Hương thơm ngọt ngào tựa như hoa, ánh sáng màu vàng ở ngoài chậm rãi hòa quyện vào trong căn phòng, Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo trong cuối cùng trên người cô, phủ lên đầu cô, anh đột nhiên dừng lại, Thanh Thanh bị quần áo che lại, không nhìn được anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy làn da đang tiếp xúc với không khí nóng lên từng chút, anh đang nhìn chỗ nào?
“Nam...” Cô bất an khẽ gọi, âm thanh nỉ non như lông tơ vuốt ve trái tim đang đập của Đoan Mộc Nam, lý trí bị đè nén trong phút chốc vụt lên, anh cố gắng hết sức để kiềm chế dục vọng của mình, ôn nhu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng và quyến rũ của cô, không ngừng hôn lên dái tai nhỏ nhắn và thanh tú của cô, ngay lập tức làm Thanh Thanh run rẩy, trong miệng rên một tiếng, cảm giác nhận được sự cô đáp lại, nụ hôn Đoan Mộc Nam càng tinh tế và ôn nhu….
Trong nụ hôn mềm mại nóng bỏng của Đoan Mộc Nam, Thanh Thanh như lơ lửng trên mây và tan vào sương mù, âm thanh thở gấp vang lên, thân thể từng chút từng chút lụi xơ xuống dưới, cơ thể rắn chắc và nóng bỏng của Đoan Mộc Nam dính chặt lấy cô, cô cũng buông bỏ hết mọi thẹn thùng của mình, theo bản năng ôm lấy tấm lưng rắn chắc và mạnh mẽ của anh, cảm nhận được nhịp tim của nhau, chờ đợi vô số lần trái tim yên tĩnh rốt cuộc tại thời khắc này, phá vỡ mọi rào cản, quấn quýt chặt chẽ…
Bên ngoài cửa sổ nơi hai thân thể đang quấn lấy nhau là ánh trăng mênh mông, nước suối ung dung, sương đêm dày đặc bao phủ quanh ngôi nhà trên cây, dưới bóng cây lắc lư, một căn phòng kiều diễm mờ ảo dưới anh trăng…
Tại khung cửa sổ sáng mờ ảo trong lâu đài tĩnh lặng, ánh sáng yếu ớt của ánh đèn vàng nhạt, chiếu vào một thân ảnh xinh đẹp nổi bật, mái tóc dài, xoăn nhẹ quấn quanh eo, bộ dáng này khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp vô cùng.
Một âm thanh du dương vang lên, người giúp việc cầm điện thoại cung kính bước tới trước mặt người phụ nữ, đưa điện thoại cho cô.
“Xin chào?” Giọng nói tuyệt đẹp của người phụ nữ vang lên trong lâu đài tĩnh lặng.
“Đã ngủ chưa?” Một giọng nam thuần hậu vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh đang quan tâm chuyện này sao?”
“Đương nhiên, liên quan đến chuyện của em, anh đều quan tâm...” Người đàn ông trêu chọc.
“Ồ, có phải chuyện của cô ấy là anh lo lắng?” Cô hỏi ngược lại.
“Cô ấy thế nào?” Người đàn ông hỏi.
“Hừ, haha….” Người phụ nữ cười nhẹ một tiếng, “Quả nhiên rất quan tâm đến cô ấy...”
“Chúng ta đều quan tâm cùng một chuyện, không phải sao?”
“Mục đích có chút giống nhau, nhưng quá trình thì rất khác biệt...Chỉ sợ lần này anh lại đẩy người phụ nữ mình yêu thương cho sói rồi...” người phụ nữ ghen tuông nói.
“Em cảm thấy anh ta là sói đói, mà tại sao còn ngây ngốc ở đó?” Người đàn ông có chút bất đắc dĩ nói.
“....” người phụ nữ trầm mặc một lúc, sau đó không cam lòng nói: “Em không phải là vì anh sao? Ngoại trừ em, anh có thể tin tưởng tin tức người khác đưa cho mình sao?”
“Haha, em biết ngoại trừ em ra thì ai anh cũng không yên lòng, em gái yêu quý, hiện tại có thể nói cho anh chuyện như thế nào được không?”
“Az…..” Người phụ nữ cố ý thở dài một cái, tiếp tục nói: “Em nghĩ lần này anh sẽ thua cược, em không biết Đoan Mộc Nam dùng bản lĩnh gì để giấu chuyện đó, nhưng mà em biết bọn họ...bọn họ bây giờ đang triền miên ở đây này...” Người phụ nữ nói ra câu này vốn muốn kích thích người đàn ông đầu dây bên kia, nhưng lại không nghĩ lòng mình cũng đau nhói.
Hai đầu điện thoại đều trầm mặc một lúc, người đàn ông tâm trạng u ám khôi phục lại bình thường, anh ta tiếp tục đùa:
“Anh là người nhỏ mọn vậy sao? Chỉ cần làm xong chuyện, đây đều là những chuyện nhỏ...Hơn nữa, anh coi trọng chuyện gì, em hẳn là đã biết, còn nữa, người anh quan tâm nhất em cũng biết, không phải sao?”
Ở đầu bên kia, người đàn ông cười khẽ một tiếng, mặc dù không ở trước mặt nhưng cô có thể tưởng tượng ra được nụ cười bất cần đời trên khuôn mặt anh ta, nụ cười này làm cô không phân biệt được điều anh ta nói là thật hay giả, để cô luôn luôn muốn nắm lấy trái tim anh ta, để trái tim anh ta chỉ có mình cô.
“Lần này đứa em gái này sẽ giúp anh, để anh nhanh chóng nhìn ra kết quả của lần đánh cược này, nhưng về những chuyện kia, em cũng không thể bảo đảm người phụ nữ của anh...có thích hay không nha...”
“Em muốn làm gì?” người đàn ông hỏi.
“Sao nào? Nói đến người phụ nữ của anh liền sợ? Lo lắng? Sợ em sẽ làm tổn thương cô ấy sao?”
Người đàn ông không nóng lòng giải thích, chậm rãi nói:
“Em làm việc, đương nhiên là anh yên tâm, chỉ cần đừng coi cô ấy là tình địch là được, chỉ cần biết cô ấy không là gì cả, không ai có thể uy hiếp em - nữ hoàng của anh...”
“Đừng nói nữa...” Người phụ nữ đột nhiên sợ anh ta nói tiếp, yếu ớt nói, hai người hình như cũng có một kiêng kỵ chung, một vết thương lòng không muốn nhắc tới, nhưng lại không cẩn thận hoặc là vô tình lại đụng chạm đến.
“Ừm, vậy em cẩn thận...” Người đàn ông cuối cùng cũng thu lại vẻ đùa giỡn, nói một câu bình thường, thế nhưng cô nghe vào lại cảm thấy có chút khác, cảm giác giống như là quá kiêu căng, hơi giả tạo.