Tòa lâu đài về đêm càng trở nên huyền bí và thơ mộng dưới ánh trăng.
Thanh Thanh ăn mặc chỉnh tề, bị người hầu đưa đến phòng ăn lầu hai, cánh cửa tráng lệ được nhân người hầu mở ra, để lộ phòng ăn thần bí. Lò sưởi bằng đá cẩm thạch đặt trong tường, đèn pha lê lấp lánh, chiếu sáng một khoảng nhỏ làm cho cả hội trường không được sáng sủa lắm. Một chiếc bàn ăn được đặt ở giữa phòng, chiếc khăn trải bàn màu trắng, chính giữa là đóa hoa hồng đỏ tinh xảo, màu của máu tươi, chân nến bạc và rượu vang sặc sỡ được đặt ở hai đầu bàn trông như một bức tranh sơn dầu chuyển động.
Giúp việc kéo một chiếc ghế ở đầu bàn mời Thanh Thanh ngồi xuống, Thanh Thanh trong lòng bất an nhưng vẫn ngồi. Cô nhìn bộ đồ ăn bằng bạc, trong lòng căng thẳng không giải thích được.
Thành chủ đột nhiên mời cô ăn tối, là có chuyện muốn nói với cô? Cô nghĩ một chút muốn xem anh muốn nói cái gì.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thanh Thanh lập tức khẩn trương đứng dậy.
Người giúp việc mở cửa, một bóng người cao lớn đẹp trai xuất hiện ở cửa, khuôn mặt anh vẫn đeo chiếc mặt nạ màu đen lộng lẫy, bên cạnh anh còn có Nala đanh đá, cô ta mặc một chiếc đầm đuôi cá màu vàng, làm nổi bật thân hình gợi cảm của cô ta, cô ta khéo léo cầm tay thành chủ, giống như sợ bị người khác cướp mất.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Thanh, Nala mỉm cười:
“Ngôn tiểu thư không cần sợ hãi, hôm nay tôi tới là muốn đặc biệt xin lỗi cô, hôm đó tôi chỉ trêu đùa cô chút thôi.”
Thanh Thanh không cảm thấy yên tâm vì lời giải thích của Nala, ngày đó trêu đùa hay không cô còn không biết sao? Nếu không phải Thành tiên sinh trở về kịp thời, có lẽ cô đã chết dưới thanh dao sắc nhọn của cô ta lâu rồi.
Thanh Thanh nhìn thành chủ, thấy hai người họ từ từ đi đến phía bên kia của bàn ăn.
Thành chủ đứng lên, lịch sự vươn tay nói:
“Ngôn tiểu thư, mời ngồi.”
Giọng nói của anh rất hay làm cho Thanh Thanh căng thẳng trong lòng, giọng nói này...giống Đoan Mộc Nam.
Anh ở cách xa cô khoảng sáu bảy mét, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia của anh.
“Ngôn tiểu thư, nào, nâng ly chúc mừng chúng ta quen biết nhau.” Nala cầm một ly rượu lên nói.
Than Thanh nghe được Nala nói mới đưa tâm tình mình trở về, nếu quen biết khiến cô suýt chết thì cô thực sự hy vọng không bao giờ biết.
Sau khi Nala nói vài câu khách sáo, phòng ăn lập tức yên tĩnh trở lại, Thanh Thanh vụng trộm nhìn thành chủ, nhìn thấy anh đang ăn uống nghiêm túc, giống như không có ai khác, dáng ăn tao nhã mê người.
“Thành, Thành tiên sinh...” Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh vang lên trong phòng ăn yên lặng.
“Mời nói...”
“Cảm ơn ngài đã cứu tôi, tôi...”
“Ngôn tiểu thư không cần để ý, tôi cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi.” Thanh âm của anh như gõ vào trái tim của Thanh Thanh, nhưng cô rất nhanh liền phủ định suy đoán của mình, làm sao có thể là anh, nếu như đây là Nam của cô, làm sao có thể ngồi đối diện mà không nhận ra cô. Lần nào cô cũng gặp ảo giác, nhưng lần nào cũng không chân thực.
“Tôi không có gì để báo đáp ngài...tôi...”
“Ngôn tiểu thư không cần nói cảm ơn, chờ vết thương của cô lành hẳn, tôi sẽ cho người đưa cô về!” Thành chủ ngay khi cô đang nói thì xen vào. Cô chỉ muốn ở lại đây để xác minh nhưng mà cô ở đây đã đủ lâu rồi.
“À, cảm ơn, tôi nghĩ ngày mai tôi có thể chuẩn bị một chút rồi rời đi.” Thanh Thanh thở ra một hơi, cố gắng nói bình tĩnh hết mức có thể. Cũng may là cô không bị ngay lập tức rời đi, còn được ở đây là may mắn lắm rồi.
Khi Thanh Thanh nói ra lời này, cô cảm giác Thành tiên sinh có chút khác thường, dường như chỉ có cô mới có thể phát hiện ra sự biến hóa vi diệu này.
“Ngôn tiểu thư không cần sốt ruột, chữa khỏi vết thương trước rồi hãy đi.” Thành chủ nhàn nhạt nói, nghe không ra anh có bất kỳ sự thay đổi nào, Thanh Thanh nghĩ rằng có lẽ cô đã quá lo lắng.
“Thành tiên sinh, tôi, tôi có một thỉnh cầu...” Thanh Thanh cẩn thận nói, cô không thể báo đáp, nhưng lại có việc cần cầu xin, thật sự có chút xấu hổ.
“Ngôn tiểu thư, mời nói!”
“Nghe nói ngài nhốt Dịch tiên sinh?”
“Đúng.”
“Nếu như là do chuyện của tôi...Tôi xin lỗi, quả thật tất cả những chuyện kia đều là lỗi của tôi, ngài có thể...có thể buông tha cho anh ta được không?”
“....” Thành chủ không trả lời.
“Anh ta là bạn tốt của chồng tôi, anh ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Thanh Thanh nói thêm.
“Cô có chồng?” Nala hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy, tôi đến đây chính là để tìm anh ấy!” Thanh Thanh nói, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
“Nếu cô cần chúng tôi có thể giúp cô.” Nala nói, cô ta không hứng thú với chồng của cô, chỉ là tâm trạng tốt hơn nhiều khi nghe cô nói lời này.
“Cảm ơn!” Thanh Thanh cảm thấy lời nói này của cô ta, chỉ cảm thấy trớ trêu trong lòng.
Thanh Thanh nhìn Thành tiên sinh, nhìn thấy anh cầm dao và nĩa có chút cứng nhắc, cảm giác khó chịu vô cùng. Nala cũng không phát hiện ra điều này.
“Thành tiên sinh?” Thanh Thanh muốn biết đáp án của anh.
Thành chủ nhẹ nhàng giơ tay lên, người phục vụ cách đó không xa tiến lên, ghé tai bên cạnh.