Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 430



Gặp ở Dương thành Ở trong phòng, Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến đang ngồi mà nhìn
Đối phương. Trần Tuyết Oánh mở cửa đi vào, Dương Phàm kéo vali vào trong. Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng nhìn Dương Phàm một cái, cùng nhau đứng lên.
Dương Phàm cười cười đi tới ôm, sau khi chấm dứt liền hai tay chống eo, nhe răng trợn mắt ngồi trên ghế sô pha. Dương Phàm nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm nói:
- Phòng tổng thống này được đó.
Trần Tuyết Oánh ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Đúng thế, rất thích hợp với tên xấu xa nhà em.
Dương Phàm vuốt vuốt hai bên bẹn tay bị tập kích bất ngờ, thở dài một tiếng rồi nói:
- Đều là em sai, có được không?
Trần Tuyết Oánh sa sầm mặt ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói với 2 người phụ nữ còn lại:
- Hai người tránh đi một chút, tôi có chút việc cần nói riêng với Dương Phàm.
Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny có chút ngạc nhiên, cùng gật đầu rồi về phòng của mình.
Dương Phàm ra vẻ không thèm để ý, châm điếu thuốc rồi phả ra một làn khói. Trần Tuyết Oánh nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng mà nói:
- Ông còn không đến một năm nữa. Bọn họ không cho chị nói với chú. Vốn chị cũng không định nói, nhưng mà em làm loạn quá nhiều, nhiều phụ nữ như vậy thì cũng thôi. Sao lại muốn gặp họa nhiều như vậy? Đinh Hồng là ai? Chẳng lẽ còn cần chị nói với chú sao?
Trần Tuyết Oánh nói một tràng dài, Dương Phàm không khỏi nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Chuyện của ông tự em cũng đoán ra. Nếu không em cũng không quay lại khi đang rất bận như vậy.
- Bố là người của Bộ Chính trị, Trần gia quá độ coi như thuận lợi. Em phản kích tập đoàn Đại Hoa vào lúc này, một là vì người phụ nữ của em, hai là muốn cho người khác xem một chút. Trần gia có người nối nghiệp. Tập đoàn Đại Hoa thì sao chứ? Em dùng thủ đoạn hợp pháp triệt bọn chúng, chính là không muốn bị người muốn làm gì thì làm.
- Chuyện hai nhà Đinh La kết minh, bố có nói với em không?
Trần Tuyết Oánh rốt cuộc đã nói ra điều lo lắng nhất trong lòng ra. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm kinh hãi một chút. Một nhà không hề sợ. Trong La gia có 2 người trong ủy viên trung ương, thêm một Đinh gia lại khác. Nhưng tại sao Trần Chính Hòa không nhắc đến chuyện này? Dương Phàm thầm suy nghĩ một chút trong lòng, lập tức nộ ra nụ cười tươi vui vẻ.
- Chị, có một chuyện có lẽ chị còn không biết.
Dương Phàm đi tới ôm vai Trần Tuyết Oánh rồi nhỏ giọng nói. Trần Tuyết Oánh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Chuyện gì vậy???
- Chúc Vũ Hàm đã sinh con, sắp hai tuổi rồi, đang ở trong nhà em.
Dương Phàm dứt lời liền cười cười đứng lên. Trần Tuyết Oánh nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, một tay che miệng ngơ ngác nhìn Dương Phàm một lúc lâu không nói gì:
- Thì ra lão Đại và lão Nhị nói chính là sự thật.
Lẩm bẩm một lát Trần Tuyết Oánh rốt cuộc cũng đi tới đấm một trận vào lưng Dương Phàm, tức giận mắng to:
- Đàn ông không phải thứ gì tốt cả.
Dương Phàm lặng lẽ chịu đựng một lát. Trần Tuyết Oánh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hung tợn nhìn Dương Phàm mà nói:
- Tiền kiếm được lần này chị muốn một nửa.
Trần Tuyết Oánh là một người rất thông minh, rất nhanh có được kết luận trong đống hỗn độn đó. Dương Phàm lần này không đơn thuần vì tiền và phụ nữ mà làm chuyện này. Trên thực tế khi thấy Du Nhã Ny ở thành phố Hải Tân, Dương Phàm đã suy nghĩ gần như xong hết. Khi Dương Phàm lên Bắc Kinh nói chuyện với Trần Chính Hòa khiến cho hắn nghĩ ra rất nhiều việc.
Trần lão gia tử không sống được bao lâu nữa, Dương Phàm đã đến lúc phải thể hiện lực lượng của mình. Mà phong tỏa tập đoàn Đại Hoa lần này chính là một lần vén màn sân khấu. Đồng thời Dương Phàm cũng kiểm tra một chút ông bố vợ Chúc Đông Phong rốt cuộc có phải là chỗ dựa cho mình hay không?
Trần Tuyết Oánh vừa mở miệng đã đòi một nửa tiền lãi, biểu hiện thoạt nhìn là tham tài, nhưng trên thực tế Dương Phàm nghe xong lại cảm thấy rất ấm áp trong lòng, đây là thái độ toàn lực ủng hộ. Chẳng qua cách thức thể hiện tình cảm của Trần Tuyết Oánh lại khác người mà thôi.
Dương Phàm đưa tay ra ôm lấy Trần Tuyết Oánh, đứng lên đi tới trước cửa một phòng ngủ. Dương Phàm gõ cửa rồi đợi Du Nhã Ny ở bên trong thò đầu ra. Dương Phàm đưa tay ra chỉ chỉ vào phía sau, nói đầy vẻ lưu manh:
- Đã đối phó xong, ra làm việc đi.
Du Nhã Ny cười hì hì đi ra, ra vẻ thế nào cũng được. Trong mắt Thu Vũ Yến thật ra chỉ có mình Dương Phàm, có chút bất mãn nhìn Trần Tuyết Oánh. Thu Vũ Yến nói với Dương Phàm:
- Em chỉ nghe lời anh. Người khác...
Ý đó chính là hành động lần này chỉ có Dương Phàm có thể điều động tài chính của tập đoàn Thiên Mỹ, người khác Thu Vũ Yến không có ý nể nang gì hết. Sau khi biết rõ Trần Tuyết Oánh là chị ruột của Dương Phàm, thái độ của Thu Vũ Yến vẫn là như vậy. Qua đó có thể thấy tính cách của người phụ nữ này, đồng thời cũng có thể đoán được phản ứng hóa học mãnh liệt xảy ra khi Trần Tuyết Oánh trong hai ngày qua luôn sa sầm mặt.
Ba người phụ nữ đều là những người mắt cao hơn trán, dựa vào cái gì mà Trần Tuyết Oánh có thể sa sầm mặt cho hai người kia nhìn?
Dương Phàm cầm tay Thu Vũ Yến đi tới, sau khi mời mọi người ngồi xuống rồi nói:
- Trong ba người ai là chuyên gia trong vấn đề tài chính?
- Chính là...
Ba người phụ nữ cùng đồng thanh nói, ba đầu ngón tay trắng nõn cùng chỉ vào Dương Phàm.
- Tôi không được, tôi là cán bộ nhà nước, không thể tham gia vào mấy chuyện này.
Dương Phàm lắc đầu như con sói vậy, đứng lên lười biếng đi vào trong phòng ngủ. Khi ba người phụ nữ có phản ứng thì Dương Phàm đã nói trước:
- Ba người đầu tiên cứ đưa ra một kế hoạch đi. Đều là các bà chủ lớn, trong tay kiểu gì chẳng có mấy người tài giỏi và đủ tin cậy. Tôi mệt rồi, đi ngủ trước.
Bịch một tiếng cửa đã được Dương Phàm đóng lại. Ba người phụ nữ nhìn nhau, cuối cùng Trần Tuyết Oánh cười hì hì đưa tay ra nói:
- Hợp tác thành công.
Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny nhìn nhau một chút, ba bàn tay đặt lên nhau, ba người phụ nữ đồng thanh nói:
- Hợp tác thành công.
Sau khi đạt thành ăn ý, người đầu tiên đứng lên là Thu Vũ Yến, cầm lấy điện thoại di động đi ra ban công bên cạnh nhỏ giọng nói. Sau đó Du Nhã Ny cũng đi tới một bên cầm điện thoại di động nói thầm. Trần Tuyết Oánh ngồi im ở chỗ cũ mặt mày nhăn nhó, cười cười lấy điện thoại di động ra lớn tiếng nói:
- Họ Thạch kia, nếu không muốn em cùng người khác thì lập tức lấy bạn học là cao thủ tài chính đến đây cho em.
Dương Phàm lần này ngủ rất ngon, lúc dậy thì trời đã sáng choang, rửa mặt xong đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ. Bên ngoài phòng khách, mắt ba người phụ nữ như con sói đói vậy, 3 cái đầu chụm cùng một chỗ nhìn máy tính xách tay trên bàn uống nước.
Thấy Dương Phàm đi ra, ba người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn hắn một chút, cả ba nàng đều lựa chọn không thèm để ý đến Dương Phàm. Tất cả mọi người vất vả cả đêm, người này ngủ ngon lành nếu không được đối xử như vậy mới là lạ.
Dương Phàm không để ý đến việc này, đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống cạnh Du Nhã Ny, châm điếu thuốc hút. Coi như không thấy Trần Tuyết Oánh đang nhíu mày, đưa tay ra nói:
- Bản kế hoạch.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Dương Phàm trở nên đầy phong độ, căn bản khác hẳn bí thư thị ủy luôn trầm ổn của thành phố Hải Tân, mà lại giống như dã thú ngửi thấy mùi máu tươi. Dương Phàm ngồi đó nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ sát khí.
Năm đó khi Dương Phàm ra tay với tập đoàn Thiên Mỹ hình như cũng là ở trạng thái này. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại khí thế làm chúa tể tất cả từ trên người Dương Phàm phát ra. Trần Tuyết Oánh theo bản năng đưa một bản kế hoạch cho Dương Phàm, rồi nói:
- Bận rộn cả đêm mới làm ra bản phác thảo. Phải thu thập tài liệu và tin tức rất nhiều. Mọi người đang định làm một đội với 30 người.
Dương Phàm cầm lấy bản đại cương xem một lần, bỏ xuống rồi nhỏ giọng nói:
- Nhân viên có tuyệt đối đáng tin không? Nhất là người bên phía chị Nhã Ny, càng phải thêm cẩn thận.
Du Nhã Ny đương nhiên sẽ không tức giận. Tập đoàn Đại Hoa nhìn chằm chằm vào tập đoàn điện tử của Du Nhã Ny không phải ngày một ngày hai:
- Không có vấn đề gì. Chị không lấy bất cứ ai trong tập đoàn cả, đều lấy từ con đường khác tới đây.
Không cần Dương Phàm nói thì tất cả mọi người đã có chuẩn bị trước. Ba người phụ nữ này đúng là nhân vật không đơn giản.
- Vấn đề bí mật trung tâm tôi không hy vọng nhiều người biết. Vấn đề cụ thể mọi người tự khống chế. Thời gian vẫn còn đủ, cho các người thời gian ba ngày làm ra một bản kế hoạch cẩn mật, đầu tiên là chuẩn bị mê hoặc đối phương, các chi tiết nhất định phải suy nghĩ đầy đủ. Các người cứ làm việc đi, tôi phải đi trước vài ngày.
Dương Phàm nói xong liền đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Trần Tuyết Oánh có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Vụ việc lớn như vậy mà em không quan tâm chút nào sao?
Dương Phàm cười cười một tiếng thản nhiên nói:
- Chị, em là người đưa ra quyết định, không phải là người làm mấy chuyện phiền phức này. Hơn nữa em là cán bộ quốc gia, chuyện trộm gà trộm chó này ít xen vào là tốt nhất.
Trần Tuyết Oánh rốt cuộc không nhịn được, nhảy dựng lên tức giận nói:
- Các chị em, cắn chết tên Dương Phàm này.
Ra khỏi khách sạn, bắt một xe taxi đi dạo quanh thành phố một lát, Dương Phàm xuất hiện trước cửa một căn biệt thự hai tầng, đứng ở cửa đợt một lát thì một chiếc xe Trường Giang rất bình thường đi lên. Bên trong lộ ra khuôn mặt tươi cười của Trần Thái Trung:
- Không có vấn đề gì.
Dương Phàm gật đầu đi vào trong biệt thự. Chu Tử Dương ở bên trong đã chờ không nổi mà đứng dậy đi đi lại lại quanh nhà. Thấy Dương Phàm đi vào, Chu Tử Dương lập tức chạy tới ôm thật chặt:
- Chú mày làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy hả?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Người em bảo anh tìm đâu rồi?
Tề Quốc Viễn đứng đợi ở bên cạnh cười hì hì tiếp lời Dương Phàm:
- Người đã chuẩn bị xong. Tài chính còn cần phải ba đến năm tháng để chuẩn bị. Vị này chính là tổng phụ trách lần hành động này – Diêu Cát, ngoại hiệu là Yêu Cơ. Mười năm trước được xưng là đệ nhất Hoa Trung.
Một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh Tề Quốc Viễn, đeo kính mắt màu vàng, tóc chải vuốt vô cùng cẩn thận. Khi nhìn người khác làm cho người ta có cảm giác rất ê ẩm.
- Chó má đệ nhất Hoa Trung gì chứ, phải vào trong tù ngồi năm năm. Nếu không phải ông chủ Tề đưa tôi ra thì ít nhất còn phải ngồi thêm 3 năm.
Diêu Cát thản nhiên nói một câu như vậy rồi đưa tay ra với Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười bắt tay Diêu Cát rồi nói:
- Người bị vấp một lần mới biết việc này nguy hiểm như thế nào. Người như anh đã gặp chuyện đó mà không bị đánh bại, nhất định có thể làm thành đại sự. Thẳng thắn mà nói cần chính là một người có thể nhịn, như một con rắn độc giấu mình trong bụi cỏ để chờ thời cơ tốt nhất tấn công kẻ địch. Tôi thấy anh là người rất thích hợp. Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn nhìn người nhất định không có vấn đề gì.
Bốn người ngồi xuống, Chu Tử Dương có chút lo lắng nói:
- Cả nhà anh giờ cũng chỉ có khoảng 5 tỷ, mà 3 tỷ trong đó nếu trong thời gian ngắn tập trung thì sợ không đủ.
Dương Phàm mỉm cười không trả lời mà nhìn Diêu Cát. Người chuyên nghiệp đúng là người chuyên nghiệp. Diêu Cát suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói:
- Theo sắp xếp của ông chủ Dương thì chúng ta là đòn sát thủ cuối cùng. Đến lúc đó dù cho không có đủ 5 tỷ thì vẫn có thể đạt được tác dụng mong muốn.
Tề Quốc Viễn lúc này cười nói:
- Tôi còn chuẩn bị một tay khác, gần đây tôi đang tiếp xúc với một ít người kinh doanh Chiết Giang. Trong tay bọn họ cũng có khá nhiều tài chính khả quan
Dương Phàm cười cười khoát tay nói:
- Bỏ đi, chuyện phạm pháp chúng ta sẽ không làm. Tôi lần này không thể để xuất hiện bất cứ sơ hở pháp luật gì cả.
