Trần Minh Dương đứng dậy xin phép rời đi. Vừa đi vừa suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại di động vang lên. Trần Minh Dương lấy ra thì thấy là số của Na Mẫn.
- Trưởng phòng Na có việc gì sao?
- Phó trưởng ban thư ký Trần, bí thư Hác mời anh đến nhà.
Trần Minh Dương đột nhiên ý thức được Dương Phàm mặc dù không tỏ thái độ gì hết, nhưng đã tạo được tác dụng không ai không thể tính toán. Chỉ một lần đơn giản đi báo cáo đạt được cơ hội đến gần Dương Phàm cũng đã khiến cho giọng điệu của Na Mẫn thay đổi. Đối với việc này, đột nhiên Trần Minh Dương cảm thấy rất không thoải mái, cảm thấy giống như có cặp mắt đang nhìn trộm mình vậy.
- Được, tôi lập tức sẽ đến.
Trần Minh Dương vừa dứt câu, Na Mẫn đã dập máy. Trần Minh Dương bỏ máy xuống không khỏi có chút khẩn trương. Na Mẫn gọi điện thoại tới không thể nghi ngờ là truyền đến một tin tức khác, đó chính là Hác Nam luôn luôn không chú ý mình, cuối cùng bí thư tỉnh ủy đã thấy sự tồn tại của mình.
Là cán bộ mà họ Vương đề bạt lên, Trần Minh Dương hoàn toàn là do cơ duyên trùng hợp mới có thể đứng yên ổn. Sau khi họ Vương xảy ra chuyện không may, xuất phát từ e ngại nên người trong trụ sở tỉnh ủy đều rất không thích gặp mặt Trần Minh Dương. Trần Minh Dương rất nhanh bị đẩy ra rìa. Trần Minh Dương mặc dù không bị họ Vương làm liên lụy, nhưng cũng là một trong những mục tiêu bị loại trừ.
Lúc này tất cả đã thay đổi, nguyên nhân là do hôm nay mình ở trong phòng phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm hơn nửa tiếng đã bị người nhìn thấy. Thời gian báo cáo nửa tiếng nói ra thì không dài, nhưng cũng không ngắn. Trong ấn tượng của Trần Minh Dương, khi báo cáo công việc với họ Vương thì chưa bao giờ dài hơn 10 phút. Hôm nay Dương Phàm mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng rất có kiên nhẫn nghe xong báo cáo, đồng thời dùng thời gian nhất định mà suy nghĩ.
- Chẳng lẽ nói là Dương Phàm cố ý làm như vậy?
Trần Minh Dương đột nhiên nghĩ đến điểm này, tim càng đập nhanh hơn. Càng nghĩ Trần Minh Dương càng xác định, đột nhiên cảm thấy trên người Dương Phàm có cảm giác cao thâm khó lường.
Trước kia nếu có thể có cơ hội đến gần Hác Nam, Trần Minh Dương sẽ không hề do dự làm ra lựa chọn. Bây giờ lọt vào tầm mắt của Hác Nam, nhưng lại làm cho tâm trạng của Trần Minh Dương lại không yên. Dặn lái xe đi đến khu nhà tỉnh ủy, Trần Minh Dương ngồi ở phía sau, hai tay ôm mặt, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi và bất đắc dĩ.
Nếu như Dương Phàm có ám chỉ, như vậy Trần Minh Dương sẽ gặp phải một sự lựa chọn khó khăn. Trong chốn quan trường tối kỵ chính là lắc lư không định. Điểm này trong lòng Trần Minh Dương hiểu rất rõ. Hác Nam cũng tốt, Dương Phàm cũng được, đều là những điều mà Trần Minh Dương không thể đuổi kịp, cũng là những nhân vật Trần Minh Dương không thể đắc tội. Nếu như Dương Phàm rõ ràng thể hiện thái độ thu nhận, Dương Phàm có chỗ dựa tự nhiên nên biết làm như thế nào, nhưng bây giờ lại.
....
Xe cảnh sát mở đường, đội xe ra khỏi cao tốc. Đội xe đứng ở đầu cao tốc lập tức xao động. Bí thư tỉnh ủy thành phố Uyển Lăng – Chu Hàng mặt đầy tươi cười, gật đầu với Triệu Kha đứng bên cạnh mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Chu Hàng đi ở phía trước, Triệu Kha đi sau nửa bước, các quan chức đi theo phía sau.
Trên đường đi, Dương Phàm nhìn những cảnh tượng quen thuộc, nghĩ đến năm đó hắn một mình lên Bắc Kinh học đại học. Lúc đó Dương Phàm không phải là nghĩ thông qua việc học thay đổi số mệnh của mình sao? Dù như thế nào hắn cũng không nghĩ được hôm nay lại trở vể với cách như thế này.
Lâm Chí Quốc vững vàng dừng xe lại. Lý Thắng Lợi vội vàng từ ghế trên xuống mở cửa xe, đưa tay cẩn thận che trên thành xe. Động tác này rõ ràng là lo lắng lãnh đạo chạm đầu vào thành xe. Trần Minh Dương thấy thế không khỏi thầm kêu một tiếng trong lòng:
- Khó trách thằng ranh này được phó bí thư Dương thích.
- Chào mừng Phó bí thư Dương quay lại thành phố Uyển Lăng.
Chu Hàng đi nhanh tới trước, vươn hai tay ra. Những lời này của Chu Hàng rất có ý tứ. Chu Hàng không dùng lời nói chào mừng Phó bí thư Dương đến thành phố Uyển Lăng thị sát công việc. Ý tự nhiên là coi như Dương Phàm áo gấm về nhà.
- Các đồng chí vất vả rồi.
Trong lòng Dương Phàm rất không thích sự đón tiếp như thế này, nhưng đây là thông lệ. Mặc dù là bản thân Dương Phàm khi lãnh đạo cấp trên xuống không phải cũng làm như vậy sao?
- Nên làm mà.
Chu Hàng rụt rè cười cười, bắt tay. Người thứ hai bắt tay Dương Phàm chính là Triệu Kha, sau đó mới đến lượt đám người phó bí thư thị ủy Mẫn Kiến. So sánh với hai vị trước đó khách khí, khi Mẫn Kiến bắt tay Dương Phàm thì thật sự rất kích động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần Hác Nam còn ở tỉnh Giang Nam một ngày, Mẫn Kiến là phó bí thư thị ủy đừng mong tiến lên một bước. Bây giờ thì khác rồi, lão lãnh đạo đã trở về, đám người theo Dương Phàm đánh giang sơn năm đó sau khi biết được Dương Phàm quay về tỉnh Giang Nam làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy mọi người tụ tập lại nói chuyện vô cùng kích động và hưng phấn.
- Lão lãnh đạo, chào mừng lãnh đạo đã về.
Mẫn Kiến gọi khác hai người Chu Hàng và Triệu Kha, ý tứ trong đó không chỉ là muốn tỏ thái độ với Dương Phàm, đồng thời cũng muốn cho hai vị cấp trên biết, hắn ta là người của ai.
- Khách khí với tôi làm gì?
Dương Phàm cười cười vỗ vai Mẫn Kiến, có vẻ vô cùng thân thiết.
Khi đến lượt Tô Diệu Nga, Tô Diệu Nga cũng vô cùng kích động, cầm chặt tay Dương Phàm. Giọng Tô Diệu Nga có vẻ run run mà nói:
- Phó bí thư Dương, vốn tưởng trước khi rút lui không thấy được ngài trở về.
Tô Diệu Nga còn một năm nữa là đến tuổi về hưu. Thời gian gần đây ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã tìm chị ta mà nói chuyện, hy vọng chị ta có thể sớm đến Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hoặc là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh giữ chức phó. Chức phó ở Đại hội đại biểu nhân dân hoặc là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, nói đúng là điều ngang hàng. Vị trí này đối với bất cứ ai không thể nghi ngờ là xa lánh.
Tô Diệu Nga vốn tưởng rằng hy vọng mình trước khi rút lui sẽ được đề bạt tương đương giám đốc sở sẽ tan biến. Bây giờ thấp Dương Phàm đã trở về, chẳng khác nào thấy được hy vọng, trong lòng không kích động mới là lạ. Phảng phất như đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng thấy người thân vậy.
Thủ đoạn của Hác Nam, Dương Phàm biết. Bí thư thị ủy và thị trưởng của thành phố Uyển Lăng đều là người của Hác Nam, các cấp dưới thân thiết của Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng sống thư thản mới là việc lạ.
- Đúng thế, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, Tô tỷ cũng sắp về rồi.
Dương Phàm bình tĩnh cười nói, bắt chặt tay Tô Diệu Nga, có vẻ vô cùng quen thuộc.
Cảnh tượng này làm cho Chu Hàng và Triệu Kha thấy không khỏi lo lắng trong lòng. Việc để Tô Diệu Nga lui về tuyến hai là do Chu Hàng đề nghị với Hác Nam, mục đích tự nhiên là nắm giữ được toàn cục thành phố Uyển Lăng, phá vỡ tình hình kinh doanh của Dương Phàm làm được năm đó. Đề nghị này tự nhiên được Triệu Kha đồng ý. Phó thị trưởng thường trực không phải người nhà của mình, điều này đối với Triệu Kha – thị trưởng thành phố Uyển Lăng mà nói là rất nghiêm trọng. Càng quan trọng chính là hai vị lãnh đạo này muốn phá vỡ tam giác vững chắc gồm Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga và Ngô Yến trong hội nghị thường ủy.
Khi đến lượt Ngô Yến bắt tay, mặt Ngô Yến có chút phức tạp. Hai người từng có quan hệ mập mờ, nhưng bây giờ giống như đám mây trên đỉnh núi Kính Đình, mặc dù trong lòng vẫn nhớ đến chuyện trước đây nhưng Ngô Yến bây giờ đã gần 50 nên không hy vọng xa vời gì nữa, trong lòng biết rõ vị trí của mình.
- Phó bí thư Dương, chào mừng ngài về thành phố Uyển Lăng thị sát công việc.
Ngô Yến hoan nghênh nhưng không giống.
- Vất vả rồi.
Dương Phàm cười cười một tiếng, thản nhiên nói, lúc nắm tay hơi dùng sức một chút, dường như nói cho Ngô Yến biết mình hiểu ý của chị ta.
Dương Phàm không đến thị ủy mà trực tiếp đến khu nghỉ dưỡng dưới chân núi Kính Đình, đây là nơi tốt nhất thành phố Uyển Lăng.
Phòng rất lớn, ghế sô pha giữa phòng Dương Phàm vào ngồi, tự nhiên không ai dám ngồi vị trí chủ vị, những người khác căn cứ theo chức vụ ngồi một vòng. Chu Hàng đối mặt với Dương Phàm nhỏ hơn mình không ít tuổi, trên mặt không hề có một tia chậm trễ, cung kính lấy một quyển sổ trong túi ra, ngay ngắn ngồi đó lộ ra vẻ tươi cười rồi nói:
- Phó bí thư Dương, ngài đầu tiên nghỉ ngơi một chút, hay là bây giờ liền nghe báo cáo?
Thực ra thái độ của Chu Hàng, Dương Phàm không thèm để ý. Mặc kệ hắn biểu hiện cung kính như thế nào, nhưng trong lòng sẽ không một lòng với mình. Dương Phàm tùy ý phất tay rồi cười nói:
- Đồng chí Chu Hàng, mục đích lần quay về này của tôi chủ yếu là muốn về Vĩ Huyền xem một chút, các chuyện khác có thể giảm được thì giảm. Như vậy đi, để đồng chí Ngô Yến hoặc là đồng chí Tô Diệu Nga cùng tôi xuống Vĩ Huyền xem một chút. Những người khác có việc gì thì cứ làm đi, không nên vì tôi mà ảnh hưởng đến công việc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phó bí thư Dương, tiếp lãnh đạo cũng là công việc của chúng tôi mà.
Triệu Kha ở bên cạnh nói một câu. Dương Phàm thản nhiên nói lại:
- Sao thế? Đồng chí Triệu Kha lo lắng tôi thấy chuyện gì đó không lên thấy phải không?
Giọng nói của Dương Phàm rất đơn nhẹ nhàng nhưng lại giống như một mũi đao sắc bén đâm thẳng vào ngực Triệu Kha. Triệu Kha không khỏi run lên một chút.
Lời này của Dương Phàm cũng không phải là thối tha đơn giản như vậy. Khu công nghiệp Vĩ Huyền năm đó là do một tay Dương Phàm tạo ra, hôm nay cũng là huyện nộp thuế lớn nhất thành phố Uyển Lăng này