Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 595: Nói



Bước qua chiếc cổng vòm vào sân sau, trước mắt hiện ra một cõi bồng lai khác. Tòa nhà nhỏ ba tầng phảng phất như ẩn sau một vườn đào, những chiếc cột treo bóng đèn được làm thành bộ dạng những ghềnh đá thôn quê. Ở phía trước, Tạ Nhu thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn và mỉm cười đầy duyên dáng. Sau khi đi khoảng mười mét xuyên qua vườn đào, một tòa nhà nhỏ giả cổ chợt hiện ra. Bắt mắt nhất không thể nghi ngờ chính là hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao.
Tới trước hành bên phải của tòa nhà, Tạ Nhu dừng lại, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt câu hồn, hơi cúi người khẽ cười nói:
- Phó bí thư Dương, ngài không hề lo lắng chút gì sao?
- Lo lắng gì?
- Phạm sai lầm, có vấn đề ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Dương Phàm đứng lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên cười khinh thường. Lúc này trên lầu xuất hiện một người phụ nữ mặc sườn xám, nhẹ nhàng dựa vào cột, khoanh tay cười duyên:
- Nhu tỷ, hôm nay mời quý khách gì thế?
Nhìn bề ngoài thì người phụ nữ này tầm hai mươi ba tuổi, tóc mái để rủ xuống rất hiếm thấy ở thời đại này, phối hợp với phong cảnh cổ kính này khiến người ta có cảm giác mình đang trở lại thời kỳ Dân Quốc.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần chú ý tiếp đãi cho tốt là được.
Tạ Nhu ngửa mặt cười trách một câu. Người phụ nữ trên lầu cũng không hề cho là thật, tiến lên một bước, lộ ra dáng người cao gầy nhưng rất đầy đặn, khi không cười thì lộ ra biểu tình đoan trang lịch sự tao nhã, so với vẻ quyến rũ vừa rồi thì như đổi sang một người khác hoàn toàn. Theo bản năng, Dương Phàm nghĩ rằng Tạ Nhu hình như cũng có thói quen này, bình thường thì mặt mũi trang nghiêm đầy chính khí, nhưng khi không có người, lén lén lút lút thì từng ánh mắt, nụ cười đều lộ ra vẻ quyến rũ.
Người phụ nữ này không thể nghi ngờ là lẳng lơ hơn rất nhiều so với Tạ Nhu, hơn nữa còn từ vẻ đứng đắn cực độ, chỉ trong nháy mắt đã biến thành cự kỳ lẳng lơ.
Dương Phàm không tin người phụ nữ này không biết mình là ai. Nhìn người phụ nữ này chắp tay sau lưng, dựa vào cột, trên mặt mang một nụ cười ngả ngớn, chu đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ về phía mình, Dương Phàm không khỏi cười cười đứng lại, nhìn cô thản nhiên nói:
- Cô thật không biets tôi là ai sao?
- Nói láo trước mặt người thông minh chỉ là vô ích. Đương nhiên em biết ngài là ai. Không phải không thích hợp để nói ra điều này sao? Em tên là Diệp Mị, ngài không cần tự giới thiệu với em!
Người phụ nữ mỉm cười, giơ bàn tay trắng nõn ra. Dương Phàm nhẹ nhàng nắm lấy, cảm giác mềm mại như không xương.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn Tạ Nhu không nói gì, trong ánh mắt có một cảm giác không nói nên lời, vừa như là hỏi, hoặc như là đang đùa giỡn, lại hình như là đang trào phúng. Tạ Nhu thầm hoảng hốt trong lòng, xấu hổ trừng mắt nhìn Diệp Mị:
- Cô cũng thông minh đấy, còn không mời quý khách đi vào?
Khi Dương Phàm quay đầu lại, cả người nháy mắt thay đổi một loại khí chất khác, thản nhiên và thong dong đón nhận ánh mắt đầy khiêu khích của Diệp Mị.
- Xin mời!