Tề Quốc Viễn cười nói:
- Được rồi, tôi giữ liên lạc là được.
Nói chuyện coi như xong, Dương Phàm đứng lên nói:
- Tôi phải đi, ngày mau phải lên máy bay đến phương Nam.
Sân bay tỉnh Nam Việt, Dương Phàm mặc bộ quần áo đơn giản, kéo một chiếc va li lười biếng đưa ra ngoài. Thi thoảng hắn còn hấp dẫn ánh mắt của một ít cô gái xinh đẹp.
Cơn mưa nhỏ trên bầu trời rơi xuống bao phủ khắp nơi. Người trẻ tuổi (Dương Phàm) hình như cũng không gấp ngồi xe bus ở sân bay rời đi, mà ngồi xổm xuống ven đường hút thuốc, nhìn từ đằng sau trông có vẻ u buồn.
Không cần phải nói ai cũng biết đây là nhân vật chính Dương Phàm của chúng ta. Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi có chút bất mãn nói thầm:
- Có nhầm không đó. Đã nói rất rõ thời gian rồi mà, vậy mà bây giờ cũng chưa đến. Tối nhất định phải tát mông.
Một đôi nam nữ thoạt nhìn trông rất giống "Bạch cốt tinh" khi còn cách Dương Phàm khoảng năm bước thì đi tới nhìn một lát thấy rõ mặt mũi. Cuối cùng người đàn ông đi tới vỗ vỗ vai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn người đàn ông nhưng không nhận ra, nhỏ giọng hỏi một câu:
- Anh nhận ra tôi? Anh là?
Người đàn ông có chút ảo não mà nói:
- Chẳng lẽ tôi biến hoá nhiều như vậy sao? Tôi vẫn tưởng rằng mình thủy chung như ngọc thụ lâm phong cơ chứ?
Dương Phàm vỗ gáy nói:
- Trác Nhiên. Sao tóc của ông lại ít đi nhiều như vậy.
Trác Nhiên tóc trên trán đã rụng đi khá nhiều có chút khó chịu đưa tay đấm vào vai Dương Phàm:
- Ông không thể không nói ra điều này sao?
Lúc này người phụ nữ phía sau đi lên cười nói với Dương Phàm:
- Dương Phàm.
- Ha ha, lớp phó văn nghệ lớp chúng ta Quách Lan.
Dương Phàm vừa nói liền cười cười đứng lên đưa tay ra muốn ôm. Trác Nhiên vội vàng ngăn ở giữa mà nói:
- Đây là bà xã tôi, không cho cơ hội quấy rối.
Hai người này nói như thế nào nhỉ? Lúc học cũng là học sinh tốt. Sau khi tốt nghiệp liền cùng đến Mỹ du học, có quan hệ khá bình thường với Dương Phàm. Nhưng đây là gặp nhau ở thành phố khác quê hương, hai bên tự nhiên là muốn ôn lại chuyện xưa một chút. Bạn học bốn năm ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, dù thế nào cũng có tình cảm mà. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lúc này điện thoại di động trong tay Dương Phàm vang lên. Dương Phàm xin lỗi một câu rồi nghe điện:
- Chị, sao thế?
- Tạm thời có việc không tới được. Em trực tiếp đến đây đi. Chị nhắn cho em địa chỉ.
Trác Nhiên ở bên cạnh cười nói:
- Người đón ông bị kẹt xe à? Dương Thành là như vậy đó. Ở đây vào giờ này mà không tắc đúng là kỳ tích. Ông đừng đứng ngây ra đó, đi cùng chúng tôi.
Dương Phàm gật đầu cười ha hả nói:
- Được. Bạn học cũ xem ra đã phát tài rồi. Tôi coi như được thơm lây, được ngồi xe ra khỏi sân bay.
