“Anh...” Dịch Tuấn ý thức được anh thực sự tức giận, “Anh, đúng là do em sơ suất, nhưng em không ngờ rằng cô ta thế mà lại nhận ra Thanh Thanh...” Cái cớ này quá tệ, Dịch Tuấn anh ngay chút khả năng này cũng không có, thì cũng không thể làm người phụ tá đắc lực cho thành chủ được.
Thành chủ biết rõ tâm tư của Dịch Tuấn, anh ta muốn lợi dụng Thanh Thanh để dò xét Bố Lặc đã thả vào đây bao nhiêu gián điệp. Chỉ là anh ta có thể lợi dụng bất cứ thứ gì, cũng không thể lợi dụng người phụ nữ của thành chủ anh.
Điều mà Dịch Tuấn không ngờ là Nala lại có gan làm Thanh Thanh bị thương ngay trong đại sảnh, anh ta chỉ nghĩ cô ta ghen tị một chút thôi, chính anh trước đó là làm Nala suy giảm tình cảm với thành chủ. Anh đã vô tình làm tổn thương người anh yêu nhất.
Dịch Tuấn dường như cảm thấy mình tội ác tày trời, xúc phạm trời đất, liền lẩm bẩm thú nhận sai lầm.
Thành chủ giống như là không muốn nghe nữa, đưa tay lên một cái, Dịch Tuấn biết ý dừng lại.
“Vân Lôi, Vân Phong, kéo cậu ta xuống rồi thiến...” Thành chủ phát ra âm thanh bình tĩnh dễ nghe làm cho người ta sợ hãi.
Ngoài cửa có hai người đàn ông vạm vỡ đi vào, thân hình rắn chắc đứng trước mặt Dịch Tuấn, anh ta tất nhiên trở nên công tử yếu đuối hơn hẳn.
Vân Lôi, Vân Phong duỗi tay ra, giữ lấy Dịch Tuấn.
“Này, anh, đừng chơi lớn thế, anh...em còn chưa lưu lại đời sau...”
Cùng với tiếng đóng cửa, âm thanh của Dịch Tuấn bị chắn ngoài cửa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tiểu Niên nắm chặt tay, trong lòng sợ chết khiếp, không ngờ Thành tiên sinh lại coi trọng Thanh Thanh như vậy.
“Thành tiên sinh...” tiểu Niên gọi anh một tiếng rất nhẹ tựa hồ chính cô ấy cũng khó mà nghe thấy.
“Cô xin tôi tha cho cậu ta?”
“Tôi, thật ra hôm nay tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ tốt chị Thanh Thanh...” tiểu Niên hai mắt rưng rưng, âm thanh run rẩy, nhưng không dám khóc thành tiếng.
“Tốt, hôm nay tôi trả lại phần ân tình của cô.”
Tiểu Niên ngay lập tức mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn anh, làm sao có thể, chính cô ấy còn chưa nói gì, vậy mà anh liền biết lời cô ấy muốn nói, còn đồng thời đáp ứng.
Một lát sau, tiểu Niên bước ra khỏi phòng ngủ như một giấc mơ, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Thanh Thanh và thành chủ, anh nhẹ nhàng ngồi trên giường cô đang ngủ, yên lặng nhìn cô thật lâu, sau đó cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ.
Anh từ từ nằm xuống, dựa đầu vào cổ Thanh Thanh, tay nhẹ nhàng ôm qua eo cô, động tác rất nhẹ nhàng và tự nhiên, giống như một cặp vợ chồng đã chung sống vài chục năm.
Ngoài cửa sổ màn đêm bao la, những vì sao điểm xuyết, ánh trăng lặng lẽ chiếu vào tòa lâu đài nguy nga, như vuốt ve một đứa trẻ đang say giấc nồng.
Sáng hôm say, Thanh Thanh tỉnh lại, trước mặt cô vẫn là phòng ngủ quen thuộc, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cô còn ngủ ở đây, xem ra tối hôm qua Thành tiên sinh cũng không ném cô ra ngoài.
Nhưng rất kỳ lạ, mấy ngày nay cô không có mơ, tối hôm qua thế mà giấc mơ lại rõ ràng như vậy, cô lại mơ thấy có người ôm mình ngủ.
Sáng thức dậy vẫn là tiểu Niên chăm sóc cô, chỉ là Thanh Thanh cảm giác trong mắt cô ấy có chút trốn tránh, giống như có rất nhiều tâm sự, nhưng không thể nói ra trước mặt cô.
“Tiểu Niên, hôm nay cô sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Thật ra cô muốn hỏi cô ấy xem hôm qua cô về phòng như thế nào, Nala đại tiểu thư đã giải quyết như thế nào, cô rất lo lắng Thành tiên sinh sẽ gặp phải phiền toái.
“Tôi, tôi không sao...” Tiểu Niên không dám nhìn cô “Hôm qua là tôi vô dụng, không bảo vệ tốt cho cô.”
“Có phải là Dịch Tuấn nói gì cô không?” Thanh Thanh hỏi. Có lẽ Dịch Tuấn nghĩ đến tầng quan hệ với Đoan Mộc Nam, nên muốn cố gắng hết sức bảo vệ cô.
“Không, anh ta, anh ta cũng bị trừng phạt...” Tiểu Niên không nghĩ tới, Thành tiên sinh quan tâm Thanh Thanh như vậy, mặc dù cô ấy biết Thành tiên sinh ưu ái Nala hết mực, nhưng lại chưa từng vì Nala mà lạnh nhạt với anh em của mình, thậm chí còn phạt anh ta.
“Anh ta cũng bị trừng phạt? Ai trừng phạt anh ta, có phải Nala không?” Chẳng lẽ anh ta vì cô mà phải chịu ủy khuất?
“Là Thành tiên sinh….” Tiểu Niên nói, sau đó có chút hối hận.
“Thành tiên sinh? Tại sao? Là do tôi gây rắc rối cho anh ấy sao?”
“Tôi, tôi….” Tiểu Niên không biết tại sao Thanh Thanh lại nghĩ như vậy, nhưng cô ấy giấu trong lòng không dám nói ra.
“Tôi không rõ lắm, Thanh Thanh, tôi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi tôi.” Tiểu Niên lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thanh Thanh trong lòng mệt mỏi nhưng không biết phải làm gì, mặc dù Thành tiên sinh đã trở về, nhưng cô không thể gặp mặt để nói lời cảm ơn trực tiếp, mà tiểu Niên rõ ràng đã biết điều gì đó nhưng lại không nói cho cô, cô cũng không thể ép hỏi cô ấy, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, tiểu Niên cũng chỉ là đang làm việc cho người ta.
Cả ngày hôm nay cô bị tiểu Niên yêu cầu nằm trên giường cả ngày, cho đến ngày hôm sau, cô gắt gao yêu cầu tiểu Niên đưa cô đến gặp Dịch Tuấn.
Tiểu Niên mới ấp a ấp úng nói Dịch Tuấn bị Thành tiên sinh nhốt rồi.
Thanh Thanh nghe thấy tin này thì choáng váng, làm sao có thể? Tại sao? Cô nghĩ Dịch Tuấn chỉ bị cảnh cáo nhẹ, nhưng không ngờ anh ta bị nhốt trong địa lao của lâu đài cổ.