Mao Vũ cảm thấy đầu óc mình đang mơ hồ, trống rỗng. Trước khi tổ chuyên án xuất phát đến thành phố Hải Tân, Mao Vũ còn gọi điện nói vài câu với Khang Hà, lúc ấy Khang Hà là đối tượng tình nghi, vậy mà Mao Vũ không biết.
Sau khi Lộ Nam Sinh nói xong, lão già này không ngồi xuống mà nhìn Mao Vũ với vẻ mặt cười nhạo, nói:
- Đồng chí Mao Vũ, nghe nói đồng chí đã tiếp xúc mấy lần với Khang Hà. Đồng chí có ấn tượng gì với người này.
"̀m" một tiếng như đạn pháo nổ tung trong đầu Mao Vũ.
Mao Vũ đứng bật dậy như dưới mông có lửa cháy. Chờ Lộ Nam Sinh nói xong liền lớn tiếng nói:
- Họ Lộ kia, lão giám sát tôi sao?
Đây là phản ứng xuất phát từ bản năng, đầu óc Mao Vũ bây giờ đang rất mơ hồ.
Dương Phàm ngồi bên cạnh thấy thế không khỏi cười lạnh trong lòng. Thầm nói người này vốn ngồi ở vị trí đó, điều này vốn là do tác dụng của thân phận mang đến. Những tên nhờ gia đình che chở mà đạt được như vậy, năng lực ứng biến rất bình thường. Bị câu đầu tiên của Lộ Nam Sinh đã tức đến mình đó, hoàn toàn thất thố. Trong đầu Dương Phàm hiện lên vẻ mặt của Vu Thanh Bình khi đến gặp mình nhằm xin cho Mao Vũ, trong lòng không biết nên như thế nào. Dương Phàm không ngờ lại nhếch miệng cười khổ, hắn đang thầm tự giễu mình.
- Mao Vũ, đồng chí sao lại kích động như vậy, ngồi về vị trí cho tôi.
Lý Xán vỗ bàn đứng bật dậy, Mao Vũ bị tiếng gầm đó làm cho lấy lại chút thần trí, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ ngồi xuống ghế. Mao Vũ tỉnh táo lại lập tức cảm thấy rất hối hận trong lòng. Những lời vừa rồi của Lộ Nam Sinh trên thực tế chẳng có vấn đề gì, nếu mình khách quan cũng là chuyện bình thường. Người trong nhà nước tiếp xúc với các công ty, xí nghiệp cũng không phải chuyện to tát gì. Hơn nữa không phải còn có cả Chu Kiến Khang ở trong đó sao? Mao Vũ thầm hối hận mình không đủ tỉnh táo, cố hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng của mình lúc này.
- Giám đốc Lộ không hề phái người giám sát đồng chí, mà đây là do tổ chuyên án bí mật hành động và giám sát đối tượng tình nghi. Phát hiện đồng chí cùng đi ăn với Khang Hà, đây là chuyện rất bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Xán bình tĩnh giải thích một câu. Mao Vũ theo bản năng liếc nhìn Lộ Nam Sinh một cái, phát hiện trên mặt tên này không ngờ lộ ra vẻ mỉm cười, thầm nói bị lão già này hãm hại rồi. Câu hỏi của Lộ Nam Sinh quá đúng thời cơ, quá âm hiểm. Đầu tiên nói Khang Hà là đối tượng tình nghi rất lớn, sau đó đột nhiên hỏi Mao Vũ một câu. Điều này dù là ai cũng sẽ bị đánh rất mạnh, huống hồ Mao Vũ trước khi đến đây đã cảm thấy chuyện lần này không đúng.
Trên thế giới này không bán thuốc hối hận, lời nói ra như bát nước hắt đi không vét lại được. Sau khi Mao Vũ tỉnh táo lại liền bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu chữa. Chờ Lý Xán nói xong, Mao Vũ trầm ngâm một chút chỉnh lại suy nghĩ của mình, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tôi đúng là đã có vài lần tiếp xúc với Khang Hà. Tất cả đều là do giám đốc Chu – sở Du lịch tỉnh mời ăn nên đã gặp người này. Người này luôn luôn tươi cười, thoạt nhìn rất thân thiết, là người xử sự rất cẩn thận, được thể hiện rõ qua mấy chi tiết.
Mao Vũ cố gắng khách quan nhất nói ra cảm nhận của mình. Lúc này càng khách quan càng có lợi cho Mao Vũ.
Sau khi nói ra ấn tượng của mình về Mao Vũ, Mao Vũ lại nói tiếp:
- Xin lỗi giám đốc Lộ, vừa nãy tôi hơi xúc động.
Thái độ này làm cho Dương Phàm lập tức chấn động trong lòng, thầm nói người này đúng là không đơn giản. Rơi răng liền nuốt cả răng và máu vào trong bụng. Xem ra tên Mao Vũ này lăn lộn đến chức phó giám đốc sở Công an tỉnh cũng không hề đơn giản.
Lý Xán không tỏ rõ thái độ mà đầu tiên nhìn Dương Phàm, rồi nói:
- Đồng chí Dương Phàm, đồng chí là quan phụ mẫu của thành phố Hải Tân, đồng chí có ý kiến gì không?
Dương Phàm lập tức cười nói:
- Hôm nay tôi đến đây chỉ là mang theo tai và mắt mà đến, còn có chuyện gì tổ chuyên án cần người sai vặt thì cứ nói, tôi sẽ tận lực đáp ứng.
Lời này của Dương Phàm làm không khí khẩn trương trở nên hòa hoãn hơn nhiều, nhưng Dương Phàm cũng thầm giật mình trong lòng. Thầm nói lão già Lý Xán này quá giảo hoạt, rất dễ thay đổi sức chú ý của mọi người. Lý Xán khống chế tình hình trong tay rất tốt.
Xem ra đấu tranh trong nội bộ sở Công an tỉnh, Lý Xán chính là người ở giữa làm cầu nối. Trong cuộc họp tối hôm nay bề ngoài thoạt nhìn là phân tích vụ án. Nhưng trên thực tế đây lại là do Lý Xán vừa làm nhà biên kịch, vừa làm diễn viên chính. Đầu tiên lợi dụng Lộ Nam Sinh giết uy phong của Mao Vũ, sau đó lợi dụng mình làm hòa hoãn không khí, gián tiếp thả Mao Vũ một tay.
MLGBD, mẹ nó chứ, mình nói sao lão già Lý Xán này lại đột nhiên gọi mình đến đây, thì ra vốn có tâm trạng này. Trong lòng Dương Phàm có chút khó chịu, Lý Xán đây là đoán chắc thái độ của mình, lúc này mới mai phục một đòn, mượn lời nói của mình, mượn một câu của mình mà bình định của tình hình. Đó chính là đấu tranh trong nội bộ sở Công an tỉnh, nhưng bí thư đảng ủy Lý Xán là người khống chế toàn cục.
Dương Phàm ho khan một tiếng ra vẻ uống trà rồi lặng lẽ nhìn Lý Xán. Ánh mắt Lý Xán vừa lúc nhìn về phía cô, trong đó có một tia mỉm cười áy náy.
Dương Phàm mặt không thay đổi mà uống trà, thầm nói lão già này còn biết áy náy sao? Bây giờ Lý Xán là thường vụ tỉnh ủy, xem như là cấp trên của Dương Phàm. Trong lòng Dương Phàm dù có chút khó chịu cũng chỉ có thể nhịn. Chờ khi lên chức sẽ tìm cơ hội tính toán món nợ này. Kết hợp với cuộc điện thoại lúc trước của Dung Xương Ninh, trong lòng Dương Phàm như đang dậy sóng. Hai người này mặc dù đều là người của Triệu Việt, nhưng một người bề ngoài trông có vẻ thô cuồng, nhưng lại dùng để che giấu nội tâm. Một người còn lại là Dung Xương Ninh lại có cảm giác như cây kim. Dung Xương Ninh tự gọi điện cho mình, điều này cũng nói rằng bản thân Triệu Việt là kẻ rất khôn khéo. Như vậy mới có thể khống chế những người như vậy.
Dương Phàm có chút khó chịu, điều này Trầm Ninh cũng nhận ra. Trầm Ninh lặng lẽ nhìn Dương Phàm với ánh mắt dò hỏi. Dương Phàm và Trầm Ninh cộng tác và chơi với nhau đã lâu nên có linh tính, chỉ khẽ lắc đầu không nói gì. Ý của Trầm Ninh là người anh em đừng kích động. Ý của Dương Phàm lại là chút việc nhỏ này tao có thể nắm chắc, mày đừng lo lắng.
Vụ án phân tích đến tận 3 giờ đêm, sau khi tan họp mọi người liền theo phận sự của mình mà đi làm. Dương Phàm tạm thời không có việc gì liền đứng dậy cáo từ. Lý Xán bắt tay Dương Phàm rồi khách khí nói:
- Tôi tiễn Bí thư Dương.
Giọng rất nhỏ những người không liên quan sẽ không nghe thấy. Dương Phàm cười thầm trong lòng, đây coi như là đền bù một chút. Chẳng qua chuyện này dù nói như thế nào thì Lý Xán cũng nợ mình. Dương Phàm không bao giờ chịu thiệt.
Lý Xán đưa Dương Phàm đến dưới sân, trên đường đi xuống mọi người đều nhìn thấy. Lý Xán là lãnh đạo tỉnh ủy, hành động này tạo ra ấn tượng gì thì có thể nghĩ ra. Mao Vũ đứng ở hành lang trên lầu lúc này đang mím chặt môi, vẻ mặt thoạt nhìn khá bình tĩnh.
- Bí thư Dương, nếu có thời gian thì lên tỉnh thành, tôi mời Bí thư Dương đi đánh Golf.
Trong lời nói của Lý Xán lúc này mang theo một tia xin lỗi. Lý Xán tự mình đưa Dương Phàm xuống dưới lầu coi như là muốn chuộc lỗi. Dương Phàm không khỏi thầm cười khổ trong lòng, bội phục thủ đoạn của người này, trong lòng quyết định vẫn phải điểm một chút lão già Lý Xán này.
- Sau này bí thư Lý có gì cần phân phó tốt nhất là sớm cho tôi biết. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Xe Audi của Dương Phàm biến mất trong màn đêm, Lý Xán đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất không khỏi lắc đầu cười khổ. Lý Xán thầm nói: "Dương Phàm này đúng là không chịu thiệt thòi" Lai lịch của Dương Phàm, Lý Xán biết được một ít, trong lòng thầm cảm thán tên Dương Phàm này đúng là rất tự tin, đồng thời trong lòng dấy lên một tia không hài lòng.
Lý Xán quay đầu lại nhìn bóng đèn trong cục Công an thành phố Hải Tân. Lý Xán đột nhiên giật mình trong lòng, thầm nghĩ Dương Phàm bây giờ là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân này. Vừa nãy người trong phòng họp lại là người của cục Công an thành phố Hải Tân. Mình làm như vậy đúng là có chút quá đáng. Dựa vào bối cảnh của Dương Phàm, đúng là có bản lĩnh để kiêu ngạo. Chuyện này nói ra mình đúng là xử lý hơi lỗ mãng. Một bí thư thị ủy nói một là một, nói hai là hai sao có thể chấp nhận chuyện bị người ta lợi dụng? Nếu là mình cũng sẽ có phản ứng như vậy. Dương Phàm không lộ giấu vết điểm một câu, điều này cho thấy về cơ bản sẽ nhận chỗ tốt sau này. Nếu thực sự Dương Phàm để trong lòng thì sẽ không nói gì.
Lý Xán nghĩ đến đây không khỏi có chút lo lắng, chút không hài lòng vừa nãy lập tức biến mất đồng thời lại rất bội phục sự rộng lượng của Dương Phàm. "Mình chẳng qua chỉ là bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh, Dương Phàm ngay cả mặt mũi của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng không mua. Bên phía bí thư Triệu hình như cũng rất kiêu ngạo"
Lý Xán cười cười không thành tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Dương Phàm đã biến mất.
Lúc này Trầm Ninh đột nhiên từ trên lầu đi xuống nói:
- Đội tuần tra đường biển trong quá trình đi tuần tra phát hiện một chiếc thuyền cá trên biển, yêu cầu dừng lại nhưng chiếc thuyền đó không thèm để ý. Bây giờ đang cho tàu đuổi theo.
A Bình mang theo vali lao tới khoang điều khiển, phía sau là tàu tuần tra cách không đến hai hải lý đang không ngừng yêu cầu tàu dừng lại. Chủ thuyền có chút lo lắng nhìn A Bình mà nói:
- Làm thế nào bây giờ?