Quách Lan cười cười bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Cái gì mà nói như vậy, chúng tôi làm thuê cho người ta mà thôi.
Hai vợ chồng Trác Nhiên làm thuê cho một công ty nước ngoài, xe cũng là một chiếc xe bình thường và phổ biến. Sau khi lái xe lên đường cao tốc, Trác Nhiên thân thở một tiếng rồi nói:
- Nhiều năm rồi không gặp mặt, thời gian trước lên mạng online tìm được một đám bạn học cũ, mới biết được không ít người đang lăn lộn ở Dương Thành này. Còn nhớ Tiểu Ải Tử (thằng lùn) ở lớp chúng ta không? Sau khi đến Dương Thành mới biết thằng này ở trong trường học toàn giả lợn ăn hổ. Bố thằng đó bây giờ đang là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Xuyên, trước kia là thị trưởng Dương Thành.
Quách Lan ngồi ở vị trí tay lái phụ nhắc đến chuyện này liền trở nên tỉnh táo mà nói:
- Dương Phàm, khóa chúng ta ở Dương Thành này cũng có hơn 20 người. Hay là gọi điện cho Vệ Biên, bảo anh ta tổ chức một chút.
Trác Nhiên lập tức cười nói:
- Được đó, lần trước đã nói muốn tổ chức một lần.
Không đợi Dương Phàm nói không, Quách Lan đã rút điện thoại ra, cười hì hì gọi cho Vệ Biên. Rất nhanh Quách Lan đưa điện thoại di động cho Dương Phàm rồi nói:
- Vệ Biên bảo chuyển sang cho ông.
Dương Phàm cười khổ một tiếng cầm lấy điện thoại, lười biếng nói:
- Alo, tôi là Dương Phàm.
Vệ Biên trong điện thoại nghe thấy thế trong lòng không khỏi run lên, thầm nói giọng này sao lại giống lãnh đạo như vậy chứ?
- Dương Phàm, thằng ranh này xem ra lăn lộn không sai nhỉ. Trông rất giống lãnh đạo.
Vệ Biên vừa nói vừa cười ha hả, trêu Dương Phàm một câu. Dương Phàm có tật giật mình, đây là do thói quen tạo thành.
- Ha ha, cũng không tốt cho lắm. Nghe nói thằng ranh mày mới là người ẩn giấu rất sâu. Gặp mặt ông phải tự phạt mình ba chén tạ tội với bạn học.
Dương Phàm cũng nghe ra giọng điệu của người này có chút mùi, nói vậy cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường.
- Ha ha, chỉ bình thường mà thôi, làm một chức phó chánh văn phòng ở trong văn phòng thị ủy. Trưa tôi mời khách, ông đưa điện thoại cho Quách Lan, nói cô ấy nghe điện.
Vệ Biên nói như vậy đúng là lộ ra vẻ dao động một chút. Người này lúc ở trong trường rất ngoan ngoãn và quy củ. Bây giờ đang là lúc đắc ý, người trẻ tuổi có ai là không thích ra vẻ ta đây một chút.
Chờ Quách Lan dập máy, Dương Phàm mới len lén nhắn tin cho Chúc Vũ Hàm:
- Ở sân bay gặp hai người bạn hồi đại học, bọn họ mời nhiều quá, không đi không được. Có chuyện để mai nói.
Rất nhanh Chúc Vũ Hàm nhắn lại một tin:
- Là nữ sao?
Dương Phàm mỉm cười trả lời:
- Vợ chồng.
Quách Lan ở phía trước quay đầu lại cười nói:
- Sao vậy? Bà xã kiểm tra à? Ông cũng làm việc ở Dương Thành sao?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Chị của tôi, nói đến Dương Thành rồi cùng nhau đi chơi.
Trác Nhiên thở dài một tiếng rồi nói:
- Đúng là quá trùng hợp. Thằng ranh này giống hệt như hồi còn học đại học, không thay đổi gì. Mới đầu vợ chồng tôi còn không dám nhận ông, nhưng càng nhìn càng thấy giống, vì thế tôi mới to gan đi tới hỏi.
Dương Phàm có chút xấu hổ cười cười gãi đầu nói:
- Ha ha, có thể là con người tôi vô tâm không lo nghĩ gì nên không già đi.
Quách Lan cười mắng:
- Thua ông rồi. Lúc đi học cả ngày cứ nghiêm mặt, nói ai là người vô tâm không suy nghĩ, tôi còn tin. Nhưng tôi tuyệt đối không tin ông là người như vậy.
Có thể nhận ra điểm không đúng trong lời nói của Dương Phàm, Quách Lan nói tiếp một câu:
- Ông lúc trước sau khi tốt nghiệp không phải vẫn ở lại Bắc Kinh làm nghiên cứu sinh sao?
Dương Phàm cười nói:
- Bây giờ thì hết rồi, làm nhân viên công chức ở thành phố Hải Tân tỉnh Thiên Nhai. Một nghề nghiệp không có tiền đồ.
Quách Lan đột nhiên nghiêm túc nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Ừ khó trách lúc nãy khi ông nghe điện thoại lại có giọng điệu giống lãnh đạo như vậy. Hơn nữa chỉ riêng trang phục ông đang mặc trên người cũng không kém. Thành thật báo cáo xem đã lăn lộn đến cấp bậc gì rồi?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Bí thư thị ủy.
Trác Nhiên nghe xong liền cười ha hả thật to, sau đó nói:
- Không ngờ đầu gỗ là ông mà cũng biết nói đùa.
Quách Lan đang trợn mắt há mồm cũng có phản ứng, trừng mắt nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Nói không thật gì hết, đáng ghét.
Dương Phàm đúng là không biết nói gì nữa. Thầm nói mình nói thật sao không ai tin vậy nhỉ?
Có thể là do may mắn nên không hề bị tắc đường. Ba người vừa đi vừa nói chuyện không đến hai tiếng thì xe dừng lại trước một khách sạn. Vệ Biên hồi còn học đại học gầy tong teo hôm nay đã ôm cái bụng bia đứng ở cửa.
- Nhanh chút, nhanh chút coi, đang mưa đó.
Vệ Biên cười ha hả gọi một tiếng, thoạt nhìn rất cao hứng.
Ba người chạy vào bên trong, xe thì được đỗ ở bên ngoài. Sau một phen khách khí, bốn người đi vào tìm một chỗ trống trong đại sảnh ngồi xuống.
Dương Phàm theo quán tính lấy thuốc ra, lúc nhìn thấy Quách Lan liền cười nói:
- Có thể chứ?
Quách Lan cười cười gật đầu. Vệ Biên đẩy gạt tàn ra giữa bàn rồi nói:
- Không có gì, hút đi, không ngờ tôi có thể bỏ được thuốc, vậy mà ông trước đây không hút thuốc đến bây giờ lại hút.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Không có cách nào mà, áp lực công việc quá lớn.
Khách sạn này khá xa hoa, Dương Phàm có chút tò mò nhìn xung quanh một chút. Vệ Biên cười cười giải thích:
- Buổi tối bạn học cũ tụ tập một phen, tôi đã bố trí trong đại sảnh ở khách sạn này. Thị ủy bình thường tiếp khách đều bố trí ở đây. Trên tầng hai có là phòng nghỉ, tối ông ở đây nhé.
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo.
Dương Phàm cảm khái nói một câu. Trên miệng Vệ Biên hơi lộ ra một ý cười nhưng không quá rõ ràng.
Trác Nhiên cười cười đưa một tờ danh thiếp tới rồi nói:
- Đây là danh thiếp của tôi. Cho một cái đi chứ.
Dương Phàm cầm lấy đưa lên nhìn thì thấy là trưởng phòng một công ty đầu tư tín dụng quốc tế.
- Ha ha, tôi có danh thiếp cũng không có chỗ phát, cho nên không dùng cái đó.
Dương Phàm vừa nói liền lấy bút ra, cầm lấy một tờ giấy trên bàn viết số điện thoại của mình vào đó, đưa tới rồi nói:
- Số điện thoại di động của tôi.
Dương Phàm không có ý ra vẻ mình là bí thư thị ủy, nói thật người ta cũng không tin. Vì thế Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là viết số điện thoại di động của mình ra. Bạn học nhiều năm không gặp nên khá náo nhiệt. Rất nhanh nhân viên phục vụ của khách sạn đi tới nói tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Bốn người lúc này liền đi vào bàn ăn. Trung tâm bữa tiệc tự nhiên lấy Vệ Biên làm trung tâm. Dương Phàm có thói quen là trung tâm lúc mới đầu còn không quá quen thuộc, chẳng qua rất nhanh đã trở nên tự nhiên.
Nói một hồi cuối cùng dừng lại chuyện Vệ Biên làm ở văn phòng thị ủy. Vệ Biên có chút tiếc nuối nói:
- Ông già nhà tôi rất cứng nhắc, không chịu đề bạt tôi, luôn nói tôi không đủ thành thục. Mãi cho đến hai năm trước khi ông già được điều đi, tôi mới được làm phó chánh văn phòng thị ủy.
Dương Phàm gật đầu tràn đầy đồng cảm mà nói:
- Trong chốn quan trường nói về bối phận không phải chuyện ngày một ngày hai. 30 tuổi lăn lộn đến chức này cũng coi như hiếm thấy, đây là vấn đề chính sách. Năng lực của con người chưa chắc có thể được coi trọng.
Dương Phàm vừa nói đã lộ ra giọng điệu và thói quen thường thấy. Vệ Biên nghe xong dở khóc dở cười nói:
- Ông Dương Phàm đẹp trai này có phải là làm ở ban Tổ chức cán bộ không thế? Nói như thế nào mà trông có vẻ già nua thế chứ. Tôi thấy ông lăn lộn trong chốn quan trường đến mức đầu cũng cương cứng lại rồi.
Dương Phàm không khỏi á khẩu không nói được gì, cười cười một tiếng rồi nói:
- Thói quen thôi mà, trong lúc nhất thời không thể thay đổi.
Vệ Biên còn tưởng rằng Dương Phàm đang cảm thán có tài không được trọng dụng, thầm nói tôi còn không hỏi ông bây giờ lăn lộn đến vị trí nào rồi đó, miễn làm cho ông cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ đến đây Vệ Biên vội vàng giơ chén rượu lên nói:
- Vì bạn học cũ nhiều năm không gặp, cụng ly.
Sau khi ăn xong rồi hẹn thời gian gặp mặt buổi tối, Vệ Biên dẫn Dương Phàm lên phòng ở tầng trên, cười ha hả nói:
- Có cần thư giãn chút không? Các em ở đây được đó, đều là các em sinh viên ở trường quanh đây.
Chuyện này bây giờ Dương Phàm đã tê dại. Các cô gái bây giờ không ít người không chống lại sức hấp dẫn của vật chất, đi ra làm thêm cũng là chuyện bình thường. Dương Phàm không hề xem thường, chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi.
- Bỏ đi, gọi người đến bóp chân thôi.
Vệ Biên nghe xong gật đầu nói:
- Được, đám tiểu thư đó có bao nhiêu thằng đàn ông ra ra vào vào. Chất lượng đám tiểu thư ở đây mặc dù không tệ, nhưng cuối cùng cũng là kiếm cơm trong ngành này. Nếu không đợi một lát tôi gọi điện tìm một em đàng hoàng tới đây?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Vệ Biên rồi nói:
- Tôi nói ông đó, không thể không nhắc đến gái sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv