Đám nhân viên liên quan đều đi lên bắt tay bí thư thị ủy Dương Phàm. Dương Phàm cổ vũ vài câu sau đó ngồi lên vị trí chủ trì cuộc họp. Tôn Hữu Đạo mặt như tỏa sáng lớn tiếng nói:
- Chào mừng Bí thư Dương đến chỉ thị cục Bảo vệ môi trường chúng ta.
Bốp bốp bốp, Tôn Hữu Đạo dẫn đầu vỗ tay. Dương Phàm cười cười giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại, kết quả tiếng vỗ tay càng vang dội hơn.
Kích động. Cục Bảo vệ môi trường không ngờ được bí thư thị ủy Dương Phàm đến, đây là chuyện quá hoang đường.
- Kính thưa các đồng chí, tôi hôm nay là khách không mời mà đến.
Dương Phàm vừa nói, bên dưới lại vỗ tay hoan hô. Dương Phàm nâng tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, lúc này mới nói tiếp:
- Nói ở phạm vi nhỏ, du lịch là ngành công nghiệp chính của thành phố Hải Tân chúng ta, không có một hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp thì nói gì đến việc phát triển du lịch? Nếu nói rộng ra, tất cả các quốc gia phát triển trên thế giới, có quốc gia nào không coi trọng vấn đề hoàn cảnh. Cho nên các đồng chí, công việc của cục Bảo vệ môi trường rất quan trọng. Tôi có một lời, lãnh đạo các cấp của thành phố Hải Tân trước đây đúng là đã đầu tư không ít vào công tác bảo vệ môi trường, đã làm ra không ít thành tích, nhưng không thể kiêu ngạo, cần phải cố gắng hơn nhiều.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, trong đó người vỗ mạnh nhất tự nhiên chính là Tôn Hữu Đạo và Tiếu Minh. Nhất là Tiếu Minh, trong lòng đang thầm cảm kích, thầm nói cục trưởng Tôn đúng là chôn quả mìn to.
- Hôm nay tôi đến đây cũng không có chỉ thị gì hết, chỉ muốn nghe cái nhìn của các đồng chí đối với công tác bảo vệ môi trường. Tôi coi như may mắn, đến vừa lúc cục chúng ta đang họp. Cho nên quyền lên tiếng trong cuộc họp, tôi sẽ không chiếm. Mọi người cứ tiếp tục họp, cứ coi như tôi là một quần chúng quan tâm đến hoàn cảnh thành phố Hải Tân là được rồi.
Xôn xao, lại là tiếng vỗ tay vang dội. Micro được Dương Phàm đẩy đến trước mặt Tôn Hữu Đạo. Tôn Hữu Đạo hai tay run run nhận lấy.
- Bây giờ bắt đầu họp, phó cục trưởng Lý không tới, xin mời đồng chí Tiếu Minh nói chuyện về công tác kiểm tra gần đây ở xí nghiệp Hồng Tinh.
Tôn Hữu Đạo vừa nói lời này làm cho vẻ mặt của mấy người bên dưới thay đổi, đây rõ ràng là trắng trợn hại người ta. Bí thư thị ủy ở đây, không ngờ Tôn Hữu Đạo đầu tiên lại chỉ điểm phó cục trưởng Lý không có ở hiện trường, đúng là có ý đồ xấu xa.
Tiếu Minh cầm tài liệu đứng lên nói vào micro:
- Bí thư Dương tôn kính, kính thưa các đồng chí, hôm nay là cuộc họp đột xuất, chủ yếu là thảo luận về yêu cầu gần đây của xí nghiệp Hồng Tinh, cùng với việc tiến hành kiểm tra các xí nghiệp cao su trong thành phố Hải Tân chúng ta.
Tiếu Minh dào dạt nói khoảng năm phút, sau đó mới cười nói:
- Công việc cụ thể là do đồng chí Mã Hủy làm. Đồng chí Mã Hủy có bổ sung gì không?
Chiêu vỗ mông ngựa này của Tiếu Minh đúng là đã đến mức xuất thần nhập hóa. Lý Thắng Lợi vẫn cúi đầu ghi chép cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Minh một chút. Tiếu Minh mừng đến độ tim đập mạnh như con lai, thư ký Lý chắc là có thể nhớ kỹ mình.
Ở vấn đề này Tôn Hữu Đạo tự nhiên phải tỏ lập trường một chút, vì thế liền bảo người cầm micro đưa tới cho Mã Hủy. Sau đó Tôn Hữu Đạo cười cười nịnh nọt với Dương Phàm, sau đó mới nói với Mã Hủy:
- Tiểu Mã, đồng chí nói vài câu đi.
Mã Hủy vội vàng xua tay mà nói:
- Đây đều là công việc được tiến hành dưới sự quan tâm của lãnh đạo cục, tôi không biết nói gì.
- Tôi xin nói hai câu.
Dương Phàm ho khan một tiếng rồi nói, micro lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Ngay khi Dương Phàm đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa phòng họp được mở ra. Phó cục trưởng Lý và trưởng phòng tài vụ Trương Cảnh lặng lẽ lẻn vào. Dương Phàm nhướng mày nói:
- Hai đồng chí này xin mời đi ra ngoài, không phát hiện ở đây đang họp hay sao?
Trong nháy mắt phòng họp trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe ra. Hai người lặng lẽ lẻn vào nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Dương Phàm, liền xám xịt đi ra ngoài.
Dương Phàm tiếp tục nói.
- Tôi vẫn là câu nói kia, hôm nay đến đây không có bất cứ chỉ thị gì. Cục Bảo vệ môi trường đúng là không dễ dàng. Tôi đi nhiều cơ quan trong thành phố Hải Tân chúng ta, điều kiện của cục Bảo vệ môi trường coi như khá gian khổ. Hôm nay sau khi trở về tôi sẽ đề nghị tài chính thành phố tăng cường ủng hộ. Quyền hạn của cục Bảo vệ môi trường cũng phải được nâng lên một cách thích hợp, các tiêu chuẩn kiểm tra thì phải cố gắng tiếp cận trình độ quốc tế.
Bốp bốp, lại là tiếng vỗ tay vang lên. Bí thư Dương mang tới không phải chỉ có tiền, còn có quyền lên tiếng của cục Bảo vệ môi trường nữa chứ. Chuyện lớn quan hệ đến lợi ích thiết thân của mọi người, có ai là không kích động.
Tiếng vỗ tay dừng lại, Dương Phàm nói tiếp:
- Tôi đã nói xong.
Mọi người đều nghe nói phong cách phát biểu của Bí thư Dương trong hội nghị, cho đến bây giờ đều là nói đúng trọng tâm, nói hai ba câu là xong chuyện. Hôm nay mọi người coi như thật sự tận mắt chứng kiến.
Hội nghị chấm dứt, Tôn Hữu Đạo tỏ vẻ chuẩn bị cơm công tác. Dương Phàm đến đâu đều ăn cơm công tác mà thôi, Tôn Hữu Đạo đã hỏi thăm rõ ràng chuyện này. Vì việc này Tôn Hữu Đạo đã bảo Mã Hủy đi hỏi rõ ràng. Lúc này là lúc quan trọng, Tôn Hữu Đạo không dám phạm sai lầm nào. Tâm trạng cục trưởng Tôn lúc này rất tốt. Nhất là khi nhớ đến cảnh tên họ Lý kia bị đuổi ra khỏi phòng họp, trong lòng vui như hoa nở.
Cơm nước xong Dương Phàm rời đi. Cùng lúc đó ở trong một phòng tại nhà hàng, Nguyễn Bình Hòa đang tức tối ném chén trà xuống đất, chỉ vào mũi người nào đó tức giận nói:
- Mày là lợn à.
Phó cục trưởng Lý có phải lợn hay không tạm thời không nghiên cứu. Dương Phàm đột nhiên đến cục Bảo vệ môi trường thật ra làm cho Nguyễn Bình Hòa kinh ngạc một chút. Buổi chiều vừa đi làm Nguyễn Bình Hòa đã vội vàng đến chỗ Dương Phàm, lý do tự nhiên là báo cáo công việc.
- Bí thư Dương, việc bổ sung các chính sách dành cho giáo viên hợp đồng đã bắt đầu được áp dụng. Bgài xem có cần nhấn mạnh gì nữa không?
Nguyễn Bình Hòa thật ra muốn biết vì sao Dương Phàm lại đột nhiên đến cục Bảo vệ môi trường, nhưng lại không dám đi hỏi. Ít nhất đầu tiên phải xem vẻ mặt của Dương Phàm đã, sau đó mới dám có quyết định.
Dương Phàm cũng không có ý làm khó Nguyễn Bình Hòa, cho nên vẻ mặt khá thân thiện mời Nguyễn Bình Hòa ngồi xuống. Sau đó Dương Phàm mới nói:
- Đầu tiên ngồi xuống đã, tôi vừa lúc có chuyện cần tìm cậu.
Nguyễn Bình Hòa thật sự không thể phát hiện được điểm gì không đúng trên mặt Dương Phàm, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút. Chẳng qua Nguyễn Bình Hòa vẫn có chút lo lắng quan sát biến hoá trên mặt Dương Phàm.
- Liên quan đến sự ủng hộ của thị ủy đối với hệ thống giáo dục thành phố Hải Tân, đối với việc trợ giúp các giáo viên hợp đồng đã có cống hiến trong sự nghiệp giáo dục thì đúng là có thể tổng kết, nhưng cần phải tôn trọng các đồng chí trên tỉnh. Thị trưởng Tào đề nghị cậu lên báo cáo với phó chủ tịch tỉnh Trần một chút, tôi thấy như vậy có thể được. Ngoài ra sáng nay tôi đến cục Bảo vệ môi trường một chút, công tác bảo vệ môi trường rất quan trọng. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của con cháu chúng ta, chúng ta không thể làm cho con cháu đời sau lạnh lẽo được.
Hòn đá đè nặng trong lòng Nguyễn Bình Hòa từ trưa đến giờ đã rơi xuống. Dương Phàm không hề có ý nhấn mạnh việc này. Lãnh đạo chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác cục Bảo vệ môi trường, là phó thị trưởng chủ quản, Nguyễn Bình Hòa tự nhiên phải tỏ vẻ một chút. Đương nhiên Nguyễn Bình Hòa cũng không phải là người mới, trong đầu tự nhiên phải suy nghĩ ý đồ thực sự của lãnh đạo. Kết hợp với việc phó cục trưởng Lý bị Dương Phàm đuổi ra khỏi phòng họp. Nguyễn Bình Hòa cảm thấy nhất định cần phải xem thái độ của lãnh đạo.
- Bí thư Dương, sau này tôi nhất định sẽ tăng cường ủng hộ công tác của cục Bảo vệ môi trường. Ngài xem bộ máy cục Bảo vệ môi trường có cần phải điều chỉnh một chút hay không?
Nguyễn Bình Hòa vô cùng cẩn thận hỏi, Dương Phàm nghe xong cũng không để ý, thuận miệng nói:
- Chuyện này còn cần tôi nói hay sao? Cậu là phó thị trưởng chủ quản, cậu có suy nghĩ gì có thể đề xuất mà.
Ách? Nguyễn Bình Hòa lập tức có phản ứng, thầm nói chuyện ở cục Bảo vệ môi trường này, Bí thư Dương căn bản không để trong lòng. Tôn Hữu Đạo đào hầm trong hội nghị, Bí thư Dương căn bản không nhớ kỹ. Sau đó phó cục trưởng Lý bị đuổi ra khỏi phòng họp, đây chỉ là Bí thư Dương thuận miệng nói mà thôi. Có lẽ Bí thư Dương đang muốn nói là hai tên này không biết điều tiến vào trong. Ở cục Bảo vệ môi trường kia hình như còn có Mã Hủy, đây là vợ của Lý Thắng Lợi. Vấn đề này đúng là đáng để nghiên cứu một chút.
Dương Phàm không có ý kiến gì trong vấn đề nhân sự. Nguyễn Bình Hòa tự nhiên là cầu còn không được, chẳng qua coi như cũng bị dọa làm cho người đầy mồ hôi lạnh. Phó cục trưởng Lý bên trong cục Bảo vệ môi trường, không có việc gì thường cầm hóa đơn của Nguyễn Bình Hòa đi trả tiền. Sau này cần phải nhắc nhở tên Phó cục trưởng Lý một chút, làm người phải biết nhũn một chút, nếu không sẽ làm cho Dương Phàm chú ý.
- Suy nghĩ cụ thể thì không có, lát nữa tôi sẽ trưng cầu ý kiến của đảng ủy cục Bảo vệ môi trường một chút, xem có nên tiến hành tăng cường lực lượng của bên kỹ thuật hay không?
Nguyễn Bình Hòa vừa nói như vậy, Dương Phàm đột nhiên có phản ứng. Dương Phàm thầm nói thì ra thằng ranh Nguyễn Bình Hòa này nghĩ đến Mã Hủy.
- Cậu đừng tính đến Mã Hủy đó. Lý Thắng Lợi đã bận đủ rồi, cả ngày không ở trong nhà.
Dương Phàm gõ một câu, Nguyễn Bình Hòa trong lúc nhất thời không khỏi chấn động, thầm nói Dương Phàm thật quá lợi hại. Mình vừa mới để một bút mai phục, tên Dương Phàm này đã biết kết quả rồi.
- Ha ha, vậy ngài làm việc, tôi cũng nên trở về chuẩn bị lên tỉnh báo cáo.
Nguyễn Bình Hòa vội vàng cười cười đứng lên, rời đi.
Nguyễn Bình Hòa chân trước vừa rời đi, Liễu Diệp chân sau đã tới cửa.
- Bí thư Dương, tôi đến báo cáo công việc với ngài.
Liễu Diệp hôm nay có vẻ đã thuộc về Dương hệ, cho nên sau khi đi vào cũng không hề khẩn trương. Chẳng qua thái độ của Liễu Diệp vẫn rất cung kính.
- Ngồi đi, Thắng Lợi, rót trà.
Dương Phàm mời Liễu Diệp ngồi xuống. Sau khi Liễu Diệp ngồi xuống liền cười nói:
- Bí thư Dương, sáng nay giám đốc Dư công ty Phi Vũ đến tìm tôi. Tôi đã đuổi chị ta đến cục Giao thông.
Dương Phàm vừa nghe thấy liền rõ ràng. Liễu Diệp đây là đang làm khó Dư Phi Vũ một chút. Lúc đầu Liễu Diệp bị coi nhẹ không ít, nên bây giờ muốn cho cô lăn qua lăn lại rồi nói.
- Ha ha, chuyện này nắm chặt một chút là được, thời gian kéo quá dài sẽ gây ảnh hưởng không tốt, không nên để các đơn vị anh em đứng xem náo nhiệt ở thành phố Hải Tân chúng ta, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Liễu Diệp hiểu rõ Bí thư Dương muốn thu binh. Vì thế Liễu Diệp tự nhiên là biết nên làm như thế nào.
Chẳng qua Liễu Diệp vẫn rất cẩn thận hỏi một câu:
- Bí thư Dương, ngài còn có chỉ thị gì không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ thị thì không nói, đây là chuyện do cô phụ trách, cứ theo quy định là được. Thích hợp chiếu cố tình cảm các đồng chí trên tỉnh, mọi việc có thể thương lượng mà. Dù sao sở Giao thông tỉnh đã ký hợp đồng từ trước rồi.
Chuyện này Dư Phi Vũ đã nói rõ với Dương Phàm, nếu nói ra Dư Phi Vũ tự nhiên sẽ nhân nhượng một chút. Bên này Liễu Diệp được Dương Phàm cho phép, cũng có thể thuận tay kiếm chút chỗ tốt.
Đương nhiên bên phía cục Giao thông cũng phải cho một phần chất béo chứ. Nếu không Tân Cầu Quân chạy đến báo cáo với lãnh đạo là không tốt.
- Về việc giám sát chất lượng công trình, nhất định phải hoàn thiện quy chế, nếu xảy ra vấn đề về chất lượng, tôi không bao giờ chấp nhận.
Dương Phàm bổ sung thêm một câu. Liễu Diệp liên tục gật đầu nói:
- Tôi đã biết, trở về tôi sẽ nhấn mạnh điểm này.
Sau khi Liễu Diệp đứng dậy cáo từ ra về, liền gọi Tân Cầu Quân đến phòng làm việc của mình bàn bạc. Hai người ngồi xuống uống nước, Liễu Diệp sau khi chuyển đạt ý kiến của Dương Phàm liền nói:
- Đồng chí Cầu Quân, việc bàn bạc cụ thể sẽ do cục Giao thông ra mặt.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa có một người đàn ông mặt đầy ánh sáng đi vào. Liễu Diệp lập tức cười cười giới thiệu với Tân Cầu Quân:
- Đây là giám đốc Triệu công ty ...
Tân Cầu Quân ra khỏi phòng làm việc của Liễu Diệp, vẻ mặt có chút khó chịu. Liễu Diệp muốn xen vào một tay, Tân Cầu Quân không phải không có biện pháp phản đối, vấn đề quan trọng là Liễu Diệp cắm ngọn cờ của Dương Phàm. Việc đàm phán khó khăn với công ty Phi Vũ lại giao cho Tân Cầu Quân, chỗ tốt lại muốn được chia một phần. Tân Cầu Quân trong lòng mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng không thể không đáp ứng.
Lâm Sơ Ảnh không ở thành phố Hải Tân mà là đã trở lại tỉnh thành. Lâm Sơ Ảnh vừa về đến quán trà thì Hầu Phương Minh tìm tới, hỏi về chuyện công trình.
Lâm Sơ Ảnh tâm trạng khá khó chịu nên lười biếng nói:
- Cho, công ty Phi Vũ chiếm được 20 %, cụ thể anh đi nói với Dư Phi Vũ.
Hầu Phương Minh nghe xong có chút kỳ quái, lập tức hỏi lại một câu:
- Sao lại là công trình sửa đường? Không phải là công trình xây dựng chính quyền thành phố sao?
Lâm Sơ Ảnh cười lạnh một tiếng rồi khinh bỉ nói:
- Không biết thì về nhà mà hỏi ông già anh, đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi. Đúng, bên phía công trình chính quyền thành phố, Dương Phàm cũng cho làm một chút. Chẳng qua đây là tiền của tôi, anh đừng có mà nhớ đến nó.
Hầu Phương Minh nghe xong điểm gì đó trong lời nói của Lâm Sơ Ảnh, mặt lập tức sa sầm xuống:
- Em làm cái gì thế hả? Em cần tiền làm gì? Trong nhà còn không đủ để em ăn uống sao?
Lâm Sơ Ảnh thật ra lại không nóng không lạnh nói:
- Tiền này nếu tôi không cần mà đưa cho anh, như vậy có trời mới biết là con ranh nào được lợi. Anh nếu muốn buôn bán kiếm tiền cũng được, đầu tiên hỏi xem bố anh có đáp ứng hay không đã. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hầu Phương Minh thấy Lâm Sơ Ảnh mang Hầu Tiếu Thiên ra, lập tức không còn nói được gì, chỉ lẩm bẩm một câu:
- Cô cứ chờ đó.
Hầu Phương Minh vừa rời đi, Lâm Sơ Ảnh đã mệt mỏi ngã xuống giường, trong đầu hiện lên toàn bộ buổi tối hôm đó ở thành phố Hải Tân. Lâm Sơ Ảnh cẩn thận suy nghĩ xem mình có vấn đề ở chỗ nào không?
Hầu Phương Minh đợi cả tối mới gặp được Hầu Tiếu Thiên, sau đó nói chuyện của Lâm Sơ Ảnh ra một chút. Hầu Tiếu Thiên nghe xong mặt hơi sa sầm lại.
- Thằng ranh Dương Phàm này quả nhiên có thủ đoạn.
Hầu Tiếu Thiên lẩm bẩm cười lạnh một tiếng, đứng lên đi một vòng rồi nói:
- Công trình sửa đường anh đừng đụng tay vào, còn công trình chính quyền thành phố để Sơ Ảnh tự mình làm.
- Vậy con không phải công không sao?
Hầu Phương Minh hơi gấp một chút. Hầu Tiếu Thiên có chút bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Anh đừng có nói nhảm. Có ông ở đây, anh còn sợ không có việc gì để làm sao? Nửa năm nữa trong tay Hà Kính Học có không ít công trình, đến lúc đó tôi sẽ nói với cậu ta một chút.
Đuổi Hầu Phương Minh đi, trên mặt Hầu Tiếu Thiên trở nên nghiêm lại. Hầu Tiếu Thiên đang do dự xem có phải nên tìm Dương Phàm giải thích một chút hay không? Khi Khương Thanh Bình và Dương Phàm đấu đá lẫn nhau, Hầu Tiếu Thiên đúng là có ý đồ bất lương. Nhưng sau khi Dương Phàm đạt được thắng lợi với tính áp đảo, Dương Phàm không ngờ còn kịp thời thu tay, hơn nữa còn đào một cái hầm đợi Hầu Tiếu Thiên. Hiển nhiên cái hầm này rất rõ ràng. Hầu Tiếu Thiên có thể thấy được Dương Phàm cũng không trông mong chiếc hầm này có thể hại người, đây chỉ là làm cho có mà thôi. Đương nhiên có Dư Phi Vũ ở bên trong, mặc dù Hầu Phương Minh không nhận công trình, trong lòng Khương Thanh Bình cũng đã đâm một cây đinh.
Sao lại nói như vậy? Khương lão có ơn đề bạt Hầu Tiếu Thiên, Khương Thanh Bình lại làm việc dưới quyền của Hầu Tiếu Thiên, biết rõ chuyện này sẽ không tốt, vì sao Hầu Tiếu Thiên không nói từ trước? Còn có chính là khi chuyện này to lên, sao Hầu Tiếu Thiên không sớm đứng ra hòa giải? Có hai điều kiện này, Hầu Tiếu Thiên dù như thế nào cũng không thể tránh khỏi có quan hệ.
Chuyện đã đến nước này, trong lòng Hầu Tiếu Thiên có chút không thoải mái. Nhưng trong lúc nhất thời Hầu Tiếu Thiên cũng không có biện pháp rất tốt để thay đổi tình hình. Bên phía Dương Phàm, Hầu Tiếu Thiên cảm thấy cần phải tìm cơ hội nói chuyện một chút. Nếu không sau khi thành phố Hải Tân thăng cấp, Dương Phàm và Đinh Duệ là một đoàn thể nhỏ nếu như tùy tiện nghiêng về phía bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, một nửa giang sơn mà Hầu Tiếu Thiên khổ tâm kinh doanh sẽ bị đột phá.
Hầu Tiếu Thiên nghĩ như vậy nên bây giờ có chút hối hận, thầm nghĩ mình quá xem thường thằng ranh Dương Phàm này. Mình cho rằng hắn ta còn trẻ, nhìn nhận vấn đề không được rõ ràng.
Thư ký Chương cuối cùng đã đạt được mong muốn đi xuống, đưa hắn xuống tự nhiên là Đinh Duệ. Tối ngày hôm qua, Triệu Việt ở nhà nói chuyện với Chương Vũ Ninh hơn nửa tiếng, nhấn mạnh nhất định phải tôn trọng lãnh đạo thị ủy, nhất định phải biết đoàn kết với các đồng chí. Tóm lại ý của Triệu Việt chính là Chương Vũ Ninh phải học cách mang đuôi làm người. Chương Vũ Ninh không nên cho rằng mình là thư ký của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt mà trong mắt không có người.
Biết tin Chương Vũ Ninh sẽ nhận chức, Dương Phàm coi như cho đủ mặt mũi, thường vụ thị ủy đều xuất hiện ở đầu cao tốc nghênh đón. Đương nhiên mặc dù không phải Chương Vũ Ninh đến nhận chức, chỉ riêng việc Đinh Duệ xuống thành phố Hải Tân thì quy cách cũng không thể thấp.
Quá trình nhận chức của Chương Vũ Ninh không cần phải nói. Trưa Dương Phàm bày tiệc tẩy trần cho Đinh Duệ và Chương Vũ Ninh. Các lãnh đạo chủ yếu trong thành phố Hải Tân đều đi.
Sau khi ăn trưa xong, Dương Phàm và Đinh Duệ vào trong một căn phòng nhỏ nghỉ ngơi. Đinh Duệ đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, có nghe nói gì chưa? Danh sách năm thành phố trong kế hoạch Hoa Đan Liệt đã được xác định, tháng sau sẽ công bố với bên ngoài.
Dương Phàm thật ra không biết điều này, thầm nói tin tức của Đinh Duệ đúng là rất nhanh nhạy. Tâm trạng Dương Phàm lúc này có chút kích động, bởi vì điều này có nghĩa là hắn sẽ bước lên một bước nữa.
Trong phòng chỉ có hai người, cũng không hề kiêng kị, trong mắt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, cười hắc hắc nói:
- Lão đệ, sau khi thành phố Hải Tân thành công thăng cấp, lão đệ có suy nghĩ gì không?
Dương Phàm coi như đã rõ ràng, tên Đinh Duệ này là muốn kéo mình lên làm đỉnh núi, hoặc là Đinh Duệ muốn mượn lực lượng của Dương Phàm để thể hiện phân lượng trong tỉnh ủy. Đừng nhìn Đinh Duệ bây giờ là thường vụ tỉnh ủy. Bên trong ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú coi như nghe lời kêu gọi của. Nhưng tất cả đều được xây dựng trên cơ sở với lực lượng mạnh mẽ của Dương Phàm, hơn nữa Nguyễn Tú Tú cũng không tỏ vẻ mình tiến quá gần vào với Đinh Duệ. Dã tâm của người phụ nữ này không nhỏ, Đinh Duệ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khống chế được ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Vì thế Đinh Duệ một khi mất đi sự ủng hộ mạnh mẽ của Dương Phàm, liền giống như một tay vỗ không kêu.
Dương Phàm thản nhiên nhìn Đinh Duệ một chút, mặt hắn không đổi sắc nhẹ nhàng nói:
- Sao thế Đinh ca, gần đây không được như ý sao?
Đinh Duệ cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là định đề bạt hai người có thể sử dụng, kết quả bên trên Giang Thượng Vân đè ép, bên dưới thì Nguyễn Tú Tú không mềm không rắn đứng chống, chuyện này bị bọn họ phá đám hết cả rồi. Người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này quá âm trầm, có một người phó như vậy thì cuộc sống đúng là trôi qua không dễ dàng gì.
- Thái độ của bí thư Triệu như thế nào?
Dương Phàm đương nhiên phải dò xét tiếng gió trước đã. Chẳng qua lời Đinh Duệ nói, Dương Phàm cũng không định tin hoàn toàn. Đinh Duệ là từ Bắc Kinh đi ra. Loại người mang theo đuôi làm người trong thời gian dài ở Bắc Kinh, đến địa phương luôn có vẻ bị người ta tị hiềm. Chẳng qua căn cứ theo tình hình gần đây Đinh Duệ thật ra là một nhân vật lợi hại, là người có thể cúi mình khi cần thiết.
- Người sáng không nói chuyện ẩn. Tôi định điều chỉnh mấy vị trí, không cần lão đệ mở miệng nói, chỉ cần sau khi lão đệ vào thường vụ thích hợp thể hiện chiếu cố ông anh đây là được rồi. Những việc khác tôi tự mình đi làm.
Đinh Duệ mỉm cười nói rõ ràng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Dương Phàm, trong lòng đang thầm tính toán phản ứng của Dương Phàm.
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt trầm tư, trong lòng đang cân nhắc lợi hại. Ở thành phố Hải Tân này có lẽ không đến ba năm, năm năm là không thể đi. Sau khi thành phố Hải Tân thành công thăng cấp, phân lượng của Dương Phàm ở trong tỉnh tự nhiên cũng sẽ tăng lên. Bây giờ nếu kết minh với Đinh Duệ, đối với Dương Phàm mới vào thường vụ tỉnh ủy mà nói thật ra là chuyện rất có lợi. Hơn nữa hàm súc thể hiện mình ủng hộ Đinh Duệ không phải là không thể, chẳng qua bên trong lại tồn tại một vấn đề đó là ai đứng đầu.
- Việc này không có vấn đề gì. Ngoài ra công việc bên phía Nguyễn Tú Tú, tôi cũng có thể làm một lần. Tôi nghĩ cô ta là người biết quan hệ lợi hại.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Dương Phàm cảm thấy ủng hộ trong phạm vi nhất định cũng không phải là không thể. Chỗ Nguyễn Tú Tú thì dứt khoát xuôi dòng đẩy thuyền là được. Dương Phàm nói một hai câu, Nguyễn Tú Tú có nghe vào hay không lại là chuyện khác.
Đinh Duệ nghe xong không khỏi lộ ra một tia cảm kích, chắp tay nói:
- Tôi ở tỉnh ủy đợi đại giá của cậu.
Khi Dương Phàm và Đinh Duệ chính thức kết minh, Nguyễn Bình Hòa đang ở trong nhà của Nguyễn Tú Tú trên tỉnh thành ăn cơm. Nguyễn Bình Hòa mặt xám xịt như bị người ta trộm ví tiền vậy. Nguyễn Tú Tú thật ra rất thương yêu cậu em trai này, không ngừng gắp thức ăn vào bát Nguyễn Bình Hòa, còn nhỏ giọng nói:
- Hôm nay cậu làm sao vậy? Dương Phàm lại thu thập cậu sao?
Nguyễn Tú Tú nói như vậy đúng là cũng không oan uổng Dương Phàm. Nguyễn Bình Hòa nghe xong rất mất hứng hừ một tiếng rồi nói:
- Chị, Bí thư Dương gần đây đối với em rất được, rất cho cơ hội. Nhưng thật ra mụ già Trần Khiết kia, sáng nay lại làm em đẹp mặt.
Vừa nghe Nguyễn Bình Hòa nói như vậy, Nguyễn Tú Tú không khỏi có chút tò tò nói:
- Sao lại dính dáng đến Trần Khiết thế. Phó chủ tịch tỉnh Trần tính tình khá ôn hòa dễ chịu, là người cũng không mạnh mẽ gì. Đúng rồi, hôm nay không phải Chương Vũ Ninh chính thức nhận chức sao? Sao cậu lại chạy lên tỉnh thế, không biết quan hệ gần gũi với Chương Vũ Ninh sao?
Nguyễn Bình Hòa không có tâm trạng đâu mà ăn cơm, vốn đến nơi đây là để kể khổ với Nguyễn Tú Tú. Nguyễn Bình Hòa bỏ đũa xuống châm một điều thuốc. Nguyễn Bình Hòa coi như không thấy Nguyễn Tú Tú đang cau mày vì mình hút thuốc, rất tức giận và bất bình nói:
- Trần Khiết quản lý mảng giáo dục, gần đây không phải toàn tỉnh thống nhất việc giải quyết chính sách cho các giáo viên hợp đồng sao? Bên phía Bí thư Dương có người phản ánh tình hình, trên tỉnh lại áp đặt xuống khiến cho cuộc sống của rất nhiều giáo viên nghỉ việc khó khăn.
Nguyễn Bình Hòa nói chuyện Dương Phàm quan tâm, sau đó chính quyền thành phố đưa ra một loạt chính sách với Nguyễn Tú Tú. Nguyễn Tú Tú nghe ra điểm trong đó, vội vàng xua tay cắt ngang lời Nguyễn Bình Hòa nói