Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 534: Khí thế sắc bén



Biên Ba Thứ Nhân ra khỏi biệt viện đang âm thầm suy nghĩ trong lòng, xem ra Bí thư Dương khá hài lòng đối với mình. Vị trí thường vụ thị ủy giống như ánh mặt trời mọc lên ở Thần Miếu, đang dần dần tăng nhiệt độ trong lòng Biên Ba Thứ Nhân vậy.
Thực ra cũng không có gì cần thu dọn, chỉ là giặt một chút quần áo mà thôi. Dương Phàm vừa mới mở va li ra, cô bé Ni Mã cố ý tiến vào thu dọn hộ, trong tay mang theo chậu, thấy Dương Phàm đang dọn dẹp quần áo trong va li, vội vàng đi tới cướp rồi cười nói:
- Lãnh đạo, chuyện này để em làm.
Dương Phàm vốn định nói không cần, chẳng qua thấy mặt cô gái khẩn trương đến đỏ lên, liền cười cười ngồi bên cạnh nhìn cô gái làm việc. Cô gái rõ ràng đã được huấn luyện qua, động tác nhẹ nhàng, không hề lộn xộn lấy quần áo ra khỏi va li rồi treo lên, sau đó cầm lấy quần áo chuẩn bị mang đi giặt, các thứ cần treo thì treo, cần gấp thì gấp.
Cô gái làm việc rất chăm chú, Dương Phàm cũng không quấy rầy cô cái, tiện tay lấy một tờ báo cáo ra xem.
- Bí thư Dương, đã dọn xong, ngài có gì cần phân phó không?
Ni Mã thực ra cũng không có việc gì để làm mấy. Quần áo của Dương Phàm gần đây đều do Chúc Vũ Hàm dọn, gấp lại cẩn thận.
- Không có việc gì, cô ra ngoài đi, mời giám đốc Ba Khang vào đi.
Dương Phàm phất phất tay ra hiệu cho Ba Khang đi ra ngoài.
Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy không đầy ba phút, không khỏi cười cười một tiếng.
- Vào đi.
Ba Khang hơi khom lưng mở cửa đi vào, cười cười cẩn thận mà hỏi:
- Bí thư Dương có chỉ thị gì?
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi vừa đến, rất nhiều tình hình không biết. Nghe nói anh làm ở nhà khách thị ủy nhiều năm, như vậy khá hiểu rõ tình hình thị ủy, cho nên mời anh đến nói chuyện một chút.
Trong lòng Ba Khang không khỏi khiếp sợ, vừa mừng vừa lo, hơn nữa còn có chút chần chờ lo lắng. Chuyện này nói dễ nghe một chút là phản ánh tình hình với lãnh đạo. Nếu nói khó nghe một chút chính là báo cáo lén.
- Bí thư Dương muốn biết điều gì?
Ba Khang thầm nghĩ nơi này không có ai khác, nói chuyện gì cũng không sợ ai biết. Bí thư Dương dù sao cũng không thể nói với người khác điều mà mình nói chứ? Nhưng thật ra bỏ qua cơ hội thể hiện với lãnh đạo, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
- Anh cảm thấy trưởng ban thư ký Biên Ban như thế nào?
Dương Phàm vừa mở miệng đã hỏi cái này. Tim Ba Khang không khỏi đập nhanh một chút. Trưởng ban thư ký là đại quản gia của thị ủy, Ba Khang sao lại không cẩn thận cơ chứ?
Cẩn thận suy nghĩ, trưởng ban thư ký thị ủy Biên Ba Thứ Nhân dường như không có chỗ nào đáng lên án cả. Ba Khang có chút tự tin trong lòng, hơi khom lưng, đang định nói chuyện thì Dương Phàm đã nói trước:
- Đừng đứng thế, ngồi xuống hãy nói.
Ba Khang sửng sốt một chút, thấy Dương Phàm mặt không chút thay đổi, vẫn luôn duy trì nụ cười thân thiện, trong lòng thật ra có chút nóng lên. Bí thư thị ủy là quan cấp bậc như thế nào chứ, điều này Ba Khang đương nhiên hiểu rõ. Người trẻ tuổi có thể ngồi trên vị trí này, là lãnh đạo cấp phó bộ, có cơ hội nói chuyện với lãnh đạo như vậy, trong lòng Ba Khang đúng là không thể không kích động.
