Thanh Thanh cầm món điểm tâm trong tay mà lòng chợt ảm đạm, cảnh tượng bánh macaron được Đoan Mộc Nam tặng và nụ hôn dưới mưa như con dao sắc bén cứa vào trong tâm trí cô, lúc này nhớ lại trong lòng bao nhiêu ngọt ngào và khổ sở chỉ có cô biết…
“Chúng ta trở về đi….” Thanh Thanh buồn khổ nói.
“Ừm!” Cố Nguyên Thượng đáp, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, anh biết cô cần thêm thời gian để khỏa lấp nỗi đau quá khứ.
Buổi tối, Thanh Thanh nằm trên giường, xung quanh là chăn bông mềm mại, nước mắt lưng tròng, cô đang mang sinh mệnh của hai người trên vai, suy nghĩ mông lung, rối rắm, cô nên giải quyết chuyện này như thế nào?
Cô không cách nào có thể giả vờ như không biết chuyện gì, trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi với mẹ và Lương Hân Văn, chính vì cô mà họ mất đi người thương yêu nhất….
Trái tim cô như bị xé thành hai mảnh, nhưng số phận vẫn không buông tha cô….
Cô biết rằng chuyện này đối với một người thật sự khó mà chấp nhận được.
Ở bên cạnh bể bơi phía trên biệt thự, trong màn đêm xanh thẫm, Cố Nguyên Thượng đang đứng dưới ô cửa kính rộng rãi, phía trước là bể bơi màu xanh lam như thạch, dưới ánh đèn lóe lên những ánh sáng như pha lê, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt điển trai của anh ta khiến người ta càng thấy đẹp trai và quyến rũ hơn.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế trắng bên hồ bơi, nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng bừng trào ra từ cổ họng, anh ta bình tĩnh cầm chiếc phong thư trên bàn lên, xé nó ra và lật qua cả xấp ảnh.
Anh ta nhặt bức ảnh của anh ta và Thanh Thanh vào buổi trưa ra.
Một trong những bức ảnh này ghi lại nụ cười duy nhất của Thanh Thanh, đôi môi tà mị nhếch lên một nụ cười, đôi mắt đen nhánh nở ra ý cười nhìn thấy nụ cười của Thanh Thanh.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh Cố Nguyên Thượng vang lên.
Anh cười rồi nhận điện thoại: “Ừm?”
“Anh nhận được hình ảnh chưa?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu của người phụ nữ.
“Thấy rồi!”
“Anh không muốn nói gì sao?”
“Em muốn anh nói gì?” Anh ta dứt khoát hỏi.
“Anh thích cô ấy?”
“Đúng” Anh ta trả lời đơn giản, dù trong lòng như thế nào, nhưng giờ phút này anh ta chỉ muốn trả lời như vậy.
“.....” Đầu dây bên kia trầm mặc, hô hấp có chút lộn xộn.
“Tốt, rất tốt….” m thanh có chút miễn cưỡng nhưng vẫn rất dễ nghe.
“Đây không phải là điều em muốn sao?”
“Đây đúng là quyết định của anh?”
“Không phải anh đang làm theo ý em sao?” Anh ta thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, đây không phải là điều cô ca luôn muốn sao? Hay là, phụ nữ đều khẩu thị tâm phi?
“Tốt, em chỉ là hơi lo lắng, sợ anh lại công khai thích phụ nữ khác sẽ rất phiền phức!”
“Em cũng không quan tâm, anh còn phải lo gì nữa!”
“Nhưng mà em vẫn nhắc nhở anh một chút, anh phải chăm sóc con mồi của mình, ngoài kia còn cả mười con sói đang nhìn chằm chằm, nếu không người phụ nữ anh yêu sẽ biến mất bất cứ lúc nào….”
“Ừm, cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn em, em chỉ cảm thấy cô ấy còn hữu dụng, mà em lo lắng anh sẽ khổ sở nếu mất đi cô ấy….”
Giọng cô ta rất nhẹ, giống như cơn gió đêm đông, có một chút lạnh giá….
Cố Nguyên Thượng cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, nhìn về phía nhiều cửa sổ cao từ trần đến sàn trên tầng hai, có một cửa sổ bằng kính có ánh sáng lấp lánh, anh ta cảm thấy lo lắng nhưng cũng có một cảm giác tươi mới của cuộc sống!
Trong thư phòng tối tăm của lâu đài cổ, Đoan Mộc Nam dựa vào chiếc ghế sô pha màu đen to lớn, tóc mái đen nhánh duỗi thẳng ra sau, lộ ra vầng trán mịn màng gợi cảm, hai hàng lông mày rậm ngưng tụ một nét u buồn, và đôi mắt đen sáng ngời và kiên định.
Anh nghiêng đôi chân mảnh mai của mình một cách tao nhã, đôi giày da sáng bóng và không bị phai màu, anh cầm túi thơm Thanh Thanh làm trên tay và đưa lên mũi ngửi nhẹ. Có vẻ như vẫn còn mùi của cô …
Cánh cửa được đẩy vào một cách nhẹ nhàng. Một chút ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của anh, hình dáng rõ ràng nhưng lại có chút buồn ưu tư.
“Anh Nam, anh tìm em sao?”
Minh Nhất dáng người cao và gầy sải bước về phía trước với nhịp độ đều đặn và nhẹ nhàng.
Đoan Mộc Nam đặt túi thơm xuống, cầm hộp đen trên bàn lên, chậm rãi đứng dậy đưa cho Minh Nhất!
Ming Nhất dường như biết trong hộp đen có thứ gì, nhưng không hiểu tại sao lại đưa nó cho anh ta vào lúc này!
“Anh Nam, anh đây là muốn….”
"Tìm một cơ hội thích hợp để cho anh ta phát hiện ra chuyện này, cậu biết nên làm sao ..." Đoan Mộc Nam chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha màu đen, đi tới cửa sổ nơi có chút ánh sáng duy nhất tỏa ra, đưa lưng về phía anh ta.
“Có thật sự cần phải làm như vậy không?”
“Cậu cảm thấy thế nào? Cậu cho rằng anh ta có thể dễ dàng trèo cao sao?”
“Nhưng, nhưng, nếu Thanh Thanh cũng trông thấy ….”
“Sẽ không, anh ta không cần thiết phải làm như vậy!” Đoan Mộc Nam như là đang an ủi chính mình.
“Minh Nhất, đây là bước cuối cùng của chúng ta, bước cuối cùng để tiếp cận anh ta...”
“Anh Nam, em hiểu rồi!” Anh ta nắm chặt hộp đen trong tay, chậm rãi đi ra khỏi phòng, để lại Đoan Mộc Nam đứng một mình cô tịch trong căn phòng tối đen, từ khe hở của những tấm rèm treo trên tường, ánh sáng xuyên qua như một cơn dao sắc bén chiếu vào thân thể cường tráng của anh….
Nếu như anh biết kết quả của chuyện này, anh vẫn kiên quyết để cho Minh Nhất làm như vậy?
Biệt thự Cố gia ở nước A.
Thanh Thanh đã vừa kết thúc giải phẫu cắt chỉ cuối cùng, vết sưng trên mặt về cơ bản đã khỏi, vì giải phẫu nên phải cắt đi một ít tóc xung quanh đó, bây giờ tóc đã mọc một lớp, có thể che giấu đi vết sẹo trong tai.
Bác sĩ nói rằng ca mổ thành công và không ảnh hưởng đến thính giác!
Thanh Thanh và Cố Nguyên Thượng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ăn cơm trưa, Thanh Thanh nói rằng cô muốn về nước!