Trong lòng Diệp Mị rất không thoải mái, thầm nghĩ ông giả bộ đứng đắn cái gì hả? Để lát nữa cho ông hiện nguyên hình.
Diệp Mị chưa bao giờ cho rằng đàn ông có thể kháng cự nổi sức hấp dẫn của mình, mặc dù cô không thích đàn ông, nhưng cũng không hề trở ngại sức hấp dẫn của cô. Làm ăn ở Hoan Nhạc Cốc nhiều năm như vậy, còn chưa có mỹ nhân nào có thể vượt qua nổi Diệp Mị. Trong nháy mắt đi qua cửa, chiếc sườn xám của dn hơi lộ ra một mảng đùi trắng lóa.
Dương Phàm nhìn thấy rất rõ nhưng chỉ hơi nhếch miệng lộ ra một tia trào phúng. Dưới ánh đèn, người đàn ông này khá cao lớn, tướng mạo có thể nói là rất tuấn tú. Diệp Mị chợt sinh ra kích động muốn hạ gục người đàn ông này.
Trong mắt Tạ Nhu và Diệp Mị thì cố ý chào mời hoàn toàn không phải là cảnh giới quyến rũ đàn ông cao nhất. Cảnh giới cao nhất khiến đàn ông bị quyến rũ chính là giống như để một củ cà rốt trước mặt con lừa, để cho nó nhìn mà không được ăn, cứ bắt nó chờ tới mức phát thèm mới cho nếm một chút. Linh hồn nhỏ bé của đàn ông cũng vậy, chỉ cần làm được điều này thì mọi việc còn lại hoàn toàn đơn giản.
Nhưng hiện tại Tạ Nhu không ngờ phát hiện rằng chiêu này dường như không hề linh nghiệm với Dương Phàm. Biểu hiện bề ngoài của người đàn ông này có vẻ quá nhiều điểm lặp lại. Lần đầu gặp mặt thì thấy hắn rất dễ đùa nghịch, vừa rồi giả vờ ngã, để cho hắn sờ soạng một chút vậy mà không ngờ vẫn giữ được sự trầm lặng. Ở trước mặt người đàn bà còn lẳng lơ, quyến rũ hơn mình ba phần là Diệp Mị, không ngờ hắn vẫn không hề lộ ra chút thất thố nào. Thật sự làm cho người ta quá khó hiểu.
Bài trí trong phòng cũng không hề hiện đại chút nào, trừ hai chiếc sô pha có chút hơi thở hiện đại thì những bố trí khác giống hệt như khuê phòng của thanh lâu thời Dân Quốc. Trên bàn trang điểm có một lư hương tỏa ra một làn hương nhè nhẹ. Bên cạnh có hai nữ tiếp viên, cũng là thiếu nữ ăn mặc trang phục thời Dân Quốc.
Dương Phàm nhìn chung quanh một vòng cười nói:
- Nơi này có vẻ không tồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nghe xong một câu khích lệ, Diệp Mị hơi đắc ý liếc Dương Phàm một cái nói:
- Thật ra anh cũng biết hàng đó. Mỗi cô gái ở trong hậu viện này đều có trang phục khác nhau cho mỗi ngày. Hôm nay mặc trang phục Quốc Dân, hôm sau có lẽ là trang phục phong lưu thời Đường, Tống. Tóm lại là hy vọng quý khách có thể vừa lòng chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn em.
- Nơi này không phải giống như chỗ ăn chơi à?
Dương Phàm không hề đáp lời Diệp Mị mà quay đầu lại nhìn Tạ Nhu đang bị biểu hiện của Dương Phàm làm cho trong lòng rối bời.
- A, nơi này gọi là Hoan Nhạc Cốc, theo chế độ hội viên, có một tên gọi khác là câu lạc bộ Tam Tỉnh Phú Hào. Có thể đến đây đều không phải là khách bình thường, nếu không tôi đã không dám mời ngài tới.
Trong lòng Tạ Nhu hoảng hốt, nói hơi nhanh, chờ khi phản ứng lại thì đã nói lộ hết rồi.
- Ở Bắc Kinh có rất nhiều hội sở theo chế độ hội viên, đều do những đại gia siêu cấp làm chủ. Tuy nhiên kẻ có tiền đều thích kiểu thế này, kiểu khác lại không thích.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên đi tới ngồi xuống sô pha.
- Anh muốn chọn hạng mục nào?
Diệp Mị tiến lên cười quyến rũ, đưa ra một quyển sách nhỏ.
- Mát xa chân đi.
Dương Phàm thản nhiên nói, cũng không hề cầm lấy quyển sách. Diệp Mị hơi sửng sốt, nhìn Tạ Nhu.
Tạ Nhu bất động thanh sắc gật gật đầu, Diệp Mị hơi hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Dương Phàm, xoay người đi đến bên cạnh hai nữ tiếp viên, thì thầm một lát. Tạ Nhu ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, hơi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười quyến rũ, hạ giọng nói:
- Mát xa chân cũng tốt, miễn cho người ta nói tôi dụ dỗ lãnh đạo phạm sai lầm.
Dương Phàm cười cười đầy cân nhắc, nhìn bộ ngực của Tạ Nhu ghé sát mình, chỉ còn cách bả vai mình chút xíu. Chỉ cần Dương Phàm hơi hơi vặn người là có thể đè lên một cách thoải mái. Trong phòng có bật điều hòa nhưng chóp mũi nhỏ xinh của Tạ Nhu lại đổ mồ hôi, đây cũng là một thủ đoạn để dụ con lừa như đã nói ở trên. Tạ Nhu rất tự tin, nhưng sau mấy lần đao to búa lớn không hiệu quả gì, rất tự nhiên liền bối rối.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang chậu gỗ vào. Diệp Mị vẫn không rời khỏi mà nhìn Tạ Nhu. Hai người có sự ngầm hiểu. Trong lòng Diệp Mị âm thầm buồn bực, nghĩ thầm rằng hôm nay Tạ Nhu làm sao vậy? Bình thường không như vậy mà.
Diệp Mị đảo mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc trên ngực, sau đó quay người nhận lấy chậu gỗ mà nhân viên vừa mang tới, cười đi đến trước mặt Dương Phàm nói:
- Nếu là quý khách, hôm nay em tự thân phục vụ ngài.
Nói xong Diệp Mị quay người đặt chậu gỗ xuống, nháy mắt một mảnh da thịt trắng như tuyết và nội y màu phấn hồng hiện lên. Dương Phàm âm thầm cười lạnh trong lòng, Diệp Mị mặc dù đủ xinh đẹp cũng đủ quyến rũ, nhưng có dạng đàn bà nào mà Dương Phàm chưa từng gặp chứ? Trong lòng Dương Phàm lại có sự đề phòng, sao có thể phát sinh hiệu quả gì? Chỉ có điều hai người đàn bà này vốn rất tự tin vào bản thân, tự nghĩ rằng không có người đàn ông nào có thể vượt qua nổi cửa ải của mình.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Diệp Mị thấy Dương Phàm nhếch miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Lần này chính Diệp Mị cũng có chút luống cuống trong lòng. Cô không thích đàn ông, nhưng thích xem đàn ông bị mình quyến rũ biến thành trò hề. Tuy nhiên hôm nay thì ngược lại, Diệp Mị cảm thấy mình đang không ngừng cố gắng nhưng trong mắt đối phương lại như một con khỉ đang diễn xiếc.
Rất không thích, phi thường khó chịu. Diệp Mị kiên trì giơ tay thay dép lê cho Dương Phàm. Khi hai chân Dương Phàm ngâm vào trong nước thuốc, Diệp Mị khẽ cắn môi giơ tay lên lau trán, ngược lên cười với Dương Phàm bằng một nụ cười mà cô ta tự cảm thấy là rất hấp dẫn đàn ông:
- Hôm nay nóng quá!
Nói xong Diệp Mị lại cởi bỏ một chiếc cúc, lần này nửa quả bóng bên trong đã lộ ra, không hề che lấp như thể muốn cố gắng hấp dẫn người đàn ông trước mặt: "Anh chỉ cần giơ tay ra, nó sẽ nằm trong bàn tay anh!"
Một cảnh tượng khiến Diệp Mị thất vọng xuất hiện, Dương Phàm nhìn thật sự chăm chú một hồi, sau đó lộ ra biểu tình thất vọng, ngả người ra phía sau, tựa vào sô pha, quay đầu lại cười nói với Tạ Nhu:
- Tuy rằng thành phố Tam Hà không lớn nhưng các cô cũng rất biết hưởng thụ nhỉ.
Nếu đối mặt với Tạ Nhu là một người đàn ông bình thường thì thôi, tuy nhiên đây lại là một vị lãnh đạo tỉnh ủy có thể quyết định tiền đồ vận mệnh của cô ta. Thủ đoạn mà mình khổ tâm an bài không có hiệu quả, trước những lời này, Tạ Nhu chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, cố gắng cười nói:
- Mỗi địa phương đều có cấp bậc của mình mà.
Bề ngoài thì Diệp Mị đang cười nhưng trên thực tế khi giơ chân Dương Phàm lên, trong lòng Diệp Mị cảm giác cực kỳ ghê tởm. Trừ bố đẻ của mình, cả đời này Diệp Mị không nghĩ rằng sẽ rửa chân cho người đàn ông nào. Đương nhiên bình thường khi ở cùng một chỗ với Tạ Nhu, cô ta vẫn rửa chân cho Tạ Nhu. Nhưng Tạ Nhu không phải nữ sao?
Tạ Nhu nhìn thấu được biểu tình thống khổ đang được Diệp Mị ra sức che giấu, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ. Quay đầu nhìn Dương Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Nhu cảm thấy có lẽ từ đầu tới cuối mình đã sai lầm rồi. Nhưng sai ở đâu? Tạ Nhu không rõ! Là do người đàn ông này có sức miễn dịch rất lớn đối với đàn bà hay là do ngay từ đầu người đàn ông này đã giả bộ?
Đáp án đến tột cùng là cái gì?
- Phó bí thư Dương, ngài cảm thấy Diệp Mị thế nào?
Tạ Nhu xuất ra chiêu cuối cùng.
Dương Phàm mở to mắt nhìn lại. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Nhu quyến rũ cúi đầu cười, giơ tay khẽ kéo cổ áo, bộ dạng như rất nóng nực.
- Các cô cũng không tồi, chỉ có điều thiếu chút kỹ thuật!
Dương Phàm mạnh mẽ nghiêm mặt lại, trong mắt lóe lên hào quang lạnh lẽo, trong nháy mắt giọng điệu trở thành lạnh như băng:
- Thực sự coi tôi là loại địa chủ nhà giàu mới nổi ở thành phố Tam Hà này hả? Nói khó nghe một chút, có loại đàn bà nào mà tôi chưa thấy qua chứ?
Nói xong Dương Phàm mạnh mẽ rút ra hai chân ra khỏi chậu gỗ, cầm lấy khăn lau lung tung, làm bộ muốn đứng lên bỏ đi.
Tạ Nhu hoàn toàn không có chủ ý. Vốn cô ta đã thương lượng kỹ với Diệp Mị, sau khi dụ dỗ đối phương thèm thuồng, sau đó bất cứ giá nào hai người cũng phải cùng tiếp một đem, hoàn toàn trói chặt cây đại thụ này lại.
Lúc này ngược lại là Diệp Mị đảo mắt, cười duyên dáng, giơ tay nắm lấy đùi Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Ngài đừng nổi nóng! Nếu ngài thực sự nổi giận, khoát tay một cái san bằng chỗ làm ăn của em, vậy em sống bằng gì?
Cũng không biết là cố ý hay không nữa, Diệp Mị đặt chân của Dương Phàm lên bụng dưới mình, dán chặt vào chỗ mềm mại, ấm áp đó. Chiếc cúc thứ ba trên ngực đã bị cởi ra không biết từ lúc nào nữa. Dương Phàm hừ một tiếng, rất có khí thế của thiếu gia ác bá, khinh thường cười lạnh một tiếng với đối phương:
- Tính là cô thức thời. Biết điều thì hầu hạ cho tử tế.
Tạ Nhu nhạy bén phất tay về phía nữ nhân viên phục vụ trước mặt, ra hiệu cô đi ra ngoài. Nhanh nhẹn lau khô chân, Tạ Nhu đi dép lê, ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, nhẹ nhàng dùng cả hai tay ôm lấy đầu Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Xem ngài kìa, tức giận gì thế? Người ta chỉ là một cô gái mà thôi, phải rụt rè là đúng rồi mà.
Nói xong Tạ Nhu kéo đầu Dương Phàm xuống dừng lại ở hai quả bóng mềm, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua. Lúc này Tạ Nhu đã quyết tâm bắt đầu. Tiếp theo dưới chân Dương Phàm có cảm giác ấm áp, nằm gọn trong một vùng mềm mại ấm áp. Hoá ra Diệp Mị đã phối hợp đè chặt chân Dương Phàm vào trong ngực.
Dưới cảnh tượng kiều diễm, quyến rũ như vậy, có thể nói không người đàn ông nào chống đỡ nổi, Tạ Nhu và Diệp Mị đều nghĩ như vậy. Tuy nhiên điều ngược lại đã xảy ra, Dương Phàm nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
- Được rồi. Mặc lại tử tế đi rồi nói chuyện.
Thanh âm không lớn, nhưng lộ ra một khí thế hùng mạnh, không để cho người khác phản bác.
Hai người đàn bà lập tức ngây ngẩn cả người. Lúc này chỉ cần Dương Phàm có ý tứ tiến thêm một bước, Tạ Nhu và Diệp Mị có thể cởi bỏ tất cả. Hai người nhìn nhau, làm theo lời Dương Phàm nói, sửa sang lại quần áo, sau đó ngồi đối diện với Dương Phàm không nói lời nào, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt. Rõ ràng đã tới mức đó rồi, vậy mà sao có thể nhẫn nhịn được như vậy chứ?
- Nói đi! Trương Tử Hiếu rốt cục làm sao mà chết? Tôi biết việc này không hề quan hệ gì với cô, Tạ Nhu!
Dương Phàm không nói lời nào thì thôi, vừa nói thì mỗi câu đều như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp gí vào vị trí yếu hại trên người Tạ Nhu.
Tạ Nhu hơi sửng sốt, miễn cưỡng cười nói:
- Anh nói gì, tôi không rõ?
- Giả bộ! Cô còn muốn giả bộ? Nếu không tra ra cô chỉ kinh doanh một câu lạc bộ Phú Hào này thôi, hiện tại tôi đã không nói lời vô nghĩa với cô như thế này. Chủ nhiệm Cẩu của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, Tư Mã của Sở Công an tỉnh, Tư Mã Hòa và Cẩu Tiểu Cường của tập đoàn Liên Phát, và cả cô nữa. Tôi biết rõ quan hệ của các người.
Từng lời nói của Dương Phàm như những quả trùy nên thẳng vào tiim, trên mặt Tạ Nhu rốt cục không còn chút trấn tĩnh nào. Diệp Mị đang lộ vẻ ngạc nhiên ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, giơ tao sờ tìm trong chiếc ví đầm trên giá áo.
- Đừng lộn xộn!
Dương Phàm thản nhiên cười nói, giơ tay chỉ chỉ phía sau. Diệp Mị vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Chí Quốc cầm trong tay một khẩu súng, đang thuần thục ngắm.
- Người bên ngoài đâu?
Diệp Mị luống cuống, hỏi một câu theo bản năng.
Lâm Chí Quốc nhếch miệng khinh thường, thản nhiên nói:
- Chỉ mấy thứ khoai lang thối đó hả? Cô cũng đừng không biết xấu hổ lấy ra nữa khoe khoang nữa. Tất cả nằm ngủ trên hành lang rồi. Yên tâm, không tai nạn chết người đâu.
Tạ Nhu vừa nghe lời này, lập tức nói với Diệp Mị:
- Diệp Mị, cô điên rồi, sao làm loại việc ngu ngốc này?
Diệp Mị ấm ức cười khổ nói:
- Em chỉ là cẩn thận bố trí vài người đề phòng có gì bất trắc, đâu có muốn như thế.
Tạ Nhu cười lạnh một tiếng nói:
- Cô đừng nghĩ lừa tôi. Tôi còn không biết cô nghĩ như thế nào sao? Mềm không được thì cứng rắn, trói người lại chụp ảnh. Cô không phải chưa từng làm chuyện này. Cẩu Tiểu Cường cũng là bị cô chơi chiêu này.
Dương Phàm nghe xong cười lạnh vỗ vỗ tay nói:
- Tốt lắm, đừng chỉ trích nhau nữa. Chí Quốc đi ra đi.
Dương Phàm phất tay, sau đó ra hiệu cho hai người đàn bà ngồi xuống.
Chờ hai người đàn bà sắc mặt bất an ngồi xuống, Dương Phàm đứng lên chắp tay sau lưng nhìn hết chỗ này lại chỗ kia, bộ dạng tươi cười nắm chắc thắng lợi khiến hai người đàn bà chột dạ.
- Nói chính đề đi, bí thư Tạ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Trên mặt Tạ Nhu hiện lên vẻ kinh hoảng, nhìn quanh theo bản năng.
Dương Phàm thấy thế cười lạnh nói:
- Đừng nhìn, hiện tại là cơ hội cuối cùng của cô.
Trong lòng Tạ Nhu rất bối rối nhưng cũng dần bình tĩnh lại. Sự chấn động vì khí thế hùng mạnh lúc đầu của Dương Phàm và sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Chí Quốc đã dịu đi. Đối mặt với câu hỏi của Dương Phàm, Tạ Nhu người cũng như tên (tên là "Nhu" mà), dịu dàng cười hỏi:
- Anh nói thật hay đùa thế? Vụ án Trương Tử Hiếu chẳng phải là đã kết luận rồi sao?
Dương Phàm thấy Tạ Nhu như vậy, không khỏi thở dài một tiếng nói:
- Nếu cô đã kiên trì như vậy thì cứ chờ giải thích với các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi. Tôi vốn định cho cô một cơ hội lập công, hiện tại xem ra không cần thiết nữa rồi.
- Anh nói cái gì?
Tạ Nhu kinh hoảng quên cả dùng ngôn ngữ kính trọng. Vừa nghe tới mấy chữ "Ủy ban Kỷ luật" đã khiến mặt hoa thất sắc, đôi mắt mở to khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Dương Phàm!
Dương Phàm nhìn đồng hồ trên tay, cười lạnh nói:
- Thời gian không sớm, không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Tư Mã Hòa đã bị bắt! Ở tỉnh thành, mấy người vừa được nêu tên cũng đều bị bắt rồi. Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương tuy rằng không có hành vi tham ô, nhưng bọn họ gục ngã trước nữ sắc, bị người lợi dụng áp chế làm không ít sự tình tổn hại ích lợi của quốc gia và nhân dân, cũng không thể trốn được chế tài của Đảng và pháp luật của nhà nước. Về phần các người làm gì, chẳng lẽ còn phải chờ tôi nói rõ ràng sao?
Diệp Mị đột nhiên cười ha ha, giật lấy chiếc ví đầm trên giá áo, giơ tay lục lọi một hồi, kết quả trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc. Khi rút tay ra khỏi chiếc ví đầm, trên tay không ngờ lại là một khẩu súng phun nước của trẻ con.
- Đừng tìm nữa. Thứ đồ chơi đó đã bị tráo rồi. Cho dù không bị đánh tráo thì cô cũng chưa chắc bắn trúng.
Dương Phàm cười nhạo khiến Tạ Nhu hoàn toàn sụp đổ, quỵ xuống như một cọng rơm.
Tạ Nhu cả người mềm nhũn dựa vào sô pha, cuộn mình trong sô pha thì thào tự nói:
- Tôi đã biết là sẽ có một ngày thế này mà, chỉ có điều không ngờ nó tới nhanh như vậy.
- Cái này gọi là ác giả ác báo! Hiện tại tôi cho cô một cơ hội cuối cùng!
Dứt lời Dương Phàm ngồi xuống sô pha, ngồi bắt chéo chân, trên mặt nở một nụ cười lạnh, nhìn Tạ Nhu đã hoàn toàn suy sụp và Diệp Mị đang hoang mang lo sợ.
- Được, tôi nói!
Tạ Nhu mạnh mẽ ngồi dậy, giơ tay gạt chút tóc rối bay trước trán, thậm chí còn không quên cười cười với Dương Phàm. Tuy nhiên nụ cười này hơi nhợt nhạt.
Dương Phàm lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói:
- Cầm lấy, nói vào đó.
Diệp Mị đột nhiên mặt lộ vẻ bi phẫn, giật lấy chiếc bút ghi âm, lớn tiếng nói:
- Hết thảy đều là tôi làm, không quan hệ với Tạ Nhu.
- Cô nghĩ một mình cô có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? Lưng cô đủ lớn sao?
Dương Phàm thản nhiên hỏi lại, Diệp Mị dường như nhìn thấy hy vọng, mạnh mẽ quỳ xuống trước mặt Dương Phàm nói:
- Tôi biết ngài có thể bảo vệ Tạ Nhu, chỉ cần ngài có thể bảo vệ cô ấy, muốn tôi làm gì cũng được.
Nói xong Diệp Mị buông bút ghi âm, giơ tay, hai tay nhanh chóng cởi bỏ cúc áo, một đôi thỏ trắng phập phồng lộ ra dưới ánh đèn đỏ mờ ảo.
- Thu hồi da thịt thối nát của cô đi. Bộ dạng này của cô đối với tôi là vô dụng.
Mặc dù Dương Phàm nói rất nghiêm khắc nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một tia không đành lòng.
Tạ Nhu ở bên cạnh giật lấy một chiếc khăn, che ngực cho Diệp Mị lúc này đang ngây dại, sau đó quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Xin ngài đi ra ngoài trước một chút, tôi cam đoan sẽ nói ra toàn bộ. Được chứ?
- Tôi lên xe chờ các người. Nhớ kỹ, là các người.
Dương Phàm nói xong xoay người liền đi, khí thế hoàn toàn trấn áp hai người đàn bà này.
Nhìn theo bóng dáng Dương Phàm rời khỏi, trên mặt hai người đàn bà không hẹn mà cùng lộ ra một tia sợ hãi.
- Người kia thật là đáng sợ, giống như hắn đã sớm biết hết sự tình của thành phố Tam Hà.
Trong ánh mắt Diệp Mị toát ra vẻ tuyệt vọng.
Tạ Nhu thở dài nói:
- Cái gì phải tới sẽ tới. Lần này em đừng tranh với tôi, xảy ra chuyện gì để tôi gánh.
- Không được, phải là em. Chị mà bị thì toàn bộ mất hết.
Diệp Mị cầm lấy tay Tạ Nhu, kích động lớn tiếng nói.
- Có lẽ còn có cơ hội, em khẩn trương lấy nốt mấy thứ kia ra đi, hy vọng Dương Phàm nhìn vào có thể còn vớt chị một chút.
Mưa vẫn rơi tầm tã, từng cơn gió thổi qua, vườn đào yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách va đập vào lá cây. Ra khỏi cửa, Dương Phàm thấy Lâm Chí Quốc lấp ló nơi u ám, hạ giọng nói:
- Đi thôi, lên xe chờ.
Lâm Chí Quốc hơi lo lắng quay đầu lại nhìn:
- Họ đâu rồi?
- Yên tâm, đang táng đảm kinh hồn.
Dương Phàm thản nhiên nói.
Tòa nhà chính phía trước kinh doanh rất tốt, người xe như nước, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Đúng như Dương Phàm dự tính, hai người đàn bà từ hậu viện đi ra, ngoan ngoãn cúi đầu tiến vào xe của Dương Phàm. Dương Phàm hơi ngồi xích vào trong một chút. Trong xe nháy mắt tràn ngập một mùi nước hoa dễ chịu.
Xe cũng không chạy tới nhà khách mà chạy ra khỏi thành phố, tới trước một căn nhà hai tầng rất bình thường ở thị trấn Trường Điền.
- Xuống xe!
Trong bóng tối, Dương Phàm nói một câu, hai người đàn bà ngoan ngoãn đi theo xuống xe. Kỳ thật Tạ Nhu và Diệp Mị cũng không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng nhìn bộ dạng trấn định của người ta chờ ở bên ngoài, liên tưởng đến bóng dáng Lâm Chí Quốc giống như ma quỷ, hai người đều tự giác vứt bỏ ý nghĩ đó đi.
Lâm Chí Quốc xuống xe gõ cửa, cửa mở, bên trong lộ ra khuôn mặt kinh ngạc của Vạn Đại Cường:
- Phó bí thư Dương, ngài…
Dương Phàm giơ tay lên ra hiệu, lời nói của Vạn Đại Cường lập tức bị nuốt vào trong lòng. Thấy người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Tạ Nhu và Diệp Mị cũng chỉ phản ứng bình thường, thời điểm yếu ớt nhất đã trôi qua khi nãy. Im lặng đi theo vào phòng, nhìn Dương Phàm ngồi xuống ghế, hai người đàn bà ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện.
- Tôi không cần phải nói nhiều về chính sách của Đảng. Cứ chủ động nói thẳng hết vấn đề. Tôi không dám nói là bảo vệ các người không việc gì, nhưng có thể cam đoan phản ánh tới tỉnh ủy và bên tư pháp về biểu hiện lập công của các người, cho phép xử lý khoan dung.
Nói xong Dương Phàm giơ tay lên nói với đồng chí ở bên cạnh:
- Chuẩn bị ghi chép.
Vạn Đại Cường liếc mắt một cái liền nhận ra hai người đàn bà này, trong lòng buồn bực một hồi. Mấy ngày nay âm thầm điều tra cũng không có kết quả gì rõ ràng, nhất là vụ án Trương Tử Hiếu, hiện tại không hề có tiến triển gì quá lớn. Giờ lại thấy Dương Phàm mang hai người đàn bà đến địa điểm bí mật này, trong lòng Vạn Đại Cường rất ngạc nhiên: rốt cục Dương Phàm dùng thủ đoạn gì khiến Tạ Nhu vốn hô mưa gọi gió ở thành phố Tam Hà có thể chủ động khai báo? Tạ Nhu chủ động mở miệng, không thể nghi ngờ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cục diện bế tắc ở thành phố Tam Hà. Nghĩ vậy, Vạn Đại Cường cực kỳ bội phục Dương Phàm. Hắn nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được rằng tối nay Dương Phàm lợi dụng nhược điểm của Tạ Nhu và Diệp Mị đang hy vọng ở lòng khoan dung của phó bí thư thị ủy, sau một phen dọa dẫm thì giơ củ cà rốt ra, khiến hai người đàn bà này hôn mê, lúc này mới đạt được hiệu quả như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv