Thanh Thanh đỏ mặt, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, mặc dù cô đang dựa vào anh nhưng cô rất cẩn thận, sợ rằng mình có thể chạm vào vết thương của anh.
“Không hận anh nữa sao?” Đoan Mộc Nam hỏi.
Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Minh Nhất đã nói cho em nghe mọi chuyện!”
“Anh xin lỗi, đã để em chịu khổ rồi!” Giọng Đoan Mộc Nam khàn khàn, rất nam tính.
“Không, đều là lỗi của em, em nên tin tưởng anh … Anh chắc chắn sẽ đau khổ hơn em ...”
“Em có biết không? Đã bao lần anh muốn chạy đến bên em và bất chấp tất cả kể cho em nghe mọi chuyện, nhưng anh nghĩ đến cha em, người đã tin tưởng giao cả tính mạng cho anh ... Anh đang hoàn thành công việc còn dang dở của của ông ấy... nên ... "
“Em hiểu, Nam, em hiểu, em có thể cảm nhận được anh cũng rất khổ cực, cảm nhận được cha em cũng rất khổ cực, đây là điều người bình thường không làm được ...Sự sắp đặt của số phận đã để cho em trở thành con gái của ông ấy, để cho em và anh chưa thể kết hôn, cho nên cuộc sống của em chắc chắn gian nan hơn người khác…. Không, nói đúng hơn là làm cuộc sống bình thường của em trở nên khác thường ...Trải qua nguy hiểm, trải qua sinh ly tử biệt, để cho em trân quý những người bên cạnh hơn so với người khác, bên người yêu ...”
“Thanh Thanh ...” Đoan Mộc Nam nhẹ giọng an ủi cô.
“Nam, anh phải nhanh khỏe lại, đây là mong muốn duy nhất của em bây giờ, và cũng là điều em lo lắng nhất!”
“Vậy có phải em nên cổ vũ anh một chút không?” Ánh mắt thâm thúy của anh mang theo chút khát vọng.
Thanh Thanh bẽn lẽn cong môi, biết ý anh, và khẽ hôn anh.
Đôi mắt quyến rũ của Đoan Mộc nở một nụ cười: “Haha, sao vậy? Chỉ có mấy ngày anh không ở bên đã biến thành như vậy rồi? Anh chỉ muốn vài lời động viên ….”
Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận khi thấy anh đùa giỡn, cô không kìm được mà đấm vào ngực anh!
Đoan Mộc Nam bị đau kêu lên:
“Bà xã, anh bị gãy xương sườn nha, em đây là muốn mưu sát chồng sao?”
“Em thật đáng chết, ôi, anh sao rồi, có sao không. … Em không cố ý, em thật sự không cố ý ….”
Thanh Thanh hối hận về hành động của mình, cô ấy rất lo lắng và không biết phải làm gì.
Đoan Mộc Nam đột nhiên ho khan vài tiếng, nhẹ nhắm mắt lại, môi mấp máy nhưng không nói ra được.
Thanh Thanh lo lắng chút nữa thì khóc lên: “Nam, anh muốn nói gì? Nam?” Cô thực sự sợ hãi vừa rồi cô đụng phải xương cốt của anh…
Cô nhìn thấy anh đau đớn không nói nên lời, vội vàng ghé tai sát miệng anh.
Đoan Mộc Nam khàn giọng nói:
“Bà xã đang trêu chọc anh nha!” Thanh Thanh chưa kịp đáp lại, anh đã nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên má cô một cái!
Thanh Thanh cắn môi, cô không biết nên cười hay nên khóc, cô vung tay muốn đánh anh một lần nữa!
"Bà xã, nếu em thả quả đấm này xuống, chồng em thực sự không gượng dậy nổi nữa đâu!"
"Không dậy được cũng không sao. Ai bảo anh nói dối?"
“Nếu anh không dậy được nữa, em không phải đói hơn sao?” Đoan Mộc Nam nhìn cô nhàn nhạt cười nói.
“Đoan Mộc Nam, mấy ngày em không quản, cái miệng của anh trơn tru hơn rồi phải không ...” Thanh Thanh che khuôn mặt nóng rực nói.
“Vậy sau này phải quản nhau, học hỏi lẫn nhau đi ...”
“Anh ...” Thanh Thanh còn chưa nói hết câu, đã có tiếng gõ cửa.
Thanh Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng!
“Anh Nam!”
“Sao vậy?” Đoan Mộc Nam nhìn thấy Vân Phong do dự thì hỏi.
“Dịch Tuấn bên kia xảy ra chút chuyện, mấy ngày tới sợ là không cho người tới đón anh được!”
“Tình hình thế nào?”
“Cũng không rõ, thông tin bị nghe lén, cậu ta chỉ dùng ám hiệu để liên lạc với chúng ta.”
“Ừm, vậy cử vài anh em trở về điều tra chút đi!”
“Vâng!” Vân Lôi đáp, sau đó lui ra ngoài.
Cánh cửa được đóng lại.
“Chuyện nghiêm trọng sao?” Thanh Thanh lo lắng hỏi.
“Đừng lo lắng, xem ra chúng ta phải ở đây thêm mấy ngày!”
Đoan Mộc Nam cầm tay cô an ủi!
“Thanh Thanh, anh muốn để Minh Nhất đưa em rời đi trước ...”
“Nam, em không muốn … em không muốn rời đi, anh….” Vừa nghĩ tới phải rời khỏi anh, Thanh Thanh liền không muốn.
Khi Thanh Thanh nói ra câu này, trong lòng lại rất lo lắng cho Ngôn Tiểu Lan, trong lòng rất lo lắng và xoắn xuýt.
“Em đi theo anh rất nguy hiểm, anh không muốn để em bị thương ….”
“Nam, em sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, em không thể để một mình anh ở chỗ nguy hiểm như vậy, em muốn đi cùng anh ...Cho dù chết, cùng muốn chết cùng với anh ...”
Nhìn thấy bộ dạng của Thanh Thanh, Đoan Mộc Nam đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng, sợ rằng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thanh Thanh có lẽ sẽ không thể sống một mình.
Dạng sống chết gắn bó này làm anh có cảm giác hạnh phúc khó tả, nhưng cũng rất nặng nề.
“Được rồi, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt.” Nếu số phận đã níu kéo hai người họ, hãy cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.
Thanh Thanh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời này của anh, cuối cùng anh cũng ngừng đẩy cô ra.
Chỉ cần ở bên anh, cô không sợ bất cứ điều gì.
Cứ như vậy, đám người ở lại trấn nhỏ này hơn một tuần.
Chấn thương của Đoan Mộc Nam đang hồi phục nhanh chóng.
Vết thương ở chân của Nala đã hồi phục và cô ấy có thể đi lại bình thường.