“Anh, em không khóc, không khóc, anh cũng không được chết, được không?” Dịch Tuấn vừa khóc vừa nói.
“Được rồi...đỡ tôi dậy thay quần áo sạch sẽ, không còn nhiều thời gian nữa!” Anh phải giữ lại chút sức lực để đối phó với Bố Lặc bá vương nữa!
Đoan Mộc Nam giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy toàn thân không có chút lực, Dịch Tuấn vội vàng đỡ lấy anh, giẫm lên vết máu đổ trên mặt đất, lảo đảo đi về phía trước!
Minh Nhất ôm Thanh Thanh lên xe, nhẹ nhàng dựa đầu cô vào ghế xe, nhìn cô đang hôn mê nhưng mi mắt vẫn khẽ nhúc nhích, trong lòng Minh Nhất nghĩ, cô chính là cái kiếp của Đoan Mộc Nam!
Nhìn chiếc áo khoác màu máu đỏ tươi của Đoan Mộc Nam, trong lòng nghĩ lại lúc mới cưỡi ngựa trở về lâu đài, tay súng bắn tỉa đã bắn trúng một thủ hạ bên cạnh Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam cố gắng hết sức để bảo vệ Thanh Thanh, ấn cô xuống ngựa, dùng thân mình đỡ một viên đạn cho cô, anh bị thương nặng, nhưng bởi vì anh ta xuất hiện, biết sẽ gây ra nghi ngờ cho Thanh Thanh, nhưng muốn giấu vết thương trong người, để cô bình yên rời đi.
“Thanh Thanh, biết rằng bây giờ cô rất đau khổ, thế nhưng ...anh ấy so với cô càng đau khổ hơn...” Minh Nhất tự lẩm bẩm một mình, nhìn Thanh Thanh vẫn đang nhắm chặt hai mắt, Minh Nhất đóng cửa xe, vốn định lái xe rời đi, nhưng lại không yên lòng về Đoan Mộc Nam, liền nhanh chóng chạy về đại sảnh!
Nhìn thấy Dịch Tuấn run rẩy cẩn thận cởi áo khoác của Đoan Mộc Nam, anh ta bước tới đỡ Đoan Mộc Nam nằm lên giường, xé toạc áo của Đoan Mộc Nam để kiểm tra vết đạn, nói với Dịch Tuấn:
“Dịch Tuấn, giúp tôi mang hòm thuốc ở ngăn tủ thứ ba đến đây!”
“Ah, được!” Dịch Tuấn sửng sốt một chút, anh ta không giỏi xử lý chuyện này, liền đi lấy hòm thuốc.
“Sao cậu lại quay về!” Đoan Môc Nam nhịn đau nói!
“Cô ấy không thể sống thiếu anh!” Minh Nhất vừa nói vừa ấn một cái vào vết thương của anh.
Đau đớn và mất máu không ngừng kéo tinh thần của Đoan Mộc Nam xuống, trước mắt anh có chút mơ mịt, đầu tựa hồ không chống đỡ nổi.
Đột nhiên anh nắm chặt tay Minh Nhất nói:
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy!” Minh Nhất là người anh tín nhiệm nhất, nếu anh không còn nữa, có lẽ chỉ có anh ta mới có thể bảo vệ cô khỏi những thế lực rắc rối phức tạp kia.
“Ừm!” Minh Nhất là người đàn ông sắt đá, không có tình yêu nam nữ sâu sắc, lại cảm động trước tình nghĩa của Đoan Mộc Nam, vì sao ngay cả tính mạng của mình còn khó giữ được lại không yên lòng lo lắng cho một người phụ nữ?
“Anh Nam, anh sẽ tự mình bảo vệ cô ấy!” Anh ta đỏ mắt nói.
Lúc này Dịch Tuấn tìm được hòm thuốc cấp tốc thu lại vẻ mặt bi thương, cầm lấy hòm thuốc, xử lý đơn giản vết thương cho Đoan Mộc Nam!
Một bóng dáng xinh đẹp mảnh khảnh chạy vào cửa, nhìn thấy chiếc áo sơ mi thấm máu mà Đoan Mộc Nam vừa thay xong, không khỏi sửng sốt kêu lên:
“Nam, chuyện gì xảy ra vậy?”
