Trong phòng khách của lâu đài cổ, Bố Bố Lặc Ngạc bước vào, vẻ mặt nghiêm túc, cung kính giao cho Bố Lặc bá vương một phong thư. Bố Lặc bá vương nhìn ký hiệu cổ xưa trên phong thư ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, mặc dù ông ta che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát được tầm mắt của Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc nam nhìn qua hoa văn cổ xưa và bí ẩn trên phong thư, cảm thấy kỳ quái, phong thư này là của Tam Hậu Xà, ít người biết đến ký hiệu bí ẩn này, nhưng anh biết, bởi vì anh đang phải gánh chịu mọi sự thống khổ ngày hôm này đều đến từ nhóm cổ đại tà ác này ban tặng.
“Bá vương còn chuyện gì quan trọng sao?” Đoan Mộc Nam cười hỏi, nhất thời cảm giác trước mắt tối sầm, thân thể đã tới cực hạn, nghị lực mạnh hơn thì sức chịu đựng cũng có hạn.
Bố Lặc bá vương lướt qua thông tin trên lá thư, trên mặt nhìn không ra là đang cười hay đang lo lắng.
“Ừm!”
“Bá vương, lâu đài thiên nga này dù chỉ là một miếu nhỏ, nhưng thành chủ tôi cũng là một người trung thành, nếu cần người ngựa hay vũ khí có thể tùy ý điều động, không thể bị một vài người cố ý ly gián làm ảnh hưởng đến hòa khí hai bên. Thành chủ cam tâm tình nguyện dùng một chút sức lực giúp đỡ và mở đường cho bá vương.”
Sau khi đọc xong bức thư, sắc mặt của Bố Lặc bá vương có chút biến đổi, thấp trầm nói:
“Chúng ta trở thành anh em thân thiết, cậu là người Bố Lặc tôi nhìn trúng, chúng ta là anh em tốt, có cậu ở đây, tôi không lo mọi sự không thành, đợi mọi chuyện thành công, có phần của tôi, đương nhiên cũng có phần của cậu.” Bố Lặc bá vương mang theo ý cười chậm rãi nói, giọng điệu trầm khàn như ma quỷ địa ngục.
“Đúng đấy, nghe nói bá vương gần đây đang tranh cử chức bộ trưởng nội các của nước A, sao có thể bỏ lỡ một việc lớn như vậy vì mấy chuyện phụ nữ nhỏ nhặt”
Cố Thái Anh cười nói.
Đôi mắt chim ưng của Bố Lặc bá vương nhìn chằm chằm cô ta, nhưng Cố Thái Anh không hề sợ hãi, ngược lại còn nghênh đón ánh mắt của ông ta, toát lên sự quyết tâm và niềm tin vững chắc, Bố Lặc bá vương giống như vua của các loài thú trong khu rừng hoang dã, còn Thái Anh giống như một thợ săn chế ngự vua của các loài thú.
Cuối cùng Bố Lặc bá vương thua trận, cười nói:
“Cố tiểu thư thực sự không phải là người mà một phụ nữ bình thường có thể so sánh.”
“Cảm ơn bá vương khích lệ.” Cô ta nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ tôn trọng.
“Chỉ là có một việc, tôi sợ phải khiêm tốn hơn bá vương!” Cố Thái Anh cúi tầm mắt xuống nói.
“Việc gì?”
“Tôi sợ rằng mình sẽ phải bỏ giở việc trùng tu cổ vật giữa chừng!”
“Tại sao lại như vậy?” Bố Lặc bá vương biết những việc này chỉ là miễn cưỡng tính lên đầu ông ta, nhưng ông ta không thể không hỏi như vậy, bởi vì trong lúc vô tình ông ta đã bị người phụ nữ này ghim chặt, ông ta siết phong thư trong tay, giống như muốn nghiền nát nó, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
“Anh Thành, ở đây không an toàn!” Cô ta quay đầu lại, cố ý liếc mắt với Đoan Mộc Nam.
“Tôi ở chỗ này sao không an toàn?” Đoan Mộc Nam mang theo ý cười hỏi, trong lòng đang nghĩ không biết cô ta đã nghĩ ra kế sách gì rồi.
“Nghe nói ở đây vẫn còn rất nhiều phần tử vũ trang? Anh tôi quan tâm đến an toàn của tôi, bảo tôi trở về Trung Quốc càng sớm càng tốt.”
“Dịch Tuấn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đoan Mộc Nam nháy mắt nhìn Dịch Tuấn, Dịch Tuấn hiểu ý.
Đi đến gần họ, cố ý dùng giọng nói như đang gặp nạn: “Chuyện đó có vẻ là do người của bá vương!”
Bố Lặc bá vương biết bọn họ nói mấy câu đó là nói cho ông ta nghe, ông ta tính toán trong lòng một chút, nếu như lần này thả anh, chỉ sợ lần sau rất khó có cơ hội diệt anh, nhưng mà Cố gia này e rằng đã sớm hợp tác với anh, thế lực không thể khinh thường. Nếu thế lực này có thể phục vụ cho mình, thì anh như một vũ khí có lợi, đánh đâu thắng đó, mọi việc đều thuận lợi.
Đoan Mộc Nam và mấy người Cố Thái Anh nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương, giờ khắc sinh tử này tất cả đều nằm ở suy nghĩ của ông ta!
Bố Lặc bá vương trong lòng cân nhắc liên tục, đột nhiên mở miệng nói:
“Bố Bố Lặc Ngạc, có chuyện gì vậy? Bên ngoài lâu đài cổ sao lại có người của chúng ta?”
Đoan Mộc Nam nhìn vào ánh mắt giữ tợn của Bố Bố Lặc Ngạc, trong lòng giật mình, hắn ta không có chút lễ phép nào nhìn chằm chằm vào anh, nghe Bố Lặc bá vương kêu cũng không vội dời ánh mắt đi chỗ khác, xem ra, anh ta đã phát hiện Đoan Mộc Nam bị thương.
Bố Bố Lặc Ngạc chậm rãi thu hồi ánh mắt bén nhọn, đem cái đầu được xăm trổ kinh khủng kia tiến đến gần bá vương, cung kính nói chuyện.
Đoan Mộc Nam nắm chặt nắm đấm của mình, nhìn chằm chằm hắn ta, xem hắn ta nói gì? Vẻ mặt gian xảo không có ý tốt kia nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nam, cung kính nói với Bố Lặc bá vương:
“Những người đó là những người bảo vệ bá vương ngài ạ!”
“Hỗn xưởng, ta đến thăm nhà anh em cũng cần mang theo nhiều người vậy sao? Rút lui….” Bố Lặc bá vương lạnh lẽo nói.
Bố Lặc Ngạc vừa nghe câu nói này, khuôn mặt đặc biệt khó coi, hắn ta biết đêm nay coi như bọn hắn đã thua rồi, bá vương đã bị bọn họ thuyết phục! Khuôn mặt càng thô ráp đen sạm, cơ bắp của hắn ta cứng ngắc như đang chịu đựng mùi vị thất bại, nhưng hắn ta vẫn trả lời nhẹ nhàng:
“Vâng, đã rõ!”
Đến đây, những nhân tài bên phía Đoan Mộc Nam có chút buông lỏng khẩu khí.
“Được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, người anh em, tôi cáo từ trước!” Bố Lặc bá vương chậm rãi đứng dậy, vuốt ve chiếc áo khoác đắt tiền sẫm màu của mình, cổ ảo bằng lông bẻ ra khiến đầu ông ta ở giữa như một mãnh thú trong rừng rậm, nhìn rất ôn hòa nhưng đầy xảo quyệt và nguy hiểm.
Bố Lặc bá vương đứng dậy, Bố Lặc Ngạc kính cẩn lấy một chiếc mũ đinh đội lên cho ông ta!