhàng nói với Lương Hân Văn.
“Thanh Thanh, vậy anh bận rộn một chút nha.” Nói xong anh lại bận rộn chỉ huy bên trong.
“Ừm, được rồi.” Nhìn Lương Hân Văn và Mộng Hạ rời đi, Ngôn Thanh Thanh ừm một tiếng.
“Vì sao Mộng Hạ cứ quấn lấy Hân Văn học trưởng? Hân Văn học trưởng không thấy chán sao?” Tiểu Vũ lẩm bẩm.
“Tiểu Vũ, chúng ta đi điền vào đơn thôi.”
Khi cả hai đến một văn phòng khác, cũng thấy cảnh tượng tấp nập bận rộn như vậy.
“Này bạn học, hôm nay không phải là có hoạt động gì chứ?” Tiểu Vũ bắt lấy một bạn học hỏi.
“À, có một vị giáo sư đến câu lạc bộ của chúng tôi thuyết trình ngày hôm nay.”
“Ồ, ra vậy.”
“Hai người đúng là có phúc, vừa vào câu lạc bộ thì đã được phúc lợi này, tham gia đi, nghe nói đây là một học giả rất nổi tiếng.”
“Thật sao?” Tiểu Vũ đáp, nghĩ thầm tôi sợ nhất là đến lớp.
Vào buổi chiều, cả Ngôn Thanh Thanh và Tiểu Vũ đều không có môn học bắt buộc, thế là hai người đến lớp học của câu lạc bộ Hán học.
Tranh thủ lúc không có người nhanh tay lấy đồ nghề ra bắt đầu làm túi thơm.
Tiểu Vũ không có kiên nhẫn như Thanh Thanh, làm mấy lần là chán, ném tất cả sang một bên rồi chợp mắt ngủ, tính cách của cô có chút giống con trai. Cô tự bào chữa cho chính mình, đây là chuyện của con gái, không thích hợp với bản thân mình.
Thanh Thanh nhìn cô ngủ gật, cũng không làm phiền, tiếp tục nghiêm túc cắt cắt các đường may. Ngón tay bị kim đâm thủng nhiều lần, dùng miệng mút chỗ chảy máu.
“Ay, cậu làm túi thơm à?” Một bạn nữ đột nhiên đi đến bên cạnh Thanh Thanh hỏi.
Cô ấy rất cao, tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt to, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi cong vào trong, bên dưới là một đôi môi đỏ mọng. Ngũ quan kết hợp lại trở thành một khuôn mặt rất đẹp.
Thanh Thanh chăm chú đến nỗi cô ấy đến gần cũng không biết.
“Ừm, đúng thế.”
“Cậu muốn thêu hai con thiên nga lên đó à?” Cô ấy vừa cười vừa hỏi.
“À...đúng vậy...” Ngôn Thanh Thanh có chút xấu hổ, nghĩ rằng sẽ không có ai thêu thiên nga lên túi thơm.
“Rất sáng tạo.” Cô gái kia lễ phép tán thưởng.
“Để đàn chị chê cười rồi.”
Cô gái kia dùng động tác chào tạm biệt rồi ngồi vào vị trí phía sau.
Tiểu Vũ lau nước miếng, giọng ngái ngủ hỏi:
“Đi học?”
“Nào, mọi người đã đến sắp đông đủ rồi.”
Lúc này Lương Hân Văn lên khán đài phát biểu khai mạc, sau đó giang hai cánh tay nói:
“Bây giờ chúng ta chào mừng giáo sư Cố lên thuyết trình về lịch sử các triều đại nhà Hán và nhà Đường.”
Sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Mọi người căng cổ chờ đợi, sau đó nhìn thấy một cô gái từ băng ghế phía sau từ từ bước lên khán đài.
Đám đông không ngừng thốt lên:
“Không phải chứ, giáo sư nữ thần?”
“Cái này còn quá trẻ?”
“Nữ thần trong truyền thuyết a!” Các chàng trai thốt lên, mắt như muốn lồi ra ngoài.
“Ôi, tôi còn tưởng cô ấy là đàn chị.” Ngôn Thanh Thanh ngạc nhiên lẩm bẩm một câu.