Bi thương và bất hạnh tràn ngập khắp cơ thể, như bị khoan thủng hàng nghìn lỗ trong đau đau đớn, nhưng một tia hy vọng vẫn được nắm chặt trong tim!
“Nam sẽ không bỏ tôi lại như vậy đâu, anh ấy còn chưa chính miệng nói ra chân tướng với tôi? Anh ấy không thể mang theo ủy khuất lớn như vậy rời đi được ...”
“Ba ngày sao? Mới ba người, mới ba ngày không tìm thấy, tôi có thể tìm ba tháng nữa, ba tháng nữa không tìm thấy, tôi có thể tìm ba năm, tôi cũng có thể tìm anh ấy cả đời … Nhưng tôi không thể rời bỏ anh ấy ...” Thanh Thanh gào khóc thút thít.
“Thanh Thanh, đừng như vậy, tôi sẽ cho người đi tìm, nhưng cô không thể ở đây được nữa, Bố Lặc bá vương không có ở đây, Bố Lặc Ngạc đang dùng hết sức để đối phó anh Nam, hai ngày nay là do hắn ta bị thương nên chưa hành động gì, nhưng khi vết thương của hắn lành lại, lỡ như hắn ta biết anh Nam không ở đây, hắn ta sẽ tấn công bất cứ lúc nào, chúng ta nhất định phải rút lui!”
“Không, Minh Nhất, anh ấy không ở đây, tôi cũng không muốn sống một mình, mọi người có thể đi, nhưng tôi phải đợi anh ấy trở về ...”
Hai người họ quanh đi quẩn lại, hợp hợp tan tan nhiều lần như vậy, nhưng lần này cô hạ quyết tâm không muốn xa anh nữa, dù có chết cũng chết cùng một chỗ …
Minh Nhất không ngờ cô lại cứng đầu như vậy, đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa ngang ngược vừa tức giận.
“Cô cho rằng cô ngây ngốc ở chỗ này thì anh ấy có thể trở về sao?”
Minh Nhất nghe xong thì giật mình, anh ta đã sắp xếp mấy người bên ngoài, làm sao có thể để cho người này vào đây?
Anh ta còn chưa kịp ra ngoài, rèm cửa của trại đã bị người ta xốc lên, một người phụ nữ trạc tuổi Thanh Thanh bước vào, trên tay cầm một chiếc roi da nhỏ, khuôn mặt hơi tròn của cô ta lộ ra một vẻ rất thanh tú!
Thanh Thanh nhìn thấy Nala, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, liên tưởng đến đêm đó!
Nala nhìn thấy Thanh Thanh, khuôn mặt của cô ta đầy tức giận, thậm chí là thống hận hận và cô ta muốn giết cô ngay lập tức.
“Đều là do người phụ nữ này, là cô đã hại chết anh ấy! Lần trước vì cô mà trúng đạn, thiếu chút nữa thì mất mạng, hôm nay lại vì cô mà nhảy xuống sông Hồng Hà, đến nay tung tích không rõ, cô là người luôn đẩy anh ấy vào nguy hiểm, là cô ….”
Nala tức giận túm lấy Thanh Thanh, dùng hết sức để lắc cơ thể cô!
Minh Nhất kéo Nala ra. “Đại tiểu thư xin tự trọng!”
Thanh Thanh một mặt ngây ngốc, vì cô mà anh trúng đạn?
“Anh ấy bị đạn bắn sao?” Thanh Thanh đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Minh Nhất.
Minh Nhất cau mày, dáng vẻ rất không muốn đề cập đến nói: “Chính là ngày cô rời đi!”
Thanh Thanh chợt nhớ ra lần cô đang nằm trên xe, nhìn thấy trên mặt mình có vết máu, cô cắn chặt môi, hóa ra cái ngày như địa ngục đó, không phải chỉ mình cô đau khổ, anh còn đau khổ hơn cô vạn lần!
Anh trúng đạn còn muốn nói ra những lời tàn nhẫn như vậy để lừa gạt cô, mà rõ ràng khoảng cách của hai người không xa, nhưng cô chưa từng quan tâm đến anh cũng đang trải qua đau khổ cả về thể xác và tinh thần, cô thậm chí còn không biết rằng anh đã làm nhiều chuyện vì mình như vậy!
Nala đứng bên cạnh, lúc nãy chỉ mình cô ta bước vào trại, đám thủ hạ còn đang đứng ở bên ngoài, giờ phút này cô ta bị Minh Nhất kéo ra ngoài cũng không hề kêu lên, chỉ là đột nhiên biến sắc, ủy khuất rơi lệ, tại sao người đàn ông cô ta yêu mến lại có thể làm nhiều chuyện vì một người phụ nữ như vậy, nhưng anh lại không muốn nhìn đến cô ta dù chỉ là một chút!
Vì sao? Cho dù cô ta có thân phận tôn quý, quyền thế ngập trời thì cũng có lợi ích gì, từ đầu đến cuối vẫn không thể so bì được tầm quan trọng của Thanh Thanh trong lòng Đoan Mộc Nam!
Cô ta đột nhiên buồn bực nói:
“Cô không đi cứu anh ấy, chỉ sợ là không kịp nữa ...”
“Ý cô là sao?” Thanh Thanh nghe cô ta nói những lời này, trong lòng đột nhiên bồi hồi, cố gắng đứng lên!
“Tôi đã tìm thấy anh ấy ...” Nala muốn nói nhưng lại dừng lại, thứ cô ta nhìn thấy là một thi thể vô hình, thi thể này cũng đang bị thương quá nặng, đang từ từ tan ra …
Lúc đầu Nala ở trong Bố Lặc gia, nhưng vì đã lâu ngày không được gặp Đoan Mộc Nam nên cô ta đã vụng trộm chạy đến đây để nhìn anh, ai ngờ vừa với đến ngôi làng ở hạ lưu sông Hồng Hà liền gặp được Đoan Mộc Nam, anh được người dân trong thôn cứu!
Đoan Mộc Nam bị thương rất nặng, Nala muốn mang anh đến trại của cha để trị liệu, thế nhưng khi cô ta chạy đến thì không liên lạc được với cha cô ta, đến đây mới biết cha đang cùng Hoàng gia nước A đang thực hiện một chuyến thăm hỏi!
Nala biết Bố Lặc Ngạc luôn nghi ngờ Đoan Mộc Nam, cho nên cô ta cũng không đi tìm hắn mà lặng lẽ đưa Đoan Mộc nam đến trại của anh, không ngờ vừa tới lại nghe được mấy lời của Thanh Thanh và Minh Nhất!