Từ từ kéo ghế cho mình rồi ngồi xuống, Ba Khang ngồi trước mặt Dương Phàm, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Biên Ba Thứ Nhân thực ra không sai, là người đôn hậu, thêm một chữ, rất đôn hậu. Tại sao nói như vậy? Tôi làm ở nhà khách thị ủy hơn mười năm, mỗi lần nhìn thấy trưởng ban thư ký Biên Ba Thứ Nhân đều thấy trưởng ban thư ký cười, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói trưởng ban thư ký tranh chấp với ai, quan hệ rất tốt, cả trên xuống dưới đều khá tôn trọng trưởng ban thư ký.
- Ồ.
Dương Phàm một mực chú ý ánh mắt của Ba Khang khi nói chuyện, phát hiện Ba Khang khá tự nhiên, thầm nghĩ coi như không nói dối. Biên Ba Thứ Nhân xem ra là một người rất tốt bụng, có thể ngồi lên vị trí này chắc là do may mắn. Có một trưởng ban thư ký thị ủy như vậy, đối với bí thư thị ủy mà nói thực ra cũng không phải chuyện gì xấu.
- Ha ha, cảm ơn, sau này có chuyện gì hỏi anh tiếp.
Dương Phàm cười nói, ý là anh có thể rời đi.
Ba Khang ít nhiều có chút nói chưa hết, thật vất vả hạ quyết tâm nói ra hết, kết quả lãnh đạo chỉ hỏi một câu rồi thôi.
Ba Khang đứng lên cáo từ rời đi. Dương Phàm ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, trong đầu đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì, nên triển khai công việc như thế nào. Bỏ quyển sổ nhỏ trong túi ra, Dương Phàm nghĩ được gì liền ghi ra, không biết từ lúc nào đã ghi được một trang giấy.
Lý Thắng Lợi gõ cửa đi vào rồi nói:
- Bí thư Dương, đã sắp xếp xong, ngài có gì cần phân phó không?
Dương Phàm cầm quyển sổ đưa tới rồi nói:
- Cậu xem rồi sửa lại một chút, lịch trình nửa tháng tới đại khái là như vậy.
Lý Thắng Lợi cầm lên nhìn, việc đầu tiên là triệu tập hội nghị thường ủy, nghe tiếng nói của các đồng chí một chút. Việc thứ hai là đến cục Cựu cán bộ. Việc thứ ba là ...
- Vừa nhận được thông báo của Đảng ủy Khu tự trị, mời ngài ngày kia đến Đảng ủy Khu tự trị tham gia hội nghị thường ủy.
Lý Thắng Lợi bổ sung thêm một câu, Dương Phàm gật đầu nói:
- Cậu xem rồi làm, xin mời trưởng ban thư ký Biên Ba Thứ Nhân phối hợp một chút. Cuối năm rồi chuyện rất nhiều, phải mau chóng tiền vào trạng thái công việc.
Lời này làm Lý Thắng Lợi hơi giật mình trong lòng, thầm nghĩ động tác của lãnh đạo nhanh thật. Rất đơn giản, Lý Thắng Lợi nghĩ đến nguyên nhân trong đó. Lý Thắng Lợi cười cười lui ra rồi đi về phía phòng làm việc của nhà khách. Làm thư ký không đơn giản chỉ là phục vụ cho lãnh đạo, còn muốn trở thành hai tai, hai mắt của lãnh đạo, điểm này chính là để đánh giá xem một thư ký có thành công hay không.
Khi Biên Ba Thứ Nhân nhìn thấy Lý Thắng Lợi, trong lòng có chút mong chờ. Bây giờ là thời gian ăn tối, chẳng lẽ là? Kết quả Lý Thắng Lợi đưa tới một tờ giấy rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Biên Ba, đây là lịch trình trong tuần tới của Bí thư Dương, anh xem một chút xem có cần thay đổi gì không?
Biên Ba Thứ Nhân nhận lấy tờ giấy, tim không khỏi đập mạnh một chút, tay cũng hơi run run. Đây là lãnh đạo tin tưởng, nếu không có điểm tin tưởng thì chuyện này không thể nào trưng cầu ý kiến của trưởng ban thư ký thị ủy được, đồng thời đây cũng là một tín hiệu.
