Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 508: Người Ủy ban kỷ luật Trung ương đến



Thư ký của Triệu Việt đã đổi sang Quá Minh – một người khoảng 36, 37 tuổi, đây là một nhân vật không hề lộ mặt ở tỉnh ủy trước đây. Sau này Dương Phàm mới biết được Quá Minh cũng là người Giang Nam, đây thực ra tuân theo thói quen dùng người của Triệu Việt. Thực ra thói quen này của Triệu Việt, Dương Phàm vẫn không cho là đúng. Dương Phàm cho rằng như vậy rất dễ dàng làm cho mình đối mặt với người bản địa. Suy nghĩ này của Dương Phàm đang chôn sâu trong lòng, không hề thể hiện ra. Từ góc độ của Dương Phàm thì thấy, Triệu Việt là người có năng lực rất mạnh, nhưng không phải không có khuyết điểm.
Trong phòng làm việc của Triệu Việt cũng không phải chỉ có một người, còn có hai người khác nữa. Một người trong đó là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh. Người còn lại mặt sa sầm ngồi ở một bên, đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi.
Dương Phàm nhận được thông báo là lên tỉnh họp, vì thế hắn vốn nghĩ rằng nên là người của ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống để xác định chuyện mình vào thường vụ tỉnh ủy. Nhưng sau khi thấy người đàn ông mặt đen kia, Dương Phàm cảm thấy người này không thể nào từ ban Tổ chức cán bộ trung ương được.
Triệu Việt mặt mày nghiêm túc nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Đồng chí Dương Phàm đã tới. Đồng chí Ủy ban kỷ luật tìm đồng chí để hiểu rõ một chút tình hình.
Dương Phàm không khỏi rùng mình một chút, trên mặt mặc dù không chút thay đổi, nhưng trong lòng đang suy nghĩ cực nhanh. Người đàn ông mặt đen chính là người Ủy ban kỷ luật trung ương. Nếu là như vậy, thì vấn đề của mình là ở đâu? Dương Phàm tự giác không có vấn đề gì lớn, vì thế trong lòng rất nhanh dễ dàng hơn nhiều. Người ngay không sợ ma quỷ ám, Dương Phàm tự nhận là không có vấn đề gì, vì thế tự nhiên có thể bình tĩnh đối mặt.
Ánh mắt Miêu Hằng Sinh có chút phức tạp nhìn Dương Phàm một chút, coi như khách khí mà nói:
- Đồng chí Dương Phàm, phiền đồng chí đi cùng chúng ta xuống dưới lầu ngồi một chút.
Lời này của Miêu Hằng Sinh là có ý gì đó, Dương Phàm nghe xong tự nhiên hiểu được vấn đề không lớn. Dương Phàm ngẩng mắt nhìn thì thấy so sánh với sự khách khí của Miêu Hằng Sinh, người đàn ông mặt đen giờ phút này có chút bất mãn quay đầu lại, mắt không thèm nhìn Dương Phàm một chút.
Ngồi trong phòng làm việc của Triệu Việt nhưng luôn giữ bộ mặt nghiêm lạnh, Dương Phàm đoán người này khẳng định là từ Ủy ban kỷ luật trung ương đến, chỉ là người này xuống là nhằm vào mình, hay là bởi vì người khác thì khó mà nói. Chẳng qua không cần gấp, lát nữa là biết được câu trả lời mà.
- Không vấn đề gì. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Dương Phàm cười cười, không hề lộ ra một chút lo lắng nào cả, dư quang ánh mắt giờ phút này nhìn thoáng qua Triệu Việt, phát hiện trong mắt đồng chí bí thư tỉnh ủy lộ ra vẻ bất mãn rõ ràng, trong lòng càng yên tâm hơn. Triệu Việt có chút bất mãn, nói rõ có liên quan với tỉnh Thiên Nhai, rất tự nhiên đây là chuyện của Dương Phàm. Một bí thư thị ủy sắp tiến vào thường vụ tỉnh ủy, người của Ủy ban kỷ luật trung ương lại xuống điều tra, lại còn dùng phương thức này, nhất định là tin theo lời đồn thổi. Loại hình thức điều tra này, Triệu Việt tự nhiên phải thể hiện mình bất mãn một chút, đồng thời cũng có thể thể hiện lòng tốt của mình với Dương Phàm. Rất rõ ràng chuyện này không thể động vào Dương Phàm, Triệu Việt nhân cơ hội tỏ ý tốt là vì sau này.
Dương Phàm cùng với Đinh Duệ, đây là hai lá phiếu trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, ai dám xem nhẹ chứ.
Trước mặt chiếc bàn làm việc đặt ba chiếc ghế. Miêu Hằng Sinh không đi vào, đứng ở cửa nói với Dương Phàm:
- Tôi không vào đâu, đồng chí Ủy ban kỷ luật trung ương tìm đồng chí để hiểu rõ một chút tình huống.
Dương Phàm gật đầu đi vào bên trong. Sau khi vào trong, người đàn ông mặt đen lạnh lùng nói với Dương Phàm đứng ở cửa:
- Ngồi đi.
Nói xong, người đàn ông mặt đen cùng một cô gái trẻ tuổi mặc váy xanh ngồi vào phía sau chiếc bàn. Dương Phàm vừa thấy thế không khỏi cười lạnh một tiếng, đứng ở cạnh ghế không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hai người ngồi phía sau bàn.
- Sao đồng chí không ngồi?
Trong mắt người đàn ông mặt đen hiện ra một tia tức giận. Cô gái trẻ tuổi bên cạnh mặc dù cũng nghiêm mặt lại, nhưng trong mắt lại mang theo một tia kinh ngạc, điều này không thoát khỏi quan sát của Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm đang suy nghĩ, người đàn ông mặt đen này rõ ràng là nhằm vào mình mà đến, nhưng có một vấn đề sau lưng người đàn ông mặt đen này là ai. Lúc này Dương Phàm tự nhiên không có ý nhân nhượng. Điệu bộ như hỏi cung này, Dương Phàm có thể chấp nhận mới là việc lạ.
- Đồng chí đây là hiểu rõ tình huống sao? Tôi thấy đồng chí đang muốn hỏi cung tôi.
Dương Phàm không giận mà còn cười, nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái, chiếc ghế "bịch" một tiếng đổ xuống đất, sau đó Dương Phàm mới từ từ nói:
- Tôi không chấp nhận việc hỏi cung của bất cứ ai.
Người đàn ông mặt đen tên là Tằng Cát, là một người phụ trách phòng X ở Ủy ban kỷ luật trung ương. Lần này đến tỉnh Thiên Nhai, nguyên nhân là có người tố cáo Dương Phàm, nhưng sau một thời gian lặng lẽ điều tra lại không có bất cứ chứng cứ gì. Đáng lẽ chuyện này cứ thế là cho qua, nhưng Dương Phàm lại sắp vào thường vụ tỉnh ủy, dưới lực đẩy của người nào đó, Ủy ban kỷ luật trung ương vẫn phải phái người xuống hỏi Dương Phàm một chút. Mục đích làm như vậy tự nhiên là có người hy vọng có thể mượn việc này làm ra chút vấn đề gì đó. Nếu không điều tra ra vấn đề, không phải là không hỏi ra vấn đề mà. Bao nhiêu người bị Ủy ban kỷ luật trung ương làm cho sợ hãi, Tằng Cát đã thấy nhiều. Hôm nay Dương Phàm có biểu hiện như vậy chính là người đầu tiên.
Tằng Cát trước đó vốn định dùng khí thế đè Dương Phàm một đầu, vì thế mới bày ra trận địa này. Nhưng không ngờ rằng Dương Phàm căn bản không bị mình đẩy đi vòng vòng, mạnh mẽ có phản ứng. Tằng Cát làm như vậy là không hợp quy định. Dương Phàm bây giờ không phải là bị bắt, mà là hỏi rõ mấy vấn đề mà thôi.
Nói tóm lại, chuyện bên trên có chút phức tạp, Tằng Cát không thể nào làm không kiêng nể được, chỉ có thể làm chút chi tiết nhỏ mà thôi. Kết quả bị Dương Phàm liếc mắt một cái là thấy. Trong lòng Tằng Cát không khỏi cảm thấy tức giận nhưng không có chút biện pháp nào cả. Tằng Cát có cảm giác chuyến đi này có lẽ mất công không.
Bị Dương Phàm phản đối làm cho Tằng Cát có chút chật vật. Tằng Cát lẩm bẩm một câu mà nói:
- Đồng chí Dương Phàm, tôi bây giờ đang đại biểu tổ chức nói chuyện với đồng chí, mời đồng chí phối hợp một chút.
Dương Phàm nghe xong vẫn cười cười, một bộ không thèm quan tâm. Cô gái bên cạnh Tằng Cát có chút không kiên nhẫn, đứng lên lớn tiếng nói:
- Dương Phàm, đồng chí thành thật một chút.
Dương Phàm nghe xong lời này không khỏi sa sầm mặt lại, một tia lạnh như băng lóe lên trong mắt. Mặt Tằng Cát cũng sa sầm mặt lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn cô gái đầy dữ tợn. Cô gái trẻ tuổi biết mình đã sai, theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
Tằng Cát quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện đối phương rất trấn định, ánh mắt của Tằng Cát liền ngưng lại, lạnh lùng nói:
- Dương Phàm, đồng chí hẳn là biết tại sao chúng tôi đến tìm chứ?
- Đồng chí cảm thấy tôi sẽ trả lời đồng chí sao?
Dương Phàm nhướng mày, trên mặt rõ ràng lộ ra một tia khinh thường.
Dương Phàm bề ngoài cũng không phải một loại kiêu ngạo, mà đây là tự tin từ trong ra ngoài. Đám quan chức bình thường dù kiêu ngạo đến đâu khi đứng trước mặt người của Ủy ban kỷ luật trung ương cũng không khỏi run lên một chút, tim đập mạnh. Tằng Cát hy vọng một điều, nhưng điều này lại không hề xuất hiện. Dương Phàm trấn tĩnh và hơi kiêu ngạo làm cho Tằng Cát vừa không cam lòng nhưng đồng thời chỉ có thể thay đổi phương án.
Tằng Cát cố gắng duy trì bình tĩnh, gọi hai người vào, bảo bọn họ chuyển bàn đi, sau đó nâng chiếc ghế rơi trên mặt đất, khoảng cách của ba chiếc ghế đã gần nhau hơn một chút.
Sau khi làm xong mọi việc, Tằng Cát mới nói:
- Đồng chí Dương Phàm, như vậy được rồi chứ?
Tằng Cát vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ nói vài câu châm chọc. Nhưng ngoài suy nghĩ của Tằng Cát chính là Dương Phàm chỉ bình tĩnh gật đầu, từ từ ngồi xuống rồi nói:
- Có thể, muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Từ việc đá ghế đến bình tĩnh như thế này, biến hoá là quá lớn, nhưng lại có vẻ rất tự nhiên. Nói cách khác Dương Phàm đang thể hiện một thái độ mãnh liệt:
- Tôi không phải tội phạm, các người cũng không phải đến để hỏi cung, thẩm vấn.
Tằng Cát vốn hy vọng Dương Phàm tiếp tục kéo dài thái độ ác liệt, như vậy không biết chừng có thể tìm kiếm sơ hở trong ngôn ngữ của Dương Phàm. Nhưng bây giờ Dương Phàm lại bình tĩnh tiếp nhận bị hỏi, Tằng Cát chuẩn bị nói mấy câu ví dụ như: "Đồng chí kích động như vậy làm gì" bây giờ căn bản không dùng đến nữa. Cảm giác này giống như có người cầm búa lớn mấy lần chuẩn bị đập, kết quả toàn đập vào bị bông mà thôi.
Sau khi ba người một lần nữa ngồi xuống, trên mặt Tằng Cát mặc dù không còn sát khí như trước nhưng lại có thêm vài phần ngưng trọng. Tằng Cát dường như cũng không vội vàng hỏi Dương Phàm, mà dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. không thể nghi ngờ, Tằng Cát đang cố gắng tạo ra chút áp lực cho Dương Phàm.
Vấn đề khi chưa được nói ra, thường thường trong lòng người bị hỏi sẽ rất phức tạp, khi vấn đề được đưa ra ngược lại sẽ không khẩn trương. Đây là chiến thuật tâm ý, Dương Phàm mặc dù không biết nhưng hắn lại không thẹn với lòng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv