Dương Phàm đúng là có chuẩn bị mà đến.
Nghĩ đến đây Chu Hàng càng thêm cảm thấy phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này không âm hiểm bình thường. Cầm tài liệu chào rồi ra ngoài, tâm trạng của Chu Hàng vô cùng nặng nề.
Tùng Vân Chu chờ ngoài cửa đi lên, Chu Hàng nhẹ nhàng đưa tài liệu cho hắn mà nói:
- Giữ cẩn thận, đừng cho người ta nhìn thấy.
- Chu Quang Vinh vừa nãy mời ngài dùng bữa trưa.
Tùng Vân Chu nhét tập tài liệu vào trong cặp sách bên mình, kẹp vào nách.
- Hừ, bây giờ mới lo lắng? Muộn rồi, con mẹ nó.
Chu Hàng tức giận mắng một câu, hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói:
- Anh đi vào xin chỉ thị, tôi đi trấn an bọn chúng một chút. Lúc này không thể để bọn chúng nghi ngờ.
Chu Hàng xuống đến đại sảnh thì thấy có không ít người chờ ở đó. Bộ máy lãnh đạo Vĩ Huyền đều ở đây, vừa thấy Chu Hàng đi ra liền đứng lên.
Chu Quang Vinh là người đầu tiên đi lên, mặt đầy vẻ xấu hổ mà nói:
- Bí thư Chu, tôi không chỉ huy đội ngũ được tốt.
- Anh còn mặt mũi nói như vậy sao? Anh mất mặt thì thôi, còn làm tôi mất mặt với Phó bí thư Dương.
Mắng một câu, Chu Hàng tức tối lướt quanh một vòng, đám lãnh đạo đều vội vàng cúi đầu xuống. Lúc này Chu Hàng mới nói tiếp:
- Đừng có đứng đây nữa, mau về xử lý vấn đề cho tốt. Tôi dẫn anh đi gặp Phó bí thư Dương.
Lúc này Vân Đại Thành đi lên nhỏ giọng báo cáo:
- Bí thư Chu, cục Công an sau khi điều tra kín đáo đã bắt hơn 30 phần tử không hợp pháp, đã chấn nhiếp những phần tử gây ảnh hưởng không tốt với xã hội.
Chu Quang Vinh nhìn Vân Đại Thành một chút, thầm tức giận tên này muốn thể hiện tranh công. Chu Quang Vinh vội vàng nói:
- Xin bí thư Chu chuyển lại với phó bí thư tỉnh ủy Dương, Huyện ủy Vĩ Huyền đang cố gắng cứu vãn ảnh hưởng bất lợi. Chúng tôi tự tin dưới sự lãnh đạo chính xác của thị ủy, đả kích các phần tử không hợp pháp, trả lại một Vĩ Huyền tốt đẹp như xưa.
Trong lòng Chu Hàng đầy khinh bỉ nhưng không lộ ra ngoài mặt, lẩm bẩm một câu để lộ vẻ bất mãn, sau đó trầm giọng nói:
- Phó bí thư tỉnh ủy Dương đang ở đây, xử lý không tốt thì hai người cứ đợi tôi xử lý.
Chu Hàng nói ra lời này lại làm Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành dễ chịu trong lòng. Khi lãnh đạo dùng giọng điệu này phê bình thì thường thường vẫn còn đường sống. Nếu thật sự không phê bình thì đó mới là gặp chuyện lớn.
- Bí thư Chu, bây giờ cũng đã là giữa trưa, ngài và Phó bí thư Dương vẫn chưa dùng bữa. Thái độ vì công việc của lãnh đạo thật làm cho mọi người khâm phục. Trong phòng ăn đã chuẩn bị một chút, ngài xem có nên mời Phó bí thư Dương xuống ngồi một chút không?
Vân Đại Thành tận dụng cơ hội vỗ vỗ một chút, đồng thời cũng thể hiện mình quan tâm đến lãnh đạo. Vân Đại Thành tự nhận mình thể hiện tốt hơn Chu Quang Vinh chỉ biết nói mà thôi.
Mặt Chu Hàng không chút thay đổi, trong lòng lại âm thầm cười nhạo Vân Đại Thành: "Vào lúc này mà mày còn có tâm trạng đi tranh đoạt sao?"
- Tôi gọi điện hỏi thư ký Lý.
...
Nhận được điện thoại của Chu Hàng, Dương Phàm đoán Chu Hàng trấn an đám người kia đã có tác dụng. Dương Phàm thực ra không hề lo lắng Chu Hàng giở trò. Bây giờ Chu Hàng bị ép chỉ có một con đường để đi. Nếu không phải bên trên còn có một Hác Nam, Dương Phàm còn muốn thu thập cả Chu Hàng luôn. Lúc trước thành phố Uyển Lăng là một thành phố có kinh tế rất bình thường, sau mấy năm kinh doanh mà đã biến thành thành phố có nền kinh tế lớn nhất tỉnh Giang Nam, Dương Phàm đã dồn hết tinh lực vào đó. Tình cảm của Dương Phàm với thành phố Uyển Lăng, tuyệt đối không tha cho bộ máy lãnh đạo Vĩ Huyền.
Nhưng sự thật hiện ra trước mặt, Hác Nam kinh doanh mấy năm ở tỉnh Giang Nam, rất nhiều chuyện không phải Dương Phàm dựa vào tình cảm là có thể đưa ra quyết định. Cho nên Dương Phàm chỉ có thể lợi dụng thân phận phó bí thư tỉnh ủy dao động chiến trường một chút. Làm cho Chu Hàng tự nhảy vào trong. Chuyện này xử lý tốt thì thôi, nếu xử lý không tốt thì hừ hừ.
- Tôi cũng xuống.
Dương Phàm nhận lời mời dùng bữa coi như cho Chu Hàng mặt mũi.
Trước khi bắt đầu ăn, nhân viên phục vụ mang chai Mao Đài vào, Dương Phàm nhíu mày nhìn quanh một vòng đám quan chức địa phương đang khá lo lắng, rồi nói:
- Không uống rượu, mọi người còn có công việc buổi chiều mà. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ý của Dương Phàm chính là tôi đang nhìn các người đó. Chu Hàng không khỏi thầm than trong lòng. Dương Phàm không nhúng tay vào xử lý vấn đề Vĩ Huyền, điều này lại làm cho Chu Hàng cảm thấy khó khăn hơn.
Ăn trưa đơn giản xong Dương Phàm quay về phòng. Đám quan chức Vĩ Huyền muốn đưa một chút, nhưng Dương Phàm lại thản nhiên từ chối rồi nói:
- Tôi có thói quen ngủ trưa, mọi người cứ tự nhiên.
Chu Hàng đưa Dương Phàm về phòng, đi vào một lúc sau từ từ đi ra, trên mặt không nhận ra Chu Hàng đang suy nghĩ điều gì. Chu Hàng xuống đại sảnh thì thấy cán bộ huyện Vĩ Huyền. Chu Hàng nói với Chu Quang Vinh:
- Phó bí thư Dương muốn ở lại huyện Vĩ Huyền hai ngày, trên thành phố có việc gấp nên tôi phải về xử lý, ngày mai tôi sẽ xuống. Các đồng chí nhất định phải chiêu đãi Phó bí thư Dương thật tốt. Huyện Vĩ Huyền có thể được như hôm nay đều là do Phó bí thư Dương làm ra năm nào. Phó bí thư Dương có tình cảm rất sâu với huyện Vĩ Huyền. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, các đồng chí tự làm.
Bộ máy Vĩ Huyền đưa ra khỏi nội thành mới dừng lại. Khi không còn thấy đám người Vĩ Huyền ở xa xa nữa, trên mặt đang bình tĩnh của Chu Hàng hiện ra vẻ tức giận, nói với Tùng Vân Chu ở bên cạnh:
- Đã xem hết tài liệu chưa? Vấn đề có nghiêm trọng không?
- Từ tài liệu thì có thể thấy vấn đề của Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành không nhỏ, chẳng qua cần một quá trình đi kiểm nghiệm.
Tùng Vân Chu cẩn thận trả lời. Thực ra trong lòng Tùng Vân Chu hiểu rất rõ những vấn đề trên tài liệu này tám chín phần mười là thật.
Chu Hàng sao không biết Tùng Vân Chu đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Kiểm nghiệm cái gì? Thứ trong tay Dương Phàm còn là giả sao? Anh không xem nơi này là đâu sao?
- Ý của ngài là?
Tùng Vân Chu không khỏi có chút lo lắng, biết Chu Hàng đã hạ quyết tâm.
- Về triệu tập hội nghị thường ủy khẩn cấp, đầu tiên khống chế người rồi nói:
- Chu Hàng nghiến răng nghiến lợi nói một câu đầy tức tối. Trên mặt Tùng Vân Chu hiện ra một tia cười khổ rồi nói:
- Phía sau xe còn có một ít đồ, là thư ký của Chu Quang Vinh bỏ vào.
Nghĩ đến đồ vật, Chu Hàng không khỏi nhướng mày lên một chút, thầm nghĩ mình phải lập tức tìm món đồ công nghệ trong nhà kia, làm không tốt thì là tai họa ngầm:
- Bọn họ tặng gì?
Chu Hàng mặt không chút thay đổi hỏi một câu. Tùng Vân Chu cẩn thận nhìn Chu Hàng một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Trà cực phẩm Vĩ Huyền, còn có ít đặc sản.
- Biết rồi.
Chu Hàng không nói gì. Quà tặng ở cấp bậc này cũng chỉ là đặc sản mà thôi, lãnh đạo nào xuống mà không mang một chút về. Chẳng qua lúc này đang thời kỳ mẫn cảm, Chu Hàng có chút lo lắng trong lòng. Chỉ là suy nghĩ này để ở trong đầu mà thôi, Chu Hàng cũng không tiện nói với Tùng Vân Chu.
- Bí thư Chu, tôi cảm thấy cần phải kiểm tra đống quà đó một chút.
Chu Hàng không tiện nói ra, vì thế Tùng Vân Chu liền nói thay.
Chu Hàng không khỏi thầm khen Tùng Vân Chu tinh tế, không chút thay đổi gật đầu nói:
- Ừ, anh xem rồi làm đi.
...
Dương Phàm đang xem tài liệu bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Lý Thắng Lợi nói:
- Phó bí thư Dương, Chu Quang Vinh xin gặp, một mình người này tới.
Dương Phàm nhìn lướt qua tài liệu rồi nói;
- Thu đồ vào, không cần xem nữa.
Giọng điệu này của Dương Phàm không khác gì phán án tử hình cho Chu Quang Vinh. Lý Thắng Lợi thu tài liệu vào xong, Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Nội thất ở đây có vẻ có cấp bậc cao hơn khi tôi ở đây.
- Nghe nói khách sạn Vân Lĩnh có hai phòng vip, bình thường Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành một người chiếm một nơi. Lãnh đạo thành phố xuống nếu không phải thường vụ thị ủy thì cũng không thể vào ở.
Lý Thắng Lợi thật ra khá nhạy bén về tin tức. làm thư ký mà không làm được việc này thì đừng làm nữa.
Dương Phàm nghe xong không tỏ vẻ gì, thản nhiên nói:
- Bảo hắn ta vào đi.
Chu Quang Vinh mang theo một túi nhỏ đi vào, thấy Dương Phàm liền bước nhanh tới. Chu Quang Vinh đứng trước mặt Dương Phàm, cung kính nói:
- Phó bí thư Dương, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?
Dương Phàm lạnh lùng nhìn Chu Quang Vinh, chỉ vào ghế đối diện rồi nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
- Phó bí thư Dương, trước mặt ngài, tôi không có vị trí. Tôi đến chủ yếu là thừa nhận sai lầm với ngài. Tôi không quản lý tốt bộ máy Vĩ Huyền, làm cho ngài bị hoảng sợ. Huyện ủy đã họp và nghiên cứu, quyết định triển khai một lần ...
Chu Quang Vinh mới nói được một nửa, Dương Phàm khoát tay chặn ngang mà nói:
- Việc này đồng chí đi báo cáo với lãnh đạo thị ủy, không có chuyện gì khác thì đồng chí về đi.
Chu Quang Vinh không khỏi cảm thấy xấu hổ trong lòng, chẳng qua nghĩ lại nếu Dương Phàm không có một chút tức giận nào mới là việc lạ. Nhưng nếu lãnh đạo đã cho vào, vậy nói rõ chuyện này còn có đường sống.
- Phó bí thư Dương, nghe nói ngài đặc biệt thích uống trà Vĩ Huyền. Vì thế tôi cố ý mang theo một chút, đồng thời còn nhờ bạn chuẩn bị hai chiếc chén.
Chu Quang Vinh vừa nói vừa cẩn thận đi tới, lấy một ống trúc trong đó ra, ngoài ra còn có hai chiếc hộp tinh xảo