Minh Nhất liếc nhìn người phụ nữ bước vào, nhẹ nói:
“Cố tiểu thư, anh Nam lúc trở về bị trúng đạn...”
“Là người của bá vương?”
“Bây giờ chưa rõ ràng!”
Cố Thái Anh vội vàng chạy đến bên cạnh Đoan Mộc Nam, nhìn băng gạc được quấn tạm thời đang thấm đẫm máu đỏ tươi.
“Nam, anh làm sao vậy? Nam, anh còn ổn chứ?”
Đoan Mộc Nam vất vả mở to hai mắt nhìn Cố Thái Anh một chút rồi nói: “Không sao!” Sau đó lại nhẹ nhàng nhắm mắt, anh muốn tiết kiệm chút sức để đối phó với Bố Lặc bá vương!
“Sao các anh không gọi bác sĩ?” Cố Thái Anh lo lắng hỏi hai người.
“Chúng ta không thể để cho bá vương biết anh Nam bị thương, nếu không tình hình sẽ còn nguy hiểm hơn!” Minh Nhất giải thích.
Thái Anh đau lòng rơi nước mắt, tìm kiếm hình bóng khác ở xung quanh, thầm nghĩ nếu không phải cô, Đoan Mộc Nam sẽ không nguy hiểm như vậy!
“Ngôn Thanh Thanh đâu?”
Dịch Tuấn định nói gì đó, lại bị Minh Nhất cướp lời trước:
“Cô ấy đã rời đi!”
“Rời đi rồi?” Cố Thái Anh cười khinh bỉ, gặp nạn liền rời đi?
Hay là xảy ra chuyện gì giữa bọn họ? Cô ta khẽ nhíu mi, đầu óc nhanh chóng đảo một vòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện!
Cố Nguyên Thượng, anh thắng rồi!
Mọi suy nghĩ trong nháy mắt hiện lên, lúc này cô quan tâm nhất là vết thương của Đoan Mộc Nam, xem ra vết thương không nhẹ, cô ta phải giúp anh!
Cố Thái Anh nước mắt lưng tròng nhẹ nhàng giúp anh mặc quần áo sạch sẽ vào, áo sơ mi trắng vừa mặc vào liền hiện lên vết máu, mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài!
“Anh Nam, Bố Lặc bá vương đang chờ ở đại sảnh rồi!” Vân Lôi chạy vào nói.
Cố Thái Anh vừa mặc chiếc áo khoác đen vào, vừa che được vết máu ở ngực, Vân Lôi nhìn sắc mặt Đoan Mộc Nam có chút không đúng, quan tâm hỏi:
“Anh Nam, anh sao vậy?”
Minh Nhất và Dịch Tuấn nhìn nhau, chuẩn bị giải thích.
“Không sao, hai ngày này đi xa, hơi mệt một chút!” Thái Anh cười nói. “Anh chăm sóc bá vương một chút, anh Nam sẽ đến ngay!” Thái Anh lại nói thêm một câu.
Vân Lôi ừ một tiếng, hơi chần chừ gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Vân Lôi là người một nhà!” Dịch Tuấn nhìn Vân Lôi đi ra ngoài liền nói một câu, anh ta cảm thấy Thái Anh thật sự không tin được, vừa mới khóc lóc như mưa, trong nháy mắt lại có thể làm như không có chuyện gì nói chuyện với Vân Lôi.
“Dịch Tuấn, tôi đang ổn định tinh thần cho lính của Nam!” Cô ta lóe lên con mắt kiên định nói.
Dịch Tuấn cong môi, anh ta không nói lại cô ta, mà cô ta làm như vậy thật sự đúng đắn, càng ít người biết, càng nhiều lòng tin!
“Nam, chuẩn bị xong chưa?” Thái Anh ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi anh!
“Ừ!” Đoan Mộc Nam mệt mỏi mở mắt ra, ừ một tiếng.
“Minh Nhất, đỡ anh ấy dậy, dựa vào người tôi!” Thái Anh nói tiếp.
Minh Nhất hiểu ý, nếu như để một người đàn ông đỡ Đoan Mộc Nam đi tới trước mặt bá vương, nhất định ông ta sẽ nghi ngờ, chỉ có thể để anh dựa vào phụ nữ mới hợp tình hợp lý!