Biên Ba Thứ Nhân tự nhiên sẽ không thay đổi lịch trình của lãnh đạo, hắn cố lấy bình tĩnh xem hết lịch trình trên trang giấy, sau đó cười nói với Lý Thắng Lợi:
- Không cơ sở vấn đề gì, làm phiền thư ký Lý chuyển lời đến Bí thư Dương, tôi đã nhớ kỹ, lập tức bắt tay vào bố trí.
Đây đại khái là một cách thể hiện của Biên Ba Thứ Nhân. Trưởng ban thư ký bình thường nếu có chuyện này, nhất định muốn tỏ vẻ mình đi báo cáo với lãnh đạo chuyện sắp xếp, đây là cơ hội tốt đến gần lãnh đạo mà. Nhưng Biên Ba Thứ Nhân không làm như vậy, mà mời Lý Thắng Lợi chuyển đạt lại lời nói, đây là một loại đúng mực. Chờ chuyện được làm xong, không sợ không có cơ hội báo cáo với lãnh đạo.
Hiệu suất làm việc của Biên Ba Thứ Nhân rất cao. Dương Phàm vừa ăn cơm tối xong, trưởng ban thư ký đã cầm cặp đi vào trong sân. Dương Phàm đang xem văn bản cười cười đứng lên nói:
- Trưởng ban thư ký ngồi đi.
Vừa nói Dương Phàm liền gãi gãi đầu rồi nói:
- Xin lỗi, tên các anh quá dài, giống như tên này là theo tập quán, cho nên tôi chỉ tiện gọi theo chức vụ, không có ý chậm trễ.
Biên Ba Thứ Nhân vội vàng cười nói:
- Bí thư Dương quá khách khí rồi. Ngài có thể theo thói quen của người Hán gọi tôi lão Biên là được mà.
Lão Biên? Lão Tiên? Dương Phàm không khỏi cười ha hả mà nói: "Được, cứ gọi như vậy đi, như vậy mới thân thiết, đồng chí lão Biên ngồi đi.
Vừa nói Dương Phàm đưa cho Biên Ba Thứ Nhân một điếu thuốc, thuận tay bật lửa đưa đến trước mặt. Biên Ba Thứ Nhân luống cuống tay chân châm thuốc, hít sâu một hơi, cuối cùng mới bớt kích động.
Dương Phàm không hề ra vẻ gì hết, điều này làm Biên Ba Thứ Nhân cảm thấy vô cùng ấm áp. Bí thư thị ủy không phải chưa gặp qua, nhưng còn trẻ như vậy lại không ra vẻ ta đây, đây là lần đầu tiên Biên Ba Thứ Nhân thấy.
Bình tĩnh lại, Biên Ba Thứ Nhân nói rõ một chút về lịch trình tuần sau, cơ bản đều dựa theo suy nghĩ của Dương Phàm mà chuẩn bị một cách cẩn thận. Nghe xong báo cáo, Dương Phàm cười nói:
- Đồng chí lão Biên, công việc của anh làm rất cẩn thận, tôi mới đến đây, trước hai mắt như có miếng vải đen che khuất, cần lão Biên giúp đỡ nhiều.
Biên Ba Thứ Nhân nghe Dương Phàm nói như vậy, trong lòng không kích động, ngược lại càng thêm tỉnh táo mà nói:
- Bí thư Dương, ngài có gì cần thiết cứ việc nói.
Nói đến đây Biên Ba Thứ Nhân dừng lại, nhìn Dương Phàm một chút.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Tôi là bí thư thị ủy đúng là không dễ làm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Câu nói này tuy Dương Phàm nói rất bình tĩnh, nhưng làm cho Biên Ba Thứ Nhân chìm nổi trong trụ sở thị ủy hơn 10 năm không khỏi cảm thán trong lòng. Thánh Thành là thủ phủ Khu tự trị Thiên Vực, bí thư thị ủy nơi này từ trước đến nay đều không dễ làm. Ai bảo Thánh Thành ở ngay dưới mắt lãnh đạo Khu tự trị chứ? Đây là Dương Phàm dựa theo tình hình thực tế mà nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv