Số biểu hiện trên màn hình điện thoại di động là số lạ, Dương Phàm cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, sau đó chỉ chỉ bao thuốc trên đầu giường rồi ấn phím nghe.
- Ai đó?
Mặc dù là số lạ gọi đến, nhưng người biết số điện thoại này cũng không nhiều, nên Dương Phàm tự nhiên không thể chậm trễ.
- Bí thư Dương, tôi là Dư Phi Vũ. Mạo muội quấy rầy, xin Bí thư Dương bỏ qua cho.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào xa lạ của một người phụ nữ. Vu Thanh Bình đang cầm lấy bao thuốc đột nhiên cứng ngắc lại, châm một điếu nhét vào miệng Dương Phàm, chuẩn bị đứng dậy thì bị Dương Phàm nhẹ nhàng kéo xuống nằm trên ngực mình. Điện thoại di động ở ngay cạnh bên tai, cả người Vu Thanh Bình run lên một chút, kích động mà nghĩ: "Anh ấy không ngại mình"
- Số điện thoại này là do phó chủ tịch tỉnh Khương cho tôi.
Dư Phi Vũ ở đầu bên kia điện thoại vội vàng giải thích một câu, nếu không sẽ không thể hiện rõ thành ý của mình.
- Ồ, có việc gì vậy? Khương Thanh Bình sao lại để một người phụ nữ ra nói chuyện thế hả?
Dương Phàm rất không khách khí nói một câu, trong lòng đúng là có chút tức giận.
Dư Phi Vũ nghe xong không khỏi có chút căng thẳng trong lòng, không khỏi cười khổ một tiếng. Dương Phàm nói đã quá rõ ràng, Dương Phàm có ý gì, đây là tên Khương Thanh Bình kia còn không chịu tự mình gọi điện thoại ở tình cảnh này sao? Còn muốn đẩy một người phụ nữ ra trước mặt sao? Chưa từng thấy tên nào dù chết cũng muốn mặt mũi như tên Khương Thanh Bình này.
- Ngài đừng giận, tôi có thể đại biểu Thanh Bình. Có những điểm không đúng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi ngài.
Dư Phi Vũ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Bình đang nằm ngủ say trên giường. Tối ngày hôm qua sau một đêm vất vả làm công tác tư tưởng, kết quả cuối cùng Khương Thanh Bình vẫn không chịu gọi cuộc điện thoại này. Khương Thanh Bình còn nói: "Em thay anh gọi cho thằng ranh đó" Dư Phi Vũ ít nhiều có chút tức giận với Khương Thanh Bình. Chẳng qua Khương Thanh Bình đối với Dư Phi Vũ rất tốt. Một người phụ nữ cả đời có thể tìm được người đàn ông thật lòng với mình, theo Dư Phi Vũ thấy làm chút chuyện cho Khương Thanh Bình không có gì là quá cả.
Dương Phàm nghe xong không giận mà còn cười ha hả nói:
- Thú vị, phiền cô chuyển lại một tiếng, tôi muốn thấy thành ý rõ ràng. Lúc uy phong thì chỉ này chỉ nọ khắc nơi, lúc bị thiệt thòi lại chỉ biết trốn sau váy đàn bà thôi sao?
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Bên trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút dài, Dư Phi Vũ cầm lấy điện thoại ngồi ngây ra đó một chút. Dương Phàm nói giống như roi da quất vào trong lòng Dư Phi Vũ. Lời nói khó nghe Dư Phi Vũ tự nhiên không chuyển đạt cho Khương Thanh Bình. Nhưng Dư Phi Vũ cũng ý thức được Dương Phàm đã nhẫn nại đến cực điểm.
Dư Phi Vũ bỏ điện thoại xuống liền lo lắng nên làm như thế nào mới có thể thuyết phục Khương Thanh Bình. Nếu nói lại nguyên văn lời của Dương Phàm với Khương Thanh Bình, Khương Thanh Bình là thùng thuốc súng tự nhiên sẽ bùng nổ. Dư Phi Vũ không khỏi nhíu mày nhăn trán.
Dập máy cuộc điện thoại của Dư Phi Vũ, Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Con mẹ nó chứ, lúc này còn thích ra vẻ với ông sao?
Lời này Dương Phàm dùng giọng Uyển Lăng mà nói. Bình thường Dương Phàm và Vu Thanh Bình thường hay dùng giọng Uyển Lăng nói chuyện với nhau.
- Ai mà làm cho anh giận như vậy?
Vu Thanh Bình cảm thấy bảo bối người đàn ông trong cơ thể mình chẳng những không mềm đi, ngược lại còn có xu thế to lên, cả người không khỏi giật giật một chút, hai vú cũng bắt đầu cạ cạ vào ngực người đàn ông.
- Còn có thể là ai chứ? Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương Thanh Bình. Tên này mới nhận chức vài ngày đã thò tay vào địa bàn của anh. Anh chẳng qua nể mặt Hầu Tiếu Thiên nên đã cho hắn ta đủ đường sống. Không ngờ người này đã đến bước đường cùng còn muốn giữ lại mặt mũi.
Dương Phàm nói xong liền nghiêng người đặt Vu Thanh Bình xuống bên dưới. Vu Thanh Bình bị đẩy một cái đến trợn tròn mắt, hít sâu một hơi, hai chân theo bản năng quấn chặt lấy eo của Dương Phàm.
Sau một phen anh dũng xông tới của Dương Phàm, Vu Thanh Bình liền như bánh mì gặp nước mềm nhũn ra. Dương Phàm cũng sắp ra đến nơi thì điện thoại di động lại vang lên. Dương Phàm tức giận mắng một câu:
- Lại tên đáng chết nào không biết nữa?
Dương Phàm dừng động tác cầm lấy điện thoại di động nhìn số máy, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng mà mắng:
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm chuyển người ra hiệu cho Vu Thanh Bình lên trên, sau đó cầm giữ eo không cho nàng động. Cuối cùng Dương Phàm mới ấn phím nghe.
Điện thoại là do Hầu Tiếu Thiên gọi tới. Hầu Tiếu Thiên đang ngồi ở trong phòng khách, hai vợ chồng Hầu Phương Minh đang ngồi trước mặt lão.
- Dương Phàm à, đang làm gì vậy?
Hầu Tiếu Thiên cười ha hả mà nói. Dương Phàm lấy lại khí rồi từ từ nói:
- Không làm gì hết, đang nghỉ ngơi.
Hầu Tiếu Thiên sửng sốt một chút, cảm thấy giọng nói của Dương Phàm không tốt. Hầu Tiếu Thiên liền có chút bất mãn trừng mắt nhìn hai vợ chồng con trai trước mặt. Hầu Tiếu Thiên hiểu lầm rồi, tưởng rằng lần trước hai vợ chồng Hầu Phương Minh làm không thành.
- Sao vậy, không thoải mái à?
Hầu Tiếu Thiên vẫn nở nụ cười mà hỏi. Dương Phàm vội vàng giải thích:
- Vừa nãy nhận được điện thoại của Dư Phi Vũ. Mặt mũi của phó chủ tịch tỉnh Khương đúng là quý hơn vàng. Xem ra tôi quá thành thật, người thành thật sẽ bị hại.
Hầu Tiếu Thiên nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, thầm nói nếu thằng ranh Dương Phàm này mà thành thật, như vậy trên đời này đúng là ai cũng thành thật. Chẳng qua nghĩ đến tính cách chó má của Khương Thanh Bình, Hầu Tiếu Thiên không khỏi nhíu mày. Về phương án sửa đường đã nói rất rõ ràng trong hội nghị thường trực ủy ban nhân dân tỉnh cơ mà, số điện thoại cũng đã cho rồi, tên Khương Thanh Bình này sao không chịu hợp tác như vậy. Gọi một cuộc điện thoại tỏ chút thành ý sẽ chết người hay sao?
- Sao vậy, cậu có suy nghĩ gì?
Giọng của Hầu Tiếu Thiên cũng hơi đổi một chút, rất tự nhiên mang theo vẻ uy nghiêm. Uy tín của đồng chí chủ tịch tỉnh tự nhiên không thể cho người ta khiêu chiến.
- Ý kiến của tôi là đường ở thành phố Hải Tân sẽ do thành phố tự mình chủ trì. Đương nhiên sở Giao thông tỉnh cũng phải ủng hộ chúng tôi.
Dương Phàm đưa ra câu trả lời. Hầu Tiếu Thiên không khỏi ngây ra, thầm nói cái này hay rồi, Dương Phàm cũng học cách mở miệng cá mập.
Hầu Tiếu Thiên rất nhanh có phản ứng liền hiểu đây là Dương Phàm bị chọc giận. Lời này của Dương Phàm rất rõ ràng, Khương Thanh Bình làm mồng một, Dương Phàm muốn làm 15. Đây là cái giá phải trả cho thái độ không đúng mực.
Dương Phàm dám đưa ra điều kiện theo Hầu Tiếu Thiên thấy là do hắn rất tự tin. Nguyên nhân tạo thành kết quả này đều là do Khương Thanh Bình gieo gió gặt bão. Khương Thanh Bình là phó chủ tịch thường trực tỉnh mới nhận chức chưa lâu lại được Hầu Tiếu Thiên chiếu cố, Khương Thanh Bình mở cục diện công việc là quá thuận lợi. Đáng lẽ tất cả đều rất bình thường, không có một ảnh hưởng gì xấu, cuộc sống của Khương Thanh Bình cũng sẽ qua thật tốt.
Đáng tiếc Khương Thanh Bình là một tên không biết điều, hoặc là nói Khương Thanh Bình là một tên điên cuồng. Hai lại loại cộng lại làm cho Dương Phàm – bí thư thị ủy thành phố Hải Tân bị chọc giận. Lúc mới đầu Hầu Tiếu Thiên còn muốn nhắc nhở Khương Thanh Bình một chút, chẳng qua sau đó đã nhìn ra Khương Thanh Bình muốn thông qua việc chèn ép thành phố Hải Tân để tạo dựng uy tín của mình. Khương Thanh Bình mà có uy tín thì sau này triển khai công việc sẽ càng thêm thuận lợi.
Phán đoán này làm cho Hầu Tiếu Thiên dở khóc dở cười. Anh không thể nói Khương Thanh Bình không có ánh mắt, ít nhất lựa chọn mục tiêu chèn ép rất thú vị. Dương Phàm là một bí thư thị ủy mạnh mẽ mà cũng có thể đè được, như vậy các nơi khác càng không cần phải nói. Từ tầm nhìn đại cuộc mà thấy đây là hạ thuốc đúng bệnh. Nhưng hai mắt của Khương Thanh Bình lại mọc ở trên đầu, coi trời bằng vung. Dương Phàm là tùy tiện cho hắn muốn nắn muốn bóp sao? Vì thế đến bây giờ, chuyện lớn đầu tiên Khương Thanh Bình thực hiện sau khi nhận chức bởi vì thành phố Hải Tân của Dương Phàm kiên quyết không nghe, thời gian đã trôi qua hơn một tháng mà không có bất cứ động tĩnh gì. Điều này có thể nói đã đả kích mạnh mẽ vào uy tín của Khương Thanh Bình.
Chuyện trong chốn quan trường chính là như vậy, rất nhiều người giỏi đứng ngoài nhìn phong cảnh. Khương Thanh Bình muốn lấy thành phố Hải Tân ra khai đao, kết quả tự nhiên sẽ gặp phản kích rất mạnh. Uy tín hay không uy tín tạm thời bỏ ra. Chuyện sửa đường có Dương Phàm đứng phía trước chống đỡ, mọi người tự nhiên vui mừng vụng trộm cười ở phía sau mà xem náo nhiệt. Dù sao có Bí thư Dương ở đó, Khương Thanh Bình tuy là phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng cũng không thể làm loạn phải không? Phải xử lý công việc một cách công bằng chứ? Nói cách khác, dù như thế nào cũng phải thuyết phục được các đồng chí bên dưới chứ?
Nguyên nhân tạo thành kết quả này đều là do cả đời Khương Thanh Bình chưa gặp bất cứ vấp ngã nào. Mọi người chính là như vậy, thói quen cao cao tại thượng nên tự nhiên thiếu cảm giác nguy hiểm rình rập, luôn cho rằng tất cả đều sẽ được mình khống chế một cách dễ dàng.
Hầu Tiếu Thiên là kẻ quá giỏi trong dùng mưu một mực đứng bên mở to mắt mà quan sát. Hầu Tiếu Thiên tự nhiên hiểu rõ ràng công việc do Khương Thanh Bình chủ trì trong thời gian gần đây thường thường xuất hiện những lúc không thuận lợi. Thực ra đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, những việc Khương Thanh Bình giao xuống dưới, người bên dưới kéo dài được là kéo dài. Uy tín của Phó chủ tịch tỉnh Khương không còn thực ra cũng không phải chuyện gì xấu với chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, cho nên Hầu Tiếu Thiên mới vui mừng đứng xem. Chẳng qua nói đi lại nói lại, Hầu Tiếu Thiên nợ ân tình của Khương lão, cho nên mọi việc đều lưu lại đường sống cho Khương Thanh Bình. Vì thế lần này Hầu Tiếu Thiên mới đưa số điện thoại của Dương Phàm ra cho Khương Thanh Bình. Hầu Tiếu Thiên cũng ám chỉ Khương Thanh Bình chỉ cần hạ tư thái của mình ra là được mà.
- Cái này, để sau rồi nói.
Cảm nhận được cơn lửa giận trong lòng Dương Phàm, Hầu Tiếu Thiên có chút do dự nói một câu. Sau khi miễn cưỡng dập máy, trên mặt Hầu Tiếu Thiên hiện ra một tia xấu hổ và căm giận. Mặc dù Dương Phàm không nhằm vào Hầu Tiếu Thiên, nhưng lời nói này của Dương Phàm rất không khách khí, ít nhiều làm cho chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên mất mặt. Dù sao Hầu Tiếu Thiên đã mãnh liệt ám chỉ chuyện này tôi sẽ xử lý, tất cả mọi người dừng lại một chút.
Hầu Tiếu Thiên không cho rằng Dương Phàm không nghe ra ý trong lời nói của mình, rất tự nhiên là nghĩ sâu vào bên trong. Thái độ của Dương Phàm đã đâm trúng uy nghiêm không thể xâm phạm của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Trước mặt một cấp dưới mà hơi chột dạ, cho dù là Hầu Tiếu Thiên già đời cũng cảm thấy có chút nhục nhã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Làm như thế nào bây giờ? Hầu Tiếu Thiên hơi đau đầu. Vứt bỏ sự mạnh mẽ của Dương Phàm không nói, đây là do người ta chiếm lý. Như vậy lựa chọn còn lại chính là nghĩ biện pháp đi tìm Khương Thanh Bình làm công tác tư tưởng. Khương Thanh Bình là phó chủ tịch thường trực tỉnh, chính sách của ủy ban nhân dân tỉnh làm không tốt thì trách nhiệm chủ yếu là của Khương Thanh Bình. Nhưng chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên không phải cũng có trách nhiệm sao? Uy tín của ủy ban nhân dân tỉnh bị khiêu chiến, chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng không có vẻ mặt tốt cơ mà. Cho nên chuyện này nếu Hầu Tiếu Thiên không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay phải giải quyết triệt để.
Dương Phàm trong cơn lửa giận tự nhiên phải tỏ vẻ một chút bất mãn trước mặt chủ tịch tỉnh Hầu một chút, vấn đề này không khó nghĩ ra.
Cho nên trong lòng đồng chí chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên mặc dù không hài lòng và nhục nhã cũng chỉ có thể đè xuống mà thôi. Vấn đề quan trọng bây giờ là Dương Phàm định làm loạn chuyện này đến trình độ nào? Điểm này nhất định cần phải làm thật rõ ràng. Nhớ năm đó khi ở tỉnh Giang Nam, quan hệ giữa tỉnh ủy bí thư Hác Nam cùng Dương Phàm không quá hòa hợp. Thằng ranh Dương Phàm này trong lúc tức giận đã ném bay phó bí thư tỉnh ủy và trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Chuyện này đã được truyền đi rất xa, ân oán trong đó không nói tới, nhưng Hầu Tiếu Thiên lại nghe nói chủ tịch tỉnh Hà của tỉnh Giang Nam vì chuyện này đã vui vẻ một thời gian. Hơn nữa vị chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa kia còn mượn xu thế này củng cố quyền lực của ủy ban nhân dân tỉnh, còn thò tay vào trong tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Nếu không phải vì chuyện này thì Dương Phàm một người giỏi về kinh tế như vậy, Hác Nam sao lại bỏ được cơ chứ?
Vấn đề mấu chốt đã xuất hiện trên mặt nước, Hầu Tiếu Thiên tự nhiên muốn biết rõ giới hạn của Dương Phàm. Chuyện này chủ tịch tỉnh Hầu tự mình ra mặt tự nhiên không ổn, nếu không mình vừa mới dập máy, mặt mũi để đâu cơ chứ? Hơn nữa lần trước chủ tịch tỉnh Hầu đã để Hầu Phương Minh đi truyền lời, đã nói rõ bên phía Khương Thanh Bình do Hầu Tiếu Thiên xử lý. Bây giờ chuyện lại loạn thành như vậy, chủ tịch tỉnh Hầu đã không còn uy tín với Dương Phàm nữa.
Suy nghĩ một chút, tâm tư Hầu Tiếu Thiên lại quay trở về với nguyên nhân, đây đều là do thằng Khương Thanh Bình gây ra. Trong hội nghị thường trực ủy ban nhân dân tỉnh đã ám chỉ trước mặt mọi người, lén gọi điện thoại, lén cho số điện thoại của Dương Phàm rồi, chẳng lẽ còn cần chủ tịch tỉnh Hầu xin mày gọi một cuộc điện thoại sao?
- Một chút nặng nhẹ cũng không hiểu.
Hầu Tiếu Thiên không nhịn được nói thầm một tiếng. Hầu Phương Minh ngồi ở đối diện thấy mặt ông già sa sầm như vậy không dám nói gì, lặng lẽ dùng tay đâm đâm Lâm Sơ Ảnh.
- Bố, bố nói ai vậy?
Lâm Sơ Ảnh cười hì hì một tiếng đứng lên, đưa tay đổi chén trà nóng cho Hầu Tiếu Thiên.
Thái độ của Hầu Tiếu Thiên đối với Lâm Sơ Ảnh thân thiện hơn rất nhiều, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ tươi cười mà nói:
- Thằng ranh Khương Thanh Bình chết sống cũng muốn mặt mũi, để cho Dư Phi Vũ gọi điện cho Dương Phàm.
Lâm Sơ Ảnh nghe thấy Hầu Tiếu Thiên nói như vậy liền cười nói:
- Cái này thì hỏng rồi. Tính cách của tên Dương Phàm kia nóng không chịu lạnh không chịu, trên thực tế rất cứng rắn. Dư Phi Vũ ra mặt gọi cuộc điện thoại này thì cho dù nói dễ nghe như thế nào, trên đầu Khương Thanh Bình kiểu gì cũng đã bị chụp cái mũ không có thành ý. Đây là con nói dễ nghe một chút, nếu nói khó nghe một chút đó là Khương Thanh Bình xem thường Dương Phàm, ra vẻ Dương Phàm không phải cùng một đẳng cấp.
Lâm Sơ Ảnh phân tích như vậy làm cho Hầu Tiếu Thiên nở nụ cười hài lòng, đồng thời có chút bất mãn trừng mắt nhìn Hầu Phương Minh ngồi ngay ngắn ở đối diện. Mắt Lâm Sơ Ảnh rất sắc sảo, chú ý ngay ra chi tiết này, vội vàng nói tiếp:
- Lại nói Khương Thanh Bình cũng coi như không nể mặt bố. Chuyện ở sở Giao thông tỉnh, Dương Phàm không phải mở miệng cá mập làm bố mất hứng đó chứ?
Trong lời này có ý gì, Lâm Sơ Ảnh đã chẳng khác nào nói rõ mọi việc. Vẻ khen gợi trong mắt Hầu Tiếu Thiên càng thêm rõ ràng, mỉm cười rồi nói:
- Sơ Ảnh nếu làm quan nhất định có thành tựu rất cao.
Lâm Sơ Ảnh được khích lệ chỉ khẽ cười một tiếng, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hầu Phương Minh, dùng hành động thực tế mà nói chuyện.
- Như vậy đi, Sơ Ảnh đi gặp Dương Phàm một chút.
Hầu Tiếu Thiên trầm ngâm một chút rồi nói lời này. Khi thấy vẻ mê mang hiện lên trong mắt Hầu Phương Minh, trong lòng Hầu Tiếu Thiên không khỏi buồn bực, đứng dậy đi vào trong phòng làm việc.
Hai người vợ chồng đứng ở trong sân, Hầu Phương Minh mới hỏi Lâm Sơ Ảnh:
- Em và bố ...
Lâm Sơ Ảnh cắt ngang lời Hầu Phương Minh nói:
- Anh nếu muốn biết thì vừa nãy sao không hỏi. Không biết thì thôi, anh mà hỏi bố nhất định sẽ nói cho anh biết mà. Dù sao anh cũng là con trai của bố.
Hầu Phương Minh bị lời này của Lâm Sơ Ảnh làm cho rất khó chịu, hừ một tiếng rồi nói:
- Anh còn có chuyện khác phải làm, em tự bắt xe về đi.
Vừa nói Hầu Phương Minh lên xe một mình lái xe rời đi.
Xe vừa mới lăn bánh, điện thoại di động của Hầu Phương Minh liền vang lên. Hầu Phương Minh nghe điện thì bên trong truyền đến giọng nói đầy ngọt ngào và quyến rũ:
- Ông xã, anh đang ở đâu thế? Người ta nhớ anh muốn chết được.
Lâm Sơ Ảnh đưa mắt nhìn chiếc xe biến mắt, trên miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Hầu Phương Minh gần đây bao một con bé ngôi sao, trong lòng Lâm Sơ Ảnh hiểu rất rõ, chẳng qua không nói ra mà thôi. Nếu như nói lúc đầu Lâm Sơ Ảnh lấy Hầu Phương Minh là vì cảm kích. Bây giờ phần cảm kích đó Lâm Sơ Ảnh đang cố gắng thông qua phương thức khác để hoàn lại. Vừa nãy trong phòng khách Lâm Sơ Ảnh chủ động mở miệng nói với Hầu Tiếu Thiên, trên thực tế là đang tỏ thái độ nhất định. Trước đây chuyện của Hầu Phương Minh, Lâm Sơ Ảnh cho tới bây giờ đều là người khác không hỏi thì cô tuyệt đối không mở miệng nói. Lần này Lâm Sơ Ảnh chủ động mở miệng nói chính là ám chỉ Hầu Tiếu Thiên nên tìm đường lui cho cuộc sống tương lai. Sau đó Lâm Sơ Ảnh lặng lẽ ngồi lại bên cạnh Hầu Phương Minh cũng là ám chỉ Hầu Tiếu Thiên. Hầu Phương Minh không mở miệng, Lâm Sơ Ảnh sẽ không chủ động rời đi.
Hầu Tiếu Thiên là người khôn khéo như thế nào, chuyện gì cũng có tính nhất định của nó vì thế tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lâm Sơ Ảnh. Nguyên nhân mà Lâm Sơ Ảnh làm như vậy tự nhiên là bởi vì tình cảm hai vợ chồng đã xảy ra vấn đề. Mà nguyên nhân nhất định là ở trên người Hầu Phương Minh. Nếu không phải như vậy thì Lâm Sơ Ảnh không cần phải ám chỉ mình sẽ có chuẩn bị từ trước.
Nhiệm vụ tìm Dương Phàm đàm phán, Hầu Tiếu Thiên xuôi dòng đẩy thuyền giao cho Lâm Sơ Ảnh, đương nhiên chủ yếu là vì tài hoa của Lâm Sơ Ảnh. Hai người thông minh giao dịch với nhau, nhất là người thông minh đó lại là con dâu, Hầu Tiếu Thiên thật ra có chút bất đắc dĩ. Đáng tiếc khi Hầu Tiếu Thiên thấy ánh mắt của Hầu Phương Minh, thằng ranh này rất không đảm đương tránh sang chỗ khác không dám nhìn vào mắt Hầu Tiếu Thiên. Như vậy càng đừng nói Hầu Phương Minh chủ động xin nhận nhiệm vụ.
Đứng trước cửa sổ phòng làm việc, Hầu Tiếu Thiên thấy rõ cảnh trong sân. Hầu Tiếu Thiên thở dài một tiếng, khi Lâm Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, Hầu Tiếu Thiên theo bản năng buông rèm cửa sổ xuống. Lâm Sơ Ảnh lặng lẽ nhìn kỹ một chút. Mặc dù không thấy ánh mắt chua xót của Hầu Tiếu Thiên sau khe hở rèm cửa sổ, nhưng Lâm Sơ Ảnh vẫn có thể cảm nhận được.
Dư Phi Vũ lúc này cũng không có tâm trạng tốt. Sau khi dập máy Dư Phi Vũ nhìn Khương Thanh Bình đang ngủ say ở trên giường, Dư Phi Vũ không có ý quấy rầy hắn. Dư Phi Vũ lặng lẽ thay một bộ đồ rồi viết tờ giấy để lại cho Khương Thanh Bình. Dư Phi Vũ cầm chìa khóa xe đi xuống lầu. Đứng trong sân, Dư Phi Vũ cầm điện thoại di động trong tay mà do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện vào số của Dương Phàm. Loại chuyện lau mông cho Khương Thanh Bình, Dư Phi Vũ đã làm không chỉ một lần hai lần, mỗi lần bị người ta khinh bỉ thì Dư Phi Vũ cũng không nói cho Khương Thanh Bình biết. Tận sâu trong lòng mà nói, Dư Phi Vũ cảm thấy tất cả những điều này đều là vì làm cho Khương gia, làm người, làm việc theo lương tâm mình là được.
- Bí thư Dương, vẫn là tôi, Dư Phi Vũ. Ngài có tiện không, chúng ta ngồi một chút?
Trong giọng Dư Phi Vũ mang theo một tia khẩn trương. Mặc dù chưa từng gặp Dương Phàm, nhưng cảm giác mà Dương Phàm mang đến cho Dư Phi Vũ chính là loại tính cách vô cùng kiêu ngạo, điểm này ít nhiều hơi giống Khương Thanh Bình. Nếu không phải như vậy thì một bí thư thị ủy làm sao lại dám đấu đá với phó chủ tịch thường trực tỉnh?
Gọi một cuộc điện thoại này, Dư Phi Vũ đã nhìn rõ tình hình. Chủ tịch tỉnh Hầu đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như bên phía Dương Phàm không chịu để yên, như vậy công việc của Khương Thanh Bình ở ủy ban nhân dân tỉnh cũng đừng mong thuận buồm xuôi mái. Việc này cho dù đưa lên Bắc Kinh nói đi nữa cũng không có chút chỗ tốt gì. Nếu làm không tốt Khương Thanh Bình còn bị lão gia tử kéo về mắng cho một trận.
Dư Phi Vũ có chút khẩn trương và cẩn thận, Dương Phàm từ trong giọng nói có thể nghe ra. Dù nói như thế nào thì một người đàn ông nếu so đo với phụ nữ cũng là không rộng lượng. Oan có đầu nợ có chủ, dù có nợ cũng phải tìm đúng chủ. Hơn nữa Dương Phàm cảm thấy nghe Dư Phi Vũ nói một chút cũng không có gì xấu cả.
- Ừ, cô nói địa điểm. Ăn cơm thì thôi, cô không đủ mặt mũi.
Lời này của Dương Phàm quá vô lễ, nhưng nếu không nói như vậy sẽ không đủ để thể hiện thái độ của Dương Phàm vào lúc này. Vừa nãy Dương Phàm còn đưa ra giá rất cao với Hầu Tiếu Thiên, hắn không thể trước sau mâu thuẫn được.
Dư Phi Vũ bị nói như vậy khiến cho trong lòng như dậy sóng, cả đời này còn chưa từng thấy ai dùng giọng điệu này nói với mình. Chẳng qua nói đi lại nói lại, lúc này Dư Phi Vũ không có bất cứ cơ hội cò kè mặc cả nào hết.
- Đường Hải Thành có một quán trà rất được, gọi là Ngưng Thúy lâu.
Dư Phi Vũ cố nhịn cơn xúc động trong lòng, rất kiên nhẫn nói ra.
- Cứ như vậy đi, nửa tiếng nữa tôi nhất định sẽ đến.
Dập máy, Dư Phi Vũ đến quán trà tìm vị trí, ngồi ở đó lặng lẽ chờ đợi Dương Phàm đến. Theo Dư Phi Vũ thấy, Dương Phàm ít nhất sẽ đến muộn nửa tiếng, đây là điều nhất định. Một giờ 38 phút, khoảng cách nửa tiếng còn hai phút đồng hồ nữa, Dư Phi Vũ khẽ thở dài một hơi. Chén trà trước mặt đã nguội, tâm trạng mặc dù có chút không cao, nhưng Dư Phi Vũ vẫn cảm thấy mình khá là may mắn. Đầu tiên Dương Phàm không ngờ ở trên tỉnh thành, như vậy mình cũng đỡ phải xuống thành phố Hải Tân một chuyến. Tiếp theo giọng của Dương Phàm mặc dù có chút khó nghe, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt. Qua đó có thể thấy người này làm việc rất có chừng mực.
Một giờ 39 phút, cửa quán trà xuất hiện hình ảnh của Dương Phàm. Dư Phi Vũ có chút kinh ngạc lập tức đứng lên. Dương Phàm gần như là đến rất đúng giờ, qua đó có thể thấy người này rất giữ nguyên tắc. Một người làm việc đúng giờ thường thường rất có nguyên tắc. Một người có nguyên tắc thường thường là người luôn nói lý. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dư Phi Vũ lúc này.
Dương Phàm mặc dù chưa từng gặp Dư Phi Vũ, chẳng qua đưa mắt thấy Dư Phi Vũ đứng lên, hơn nữa đi đến vị trí trước mặt, hắn tự nhiên biết đây là người phụ nữ hẹn gặp mình. Khi nhìn thấy Dư Phi Vũ, Dương Phàm có chút kinh ngạc, không ngờ tới lại là một người phụ nữ có khí chất như vậy.
Dương Phàm vốn tưởng rằng loại phụ nữ này sẽ rất quyến rũ, yêu mị, xem ra điều này không đúng rồi, không thể dựa vào suy nghĩ chủ quan mà phán đoán người khác.
Đối mặt với sự nhiệt tình và nụ cười đầy thân thiện của Dư Phi Vũ, Dương Phàm không hề có ý làm đối phương mất mặt, khẽ bắt tay rồi ngồi xuống.
- Bí thư Dương đúng là giống như lời đồn, còn rất trẻ.
Dư Phi Vũ mở miệng không lộ dấu vết khen ngợi một chút. Dương Phàm nghe xong không để vào trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Quá khen, giám đốc Dư mời tôi đến đây không phải chỉ vì nói mấy lời khen ngợi này chứ?
Dương Phàm trực tiếp như vậy làm cho Dư Phi Vũ đúng là không thể phán đoán. Chẳng qua nếu đã tới, như vậy người ta cũng không có ý đi lòng vòng, những thủ đoạn khác của Dư Phi Vũ coi như cũng không thể sử dụng đến.