Nala chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ có cảm giác bị lừa dối và nhục nhã như vậy, Nala thậm chí còn có chút vui sướng khi cô nói mình có chồng, nhưng không ngờ chồng của cô lại là thành chủ, cô ta vậy mà bị cô lừa ở dưới mí mắt như vậy. Nala cảm thấy hối hận, tại sao không móc mắt cô tại đêm vũ hội đó chứ, tại sao không kéo cô ra ngoài để cho sói hoang ăn.
“Không thể nào...Thành chủ lạnh nhạt với cô ta như vậy...” Nala có chút không tin mà nói, nếu cô tìm đến thành chủ, tại sao lại còn mang mặt nạ, không muốn nhận cô?
“Tại sao không có khả năng? Cô ấy là người như thế nào? Tôi nghĩ cô cũng không biết, ngày anh Thành của cô kết hôn, lỡ tay giết người, mới chạy đến đây, chia cách với người yêu...Anh ấy không nhận cô ấy, chỉ là do chưa thoát được tội ác, sợ mang đến phiền phức cho cô ấy...”
“Con tiện nhân này...tôi muốn giết cô ta….” Nala không kiềm chế được tức giận của mình hét lên.
“Tại sao cô nói chuyện này cho tôi?” Nala hỏi người phụ nữ trước mặt mình.
“Bởi vì tôi cũng không thích người phụ nữ giả vờ thanh thuần kia, mà cô...là con gái của Bố Lặc bá vương, tôi đương nhiên chọn cô...”
Đôi mắt phẫn nộ của Nala từ mật thất u tối trở lại chiếc gương trang điểm sang trọng, ném mọi thứ trên bàn xuống đất, hét lên như điên:
“A...a...”
Cô ta không cách nào kiềm chế được ức chế trong lòng, hét lên:
“Anh là của em, là của em...là của em….không ...không ai có thể cướp được...”
Bố Lặc bá vương vừa đi ra ngoài đại sảnh, nghe thấy tiếng hét của cô ta, ông ta nhăn đôi mày rậm của mình lại, trầm mặc phất tay với đám thủ hạ, một người hầu hiểu ý lấy áo khoác khoác lên người ông ta.
Bố Lặc bá vương quay người bước đến gian phòng của Nala, gõ cửa một cái rồi đi vào, Nala nhìn thấy cha mình đi vào thì cúi đầu xuống, nhìn vào tay mình.
Bố Lặc bá vương ngồi xuống bên cạnh cô ta, trầm mặc rất lâu mới nói một câu:
“Con gái, nếu con thật sự muốn cậu ta, cha sẽ làm cho con có được cậu ta...”
Nala nghe được câu này, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng đang rơi lệ nhìn cha mình với vẻ không thể tin được, cô ta đang suy nghĩ về những lời này, và do dự không biết có nên để cha mình làm điều này không?
Có được anh, dùng vũ lực giải quyết rõ ràng là thói quen phong cách mạnh mẽ của cha, nhưng nếu như làm như vậy, đến lúc đó liệu anh còn thuộc về cô ta? Anh vẫn có thể chiều chuộng cô ta như trước? Liệu anh có hận cô ta không?
Nhìn thấy ánh mắt xoắn xuýt của con gái, trong lòng Bố Lặc bá vương càng khó chịu hơn, một người đàn ông đã giày vò con gái bảo bối của ông thành cái dạng này, không muốn ăn uống gì, cả ngày chán nản, trong mắt không nhìn thấy gì nữa…
“Cha, cha định làm gì?” Cô ta lo lắng hỏi.
“Cha sẽ để cho cậu ta đến trước mặt con cầu xin con tha thứ, con chính là người phụ nữ quý giá nhất của cậu ta, là người phụ nữ trân quý nhất...”
Đáy mắt của Bố Lặc bá vương lộ ra vẻ nham hiểm rét lạnh, thầm nghĩ nếu như cậu ta dám nói chữ “không” với con gái ông ta, ông ta sẽ hoàn toàn diệt trừ cậu ta, cậu ta trong mắt ông ta mặc dù là một nhân tài hiếm có, nhưng nếu như dám lợi dụng con gái ông ta để rung động tâm tư của ông ta, đó chính là một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, nếu ông ta không đào thải, sớm muộn cũng tiềm ẩn những tai họa ngầm…
Nala trong lòng xoắn xuýt do dự, nhưng nghĩ đến những gì người phụ nữ kia đã nói với cô ta đêm qua, cô ta tức giận đến mức dù sao cũng không thể để cho tiểu tiện nhân đó có được tiện nghi, cô ta nghĩ nếu lần này tìm được cô, cô ta sẽ thu thập cô đầu tiên, cô ta muốn chém cô thành trăm mảnh.
Nala hạ quyết tâm nghe theo sự an bài của cha, nhưng chỉ mù quáng cầu xin cha cô ta đừng làm tổn hại đến thành chủ, liên tục bắt cha co ta hứa không được làm tổn hại đến thân thể và tôn nghiêm của anh…
Sau khi Bố Lặc bá vương rời khỏi phòng Nala, khuôn mặt âm u trở về phòng chỉ huy. phòng chỉ huy của ông ta giống như một kho vũ khí, trưng bày đầy đủ các loại súng ống đạn dược, cùng nhiều dụng cụ băng cổ.
Ông ta gọi người lấy bản đồ phòng thủ của lâu đài thiên nga, gọi Bố Bố Lặc Ngạc và các tướng lĩnh có năng lực khác bắt đầu nghiên cứu tấn công.
Bên trong chuyện này, người hưng phấn nhất là Bố Bố Lặc Ngạc, những cuộc chiến tàn khốc luôn có thể khơi dậy niềm vui tinh thần nào đó trong lòng anh ta, anh ta dường như vì khát máu mà đến với thế giới này.
Anh ta đứng một bên im lặng lắng nghe mấy người phụ tá của Bố Lặc bá vương khoác lác, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bản đồ phòng thủ của lâu đài, lần này anh ta nhất định phải lấy được đầu của thành chủ, từ khi thành chủ xuất hiện, trong lòng anh ta cảm thấy rất bất an, bị Bố Lặc bá vương sai bảo như chó, không kịp đáp lễ với thành chủ.
Anh ta sợ rằng một ngày nào đó thành chủ sẽ thay thế vị trí của anh ta, còn thêm Nala đại tiểu thư kia cũng làm anh ta không vui, suốt ngày quẩn quanh bên cạnh thành chủ, lấy lòng đủ kiểu, Bố Bố Lặc Ngạc cũng không hy vọng có một ngày thành chủ trở thành chủ nhân mới của anh ta.
Đây chính là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng anh ta, cho dù lần này Bố Lặc bá vương muốn giữ lại mạng thành chủ, anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, phải sớm trừ khử thành chủ càng nhanh càng tốt…