Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 420: Thị trưởng Tào bất an



Liễu Diệp đứng lên định cáo từ thì Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Có một chuyện. Đội bóng đá ở sân nhà, tức là đại biểu cho toàn bộ tỉnh Thiên Nhai. Các đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy cũng cần phải tới một chút, nhân cơ hội tuyên truyền tình thế phát triển kinh tế, cải cách của thành phố chúng ta, khuếch đại ảnh hưởng của thành phố chúng ta.
Liễu Diệp chần chừ một chút, vừa mới đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận cân nhắc ý tứ của Dương Phàm trong lời nói này. Mời một vị phó chủ tịch tỉnh chủ quản thể dục thể thao à?
- Bí thư Dương có chỉ thị gì cụ thể không?
Liễu Diệp cẩn thận hỏi một câu, cảm thấy hôm nay gọi mình tới có vẻ không ổn lắm.
Dương Phàm trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói:
- Chị cứ trở về đi, bàn với mọi người.
Trong lòng Liễu Diệp khó chịu, thầm nói khẳng định là hôm nay tâm lý Bí thư thị ủy không vui. Nhưng chuyện này thật sự quá khó để cân nhắc. Làm thế nào để khuếch trương ảnh hưởng của thành phố chứ? Ngài chẳng nói rõ gì cả.
Ra khỏi cửa phòng, Liễu Diệp cẩn thận đóng cửa lại, quay đầu lại thấy Lý Thắng Lợi đang tươi cười nhìn mình. Ra cửa Liễu Diệp lấy điện thoại bố trí một phen. Sau đó, Liễu Diệp chậm rãi đi tới phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Diệp nghĩ rằng hẳn là Tùng Lệ Lệ biết một chút gì đó. Trên trán Tùng Lệ Lệ lúc nào chẳng dán chữ "Dương" to tướng. Nghĩ vậy nhưng thực ra Liễu Diệp khá hâm mộ vị thị ủy thường ủy trẻ tuổi xinh đẹp Tùng Lệ Lệ này. Cô ta có thể thường xuyên đảo qua đảo lại trước mặt Bí thư Dương, còn có thể nói chuyện. Liễu Diệp cũng có một thời tuổi trẻ, tuy nhiên hiện tại không còn vốn đó nữa, bởi vậy đi theo con đường thành thục ổn trọng.
Tùng Lệ Lệ nhiệt tình tiếp đón Liễu Diệp ngồi xuống, đưa một chén trà rồi cười hỏi:
- Phó thị trưởng Liễu tới có gì chỉ bảo.
- Lãnh đạo đùa tôi đấy à? Tôi có thể có cái gì chỉ bảo chứ? Tới xin chỉ bảo đây.
Liễu Diệp cười tươi như hoa nở khiến mấy nếp nhăn trên trán lại càng dày hơn.
Sau một phen khách khí, Liễu Diệp mới nói ra đại khái sự tình, cuối cùng nói:
- Chúng ta nhất định nỗ lực quán triệt ý đồ của Bí thư Dương, chỉ là có chút chi tiết thì xin nhờ trưởng ban thư ký Tùng chỉ điểm một phần.
Tùng Lệ Lệ cười thầm, tự nhủ Dương Phàm rất thiếu đạo đức. Tuy nhiên đây cũng là một loại thủ đoạn khống chế cấp dưới. Làm thủ trưởng mà để cấp dưới nắm hết tâm lý thì ngồi trên ghế cao cũng phải tự xấu hổ.
- Tiểu Lệ, em xuống dưới lầu xem mấy tài liệu hôm qua đã đóng dấu xong chưa? Có chuyện gì thì làm nốt đi.
Tùng Lệ Lệ thản nhiên nói cô bé thư ký ở bên ngoài. Liễu Diệp âm thầm bội phục sự cẩn thận của Tùng Lệ Lệ, trong lòng không khỏi khẩn trương, không hiểu có chuyện gì bí mật mà ngay cả thư ký của mình, Tùng Lệ Lệ cũng không muốn cho biết.
- Thời gian trước, cửa hàng xe ô tô Hồng Phát bị niêm phong, Phó thị trưởng Liễu hẳn là có nghe thấy chứ? Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Hầu cũng là một người rất mê bóng đá.
Những lời này quả thật trước sau chẳng có liên quan gì tới nhau, Liễu Diệp nghe cảm thấy hiểu ra, thầm nhủ, khó trách Tùng Lệ Lệ này có thể lăn lộn trước mặt lãnh đạo, chỉ riêng việc liên hệ hai chuyện này với nhau đã thể hiện trình độ rồi. Lãnh đạo cũng là người. Là người sẽ có ý tưởng. Có ý tưởng sẽ khiến cấp dưới đi làm. Là một cấp dưới thông minh, có thể lĩnh ngộ tinh thần của lãnh đạo chỉ trong vài câu nói. Là một cấp dưới ngu xuẩn, vậy chỉ như chiếc bàn tính, lãnh đạo chỉ đâu đánh đó, không thể khá hơn được. Liễu Diệp hơi cảm khái, cảm thấy đúng là Tùng Lệ Lệ giỏi hơn mình thật, vậy mà trước kia còn có chút oán thầm là cô ta dựa vào bối cảnh gia đình. Hiện tại thấy rằng về phương diện lĩnh hội ý đồ, quả thật cô ta hơn xa mình.
Liễu Diệp đương nhiên sẽ không hoài nghi khả năng Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ có thông đồng. Loại hoài nghi này là phạm tối kỵ.
- Cảm tạ trưởng ban thư ký Tùng. Tôi sẽ không nói lời khách khí mà dùng hành động.
Liễu Diệp nắm chặt tay Tùng Lệ Lệ, cáo từ rời đi.
Vừa mới xuống lầu, thư ký liền điện thoại báo cáo. Đang ở trên xe, Liễu Diệp tức giận nói:
- Rất kỳ cục, nhà trẻ thành phố là của một mình Hồ Thúy Hoa mở sao? Đồng chí Lý Thắng Lợi là vì phục vụ Bí thư Dương, cho con đi học còn muốn thu ba mươi ngàn tệ. Em gọi điện thoại ngay đến cục Giáo dục, hỏi Lưu Mẫn Học một chút xem làm việc thế nào? Nhất định phải bổ cứu đúng lúc. Miễn đến lúc đó lại bị động.
Phó thị trưởng Liễu là rất bao che khuyết điểm. Cục trưởng cục Giáo dục Lưu Mẫn Học dù sao cũng là do cô ta đề bạt lên. Hiệu trưởng nhà trẻ Hồ Thúy Hoa lại là em họ của cục trưởng Lưu. Phó thị trưởng Liễu biết quan hệ này nên mới bảo thư ký gọi điện thoại bổ cứu. Nếu không để Bí thư Dương biết chuyện này, trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngồi trên xe, Liễu Diệp còn thì thầm:
- Lưu Mẫn Học học này sao tin tức lại tắc nghẽn thế nhỉ?
Vừa mới nói xong thì Liễu Diệp lại tự âm thầm xấu hổ. Hình như mình cũng vừa mới biết chuyện này. Việc Bí thư Dương chọn thư ký rất bí mật, có lẽ chuyện Lý Thắng Lợi đảm nhiệm vị trí thư ký cho Bí thư thị ủy cũng mới bắt đầu truyền đi mà thôi. Lưu Mẫn Học không biết cũng là bình thường. Nhưng là lãnh đạo, nói chuyện phải có tính nghệ thuật chứ. Quan có hai mồm, nói gì thì đạo lý cũng ở trong tay lãnh đạo. Lãnh đạo khẳng định là nhìn xa trông rộng.
Mã Hủy vốn là kế toán của công ty môi trường đô thị. Cùng với sự xui xẻo của Lý Thắng Lợi, Mã Hủy bị điều đến đội lấy mẫu, suốt ngày phơi nắng cháy da. Hôm nay không phải ra ngoài lấy mẫu, đang bận rộn làm việc trong phòng thì chánh văn phòng vội vàng đi vào, mời Mã Hủy tới phòng cục trưởng. Sau một phen khách khí, Mã Hủy được đề bạt lên làm phó trưởng phòng tài vụ.
Đương sự Mã Hủy đương nhiên hiểu được nguyên nhân. Hôm qua Lý Thắng Lợi mới chính thức nhận nhiệm vụ thì hôm nay lãnh đạo cục đã nhận được tin tức và có phản ứng. Không thể không bội phục sự linh mẫn của những người này.
Vừa mới trở lại phòng làm việc thu dọn đồ thì một người phụ nữ trắng trẻo to béo tưới cười đi vào, duỗi tay với Mã Hủy:
- Là đồng chí Mã Hủy sao? Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ Hồ Thúy Hoa.
Mã Hủy nhớ tới nụ cười tự tin của chồng mình, không khỏi hơi lộ ra một tia kiêu ngạo, nhẹ nhàng bắt tay với Hồ Thúy Hoa nói:
- Tìm tôi có chuyện gì?
Đây rõ ràng là biết mà vẫn cố ý hỏi. Tuy nhiên như vậy chẳng có gì ngạc nhiên cả. Mã Hủy khó tiêu được mối hận trong lòng. Trong nhà đã có người già bị bệnh, mình còn phải chăm con nhỏ, không giải phóng một chút là rất khó bình ổn.
Hồ Thúy Hoa khá nhẫn nại, thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn chăm chú, Hồ Thúy Hoa cười hạ giọng nói:
- Ra ngoài nói chuyện cho tiện chứ?
Mã Hủy rất muốn ngạo mạn nói "đang bận làm việc, việc tư thì để hết giờ nói", tuy nhiên nhớ tới lời chồng dặn liền gật đầu đi ra ngoài… Dưới bóng cây, hai người đứng nói chuyện.
- Xấu hổ quá, các đồng chí cấp dưới không biết làm việc, tôi đã nghiêm khắc phê bình các cô ấy…
Không khí nói chuyện sôi nổi, cuộc hội đàm chấm dứt với thái độ chủ động nhận sai của đồng chí Hồ Thúy Hoa. Vấn đề phí nhập trường của đứa bé cũng được giải quyết thuận lợi, cũng không còn khoản phí đó nữa. Dùng nguyên văn lời của Hồ Thúy Hoa là "đây chẳng phải là đập vào mặt chúng tôi sao?"
Sau khi đuổi Hồ Thúy Hoa đi, Mã Hủy không kìm nổi gọi điện thoại cho Lý Thắng Lợi. Cô ta hưng phấn đứng ở một góc khẽ thì thầm:
- Ông xã, nghe em này…
Lý Thắng Lợi quay đầu lại nhìn trong phòng, rất mất hứng hạ giọng nói với Mã Hủy đang đầy cao hứng:
- Điên cuồng. Anh đã nói em là chúng ta phải khiêm tốn, chúng ta đã nếm trải cay đắng rồi, càng phải khiêm tốn hơn. Nếu không để lãnh đạo biết thì sẽ coi anh thế nào?
- Vâng, em biết rồi.
Mã Hủy bị mắng vẻ mặt không cam lòng hừ hừ. Cẩn thận xem xét xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới mình, lúc này Mã Hủy mới cười định nói chuyện tiếp thì Lý Thắng Lợi đã nói rất nghiêm túc trong điện thoại:
- Được rồi. Có việc buổi tối về nhà nói.
Mã Hủy cất điện thoại đi với vẻ không thoải mái, cảm giác như đang sắp lên thì bị tụt hứng. "Được rồi, để xem tối nay em sẽ thu thập anh thế nào? Dám dập điện thoại em à?"
Lý Thắng Lợi nhạy bén phát hiện ở cửa phòng có động tĩnh, nghiêm túc phê bình bà xã một câu. Vừa lúc đó Dương Phàm mở cửa đi ra, Lý Thắng Lợi vội vàng treo điện thoại, đứng lên cười hỏi:
- Bí thư Dương có gì phân phó?
- Tôi về nhà một chuyến. Anh bảo Tiểu Liêu chuẩn bị xe.
Dương Phàm phân phó một câu. Lý Thắng Lợi lập tức đi xuống lầu.
Vừa rồi Dương Phàm nhận được điện thoại của Trương Tư Tề gọi tới. Một người đàn ông họ Hà tự mình mang một chiếc Porsche mới tới cửa, nói tặng cho chị của Bí thư Dương. Chuyện này Trương Tư Tề không làm chủ được, đành phải đánh điện gọi Dương Phàm về nhà.
Gần đây Hà Mẫn bị ép cho sắp điên lên, mãi tới tận hôm qua, bên ngân hàng đột nhiên thay đổi 180 độ, không ngờ triệu hồi người đòi nợ vẫn thúc giục ở công ty hàng ngày. Kế tiếp tập đoàn ô tô Trường Giang cũng chuyển biến thái độ, phó tổng giám đốc phụ trách tiêu thụ gọi điện thoại tới nói:
- Tiểu Hà à, sau này phải chú ý nhé.
Đồng thời, các nhân viên của tiếp tập đoàn ô tô Trường Giang phái tới đòi tiền cũng rút lui. Đáng mừng nhất là các ban ngành liên quan của thành phố Hải Tân giơ cao đánh khẽ, cuối cùng đưa ra cái hóa đơn phạt ba mươi ngàn tệ, có ý làm qua loa.
Biến hóa quá lớn, Hà Mẫn có cảm giác hạnh phúc suýt ngất. Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đó là năng lực của mình, cho nên trước tiên điện thoại cho Hà Kính Học. Hà Kính Học cũng rất buồn bực nói:
- Tôi hỏi lãnh đạo một chút.
Hà Kính Học còn tưởng rằng là Hầu Tiếu Thiên giơ tay hỗ trợ, nếu không công ty này phải đóng cửa. Hà Kính Học khẳng định cũng phải chịu chút liên lụy. Hầu Tiếu Thiên nghe được lời cảm tạ hàm súc của Hà Kính Học, trong lòng cũng cảm thấy hồ nghi. Lão biết rõ Dương Phàm muốn làm gì, ngyueen bản chờ Dương Phàm gây sức ép thêm một tháng nữa thì ra mặt, không ngờ mới nửa tháng, Dương Phàm đã dừng phát hỏa toàn bộ, xem ra … có áp bách là có phản kháng. Rất tự nhiên, Dương Phàm muốn mượn Chủ tịch tỉnh Hầu để danh chính ngôn thuận tỏ một chút cảm xúc bất mãn. Chủ tịch tỉnh Hầu thật ra rất muốn mượn cơ hội phát huy một chút. Tuy nhiên còn phải xem Dương Phàm sẽ phát ra âm thanh thế nào mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Lúc này Hầu Tiếu Thiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt đại lễ mà Dương Phàm uyển chuyển đưa tới, liền tỏ vẻ một cách hàm súc:
- Đồng chí Dương Phàm vẫn luôn chiếu cố đại cục. Kính Học à, phải dạy cho thế hệ sau biết đại cục. Lần này coi như quên đi, không nói nữa.
Chủ tịch tỉnh Hầu treo điện thoại nhưng ý tứ đã chỉ rất rõ.
Hà Kính Học rất tự nhiên lý giải thành Dương Phàm đã thu binh dưới sự can thiệp lặng lẽ của Chủ tịch tỉnh Hầu. Làm việc gì cũng để lại một con đường, ai cũng hiểu đạo lý này. Nhưng Hà Kính Học không dám qua loa, vội vàng thì thầm nói chuyện qua điện thoại với Hà Mẫn nửa ngày, lúc này mới xác nhận chuẩn xác tin tức, mới sáng sớm đã lái xe tới thành phố Hải Tân.
Chạy tới dưới lầu, Dương Phàm đột nhiên dừng bước, nói với Lý Thắng Lợi:
- Không đi nữa.
Nói xong Dương Phàm lấy điện thoại ra, nói với Trương Tư Tề:
- Mua lại xe của hắn theo giá cả thị trường. Bảo hắn cút đi.
Hà Mẫn vừa mới nhìn thấy Trương Tư Tề thì hai mắt sáng lên, đảo khắp nơi. Thái độ này khiến Trương Tư Tề rất bất mãn, tự nhiên không để cho hắn mặt mũi, bắt hắn chờ dưới lầu không cho đi lên.
Trong biệt thự, Trương Tư Tề nghe điện thoại xong lập tức xuống lầu, lạnh lùng nói với Hà Mẫn:
- Ông chủ Hà, tôi cho người đi theo anh xử lý thủ tục. Bao nhiêu tiền thì để tôi trả.
Lời nói lạnh như băng này khiến Hà Mẫn rất xấu hổ, tuy nhiên vẫn cố nhịn hạ giọng nói:
- Phu nhân, giấy tờ xe đã chuẩn bị xong cả rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.
Ngụ ý là xe này tặng cho Dương Phàm. Dứt lời Hà Mẫn lại bổ sung một câu:
- Xe là đăng ký biển số quân đội.
Vốn Trương Tư Tề cũng không định làm quá khó coi, nghe hắn nói đã làm xong hết giấy tờ thì trong lòng lại cảm thấy trở nên không thoải mái. Dương Phàm đã không muốn thì Trương Tư Tề tự nhiên không cần phải để mặt mũi cho y làm gì.
- Vậy ra xem đi.
Nói xong Trương Tư Tề đi ra nhìn lướt qua biển số xe. Vừa thấy là biển số xe của quân dự bị thì thầm cười lạnh.
- Tiểu Trương, lấy thẻ ra làm thủ tục, chiếc xe này không được bớt một xu nào.
Nói một câu như vậy, Trương Tư Tề không thèm nhìn Hà Mẫn mà quay người đi thẳng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hà Mẫn vừa định đuổi theo thì Tiểu Trương đã giơ tay lên ngăn lại nói:
- Đứng lại.
Hà Mẫn vừa thấy là một cô gái trẻ khá xinh xắn, không quá để ý, giơ tay định gạt ra nói:
- Tôi muốn vào giải thích rõ. Ai nha…
Tiểu Trương nắm tay Hà Mẫn, sau đó nhẹ nhàng đá một phát. Hà Mẫn bị đau quỵ chân xuống. Thấy ông chủ bị thiệt, lái xe của Hà Mẫn vội vàng xông lên, tuy nhiên rất nhanh liền ngoan ngoãn đứng lại. Đối mặt với một họng súng đen ngòm, đừng có nghĩ gì nữa là hơn.
Không có biện pháp. Hà Mẫn đành phải dừng việc đưa xe mà ngoan ngoãn đưa Tiểu Trương đi làm thủ tục chuyển giao. Tiền cũng trả theo giá xe mới. Khi đang làm việc này, Hà Mẫn chợt nghĩ, hình như Dương Phàm mới chỉ là Bí thư thị ủy, không đủ cấp bậc để có bảo vệ, sao nữ bảo mẫu trong nhà lại mang súng chứ?
Cực kỳ khó hiểu, Hà Mẫn liền ra một góc điện thoại cho Hầu Phương Minh. Vừa lúc Hầu Phương Minh và Chu Kiến Khang đang ngồi nói chuyện với nhau ở một quán trà.
Hầu Phương Minh cũng khá buồn bực lầm bầm lầu bầu nói:
- Sao tiểu bảo mẫu trong nhà Dương Phàm lại mang súng nhỉ?
Chu Kiến Khang vội vàng nuốt ngụm trà, hạ giọng nói:
- Nói cho Hà Mẫn, vợ của Dương Phàm có bối cảnh rất lớn trong quân đội. Đến đó thấy gì biết nấy thôi, bảo hắn ta đừng có hỏi lung tung, không có ích lợi gì đâu.
Chu Kiến Khang cười đầy vẻ cao thâm bí hiểm. Hầu Phương Minh cũng có chút buồn bực dò hỏi.
- Giám đốc Chu, tôi biết là vợ Dương Phàm có bối cảnh trong quân đội, tuy nhiên sâu tới mức nào thì không nghe thấy bố tôi nói gì cả.
Hầu Phương Minh không tiện hỏi kỹ, như vậy rất mất mặt.
Chu Kiến Khang đương nhiên biết ý hắn là gì, ghé sát lại thì thầm mấy tiếng. Sắc mặt Hầu Phương Minh hơi biến hóa, hạ giọng nói:
- Khó trách ông già lại dễ dàng tha thứ hắn ta như vậy.
Bên này Hà Mẫn không phải thằng ngốc. Hầu Phương Minh nói giả thần giả quỷ khiến hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh, lại nhớ tới việc biển số xe quân dự bị, không khỏi thầm chán nản "Vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm vào móng ngựa"
Có Liễu Diệp luôn dặn dò, Ủy ban thể dục thể thao vốn có hiệu suất làm việc không cao, giờ làm việc nhanh như sấm rung chớp giật. Trước khi hết giờ buổi trưa, một bản báo cáo đã được đặt trên bàn của phó thị trưởng. Liễu Diệp cẩn thận xem xong mới đặt bút ký "đồng ý báo cáo lãnh đạo thành phố"
Báo cáo được đưa tới văn phòng thị ủy đúng trước khi hết giờ. Khi giao cho chánh văn phòng mới Tiễn Trình thì người đưa tài liệu lại một lần nữa nhấn mạnh rằng Phó thị trưởng Liễu rất coi trọng báo cáo này. Tiễn Trình vẫn hy vọng có một cơ hội tỏ thành ý đối với lãnh đạo, tu nhiên Bí thư Dương mới đi Bắc Kinh về, Tiễn Trình chưa được sự phê chuẩn của Tùng Lệ Lệ, cũng không dám vượt cấp xin gặp lãnh đạo. Cầm báo cáo, Tiễn Trình không hiểu lắm ý tứ của báo cáo này. Vì sao phải mời lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy và chính quyền tỉnh tới xem trận đấu tại sân nhà này? Người ta có thể cấp mặt mũi chuyện này sao? Người của ủy ban thể dục thể thao thành phố nghĩ mình là ai chứ? Còn có phó thị trưởng Liễu nữa, sao lại gây rối như vậy? Cho dù người của ủy ban thể dục thể thao có hồ đồ thì báo cáo này cũng phải đưa tới văn phòng thị trưởng đầu tiên chứ nhỉ?
Liên tiếp nghi vấn khiến Tiễn Trình đang do dự thì Tùng Lệ Lệ đã điện thoại tới hỏi:
- Ủy ban thể dục thể thao tỉnh có đưa báo cáo tới không? Anh đưa lại đây tôi xem.
Rất rõ ràng, sau khi Liễu Diệp gửi báo cáo thì cũng đã gọi điện thoại cho Tùng Lệ Lệ. Thời gian cấp bách, cần phải làm nhanh.
Tiễn Trình lập tức hiểu được trong này có gì đó không đúng, lập tức tự mình đưa đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ . Tùng Lệ Lệ cầm báo cáo nhìn thoáng qua, khẽ thì thầm:
- Làm cái trò gì vậy? Sao không gửi trước tới văn phòng thị trưởng? Làm sao bây giờ? Quên đi, mình lại phải làm chân chạy thay cô ta rồi.
Thấy còn vài phút nữa là hết giờ, Tùng Lệ Lệ bảo Tiễn Trình về trước còn mình vội vàng lái xe tới tòa nhà chính quyền thành phố, vừa lúc gặp được Tào Dĩnh Nguyên đang thu dọn đồ trong phòng trước khi đi về.
- Không biết tại sao báo cáo này lại đưa tới văn phòng thị ủy trước. Tôi vội đưa tới đây, Thị trưởng Tào, ngài xem một chút. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên.
Tùng Lệ Lệ gần như là trở mặt, tương đương với việc qua mặt Thị trưởng Tào.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng nhìn lướt qua báo cáo, trong lòng cảm thấy chua xót. Ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu chính là "Chẳng lẽ Bí thư Dương mất hứng vì mình quan tâm tới đội bóng? Không đúng vậy. Trước khi đi Bắc Kinh, hắn còn nhấn mạnh chính quyền thành phố cần phải quan tâm nhiều hơn, sao chỉ chớp mắt đã thay đổi thái độ?" Trong lòng sôi lên nhưng bề ngoài Tào Dĩnh Nguyên vẫn bình thản, cầm báo cáo chậm rãi ngồi trở lại vị trí. Sau khi suy nghĩ đại khái mười phút, Tào Dĩnh Nguyên hít một hơi thật sâu, thầm nói có lẽ Bí thư Dương e ngại gần đây mình quá rêu rao nên muốn thể hiện sức mạnh đây. Nhưng việc gần đây tôi rêu rao đâu phải do tôi muốn, mà là ý tứ của lãnh đạo tỉnh ủy. Chẳng phải Bí thư Dương cậu lúc đó cũng phối hợp, tới Bắc Kinh bảo vệ luận án sao?
Tào Dĩnh Nguyên là người ngoài cuộc, đương nhiên suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, tuy nhiên nhìn Tùng Lệ Lệ chờ ở bên cạnh tủm tỉm cười, đành phải viết mấy chứ "Đồng ý. Chuyển đồng chí Dương Phàm thẩm duyệt" rồi ký tên.
Tùng Lệ Lệ đi rồi. Tào Dĩnh Nguyên bắt đầu trở nên bất an, cảm giác ở đây có vấn đề. Nhìn bóng dáng Tùng Lệ Lệ ưỡn ẹo đi ra, trong lòng Thị trưởng Tào đủ trăm ngàn hương vị, thầm nhủ có phải gần đây mình quá nổi bật không nhỉ?
Cần phải tìm đáp án. Tuy nhiên Tào Dĩnh Nguyên lại không biết hỏi ai thì tốt. Nếu cứ mơ hồ làm sẽ bị Dương Phàm chơi. Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sắp khai mạc, nếu thực sự có gì nhiễu loạn thì vị trí thị trưởng này sẽ gặp phiền toái. Tào Dĩnh Nguyên càng nghĩ càng không lý giải nổi. Chuyện này dường như là ám chỉ cái gì đó thì phải? Tào Dĩnh Nguyên đinh gọi điện thoại chất vấn Liễu Diệp một chút, nhưng nếu đúng như Tùng Lệ Lệ nói là do người bên dưới đưa sai thì sao? Chỉ một câu nói này đã chặn miệng Thị trưởng Tào. Nếu thật sự muốn truy cứu chuyện này, vậy cần phải hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, không được chống đối Bí thư Dương.
Cuối cùng, Tào Dĩnh Nguyên nghĩ tới con gái mình, bèn gọi điện thoại cho Tào Ny Ny:
- Tiểu Ny à, con có thể hỏi Bí thư Dương một chút được không? Gần đây chính quyền thành phố có công tác gì làm không tốt hay không?
Nhận được điện thoại này, Tào Ny Ny còn tưởng rằng mình nghe lầm, tuy nhiên liền hiểu ra rất nhanh, có lẽ bố mình lại đa nghi, cô liền bất mãn nói:
- Bố làm gì vậy? Sao con có thể hỏi cái này chứ?
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng nói:
- Trưa về nhà ăn cơm thì bố kể tỉ mỉ cho con.
Tùng Lệ Lệ cầm báo cáo trở lại phòng làm việc của Dương Phàm, đặt lên bàn nói:
- Ký tên rồi, anh nhìn xem.
Dương Phàm vung bút "Đồng ý. Yêu cầu làm tốt. Các ban ngành có liên quan của chính quyền thành phố nhanh chóng xử lý." Báo cáo này dạo qua một vòng, cuối cùng quay lại trên bàn công văn của chính quyền thành phố. Tóm lại báo cáo mời lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền tỉnh tới xem trận đấu bắt nguồn từ chính quyền thành phố.
Hết giờ làm việc nhưng Tùng Lệ Lệ vẫn còn gọi điện thoại, nói một đồng chí của cơ quan liên quan tới phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, cầm lấy báo cáo lập tức gửi lên chính quyền tỉnh. Thật có thể nói là không nề hà vất vả.
Sau khi Hà Mẫn xong xuôi thủ tục thì gọi điện thoại báo cáo Hà Kính Học, đương nhiên cũng tiện thể báo cáo luôn lời nói của Hầu Phương Minh. Hà Kính Học nghe xong, im lặng hồi lâu mới nói một câu:
- Ngu xuẩn. Ngu ngốc.
Hà Mẫn bị mắng đầu đầy mồ hôi nhưng không có biện pháp giải thích, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
Tào Ny Ny về nhà buổi trưa, Tào Dĩnh Nguyên lập tức kéo cô vào thư phòng, nói lại mọi chuyện.
- Chuyện này không giống như nhằm vào bố, nếu không báo cáo này không cần bố phải ký để gửi lên tỉnh.
Dựa vào sự mẫn cảm của phụ nữ, Tào Ny Ny đưa ra một đáp án rất nhanh.
Tào Dĩnh Nguyên có chút thống khổ nói:
- Bố cũng biết điểm này nhưng trong lòng vẫn rất bất an.
Đây là Tào Dĩnh Nguyên nói thực lòng. Với trí tuệ của lão, tự nhiên có thể nghĩ ra được điều Tào Ny Ny nghĩ.
Tào Ny Ny cũng thầm nhủ đúng vậy, do dự một chút, cô nói:
- Được rồi, để con gọi điện thoại hỏi một chút.
Tào Ny Ny nói xong liền ra thư phòng. Bà mẹ từ phía đối diện lại sang nói:
- Ny Ny. Mẹ cho con xem thứ này.
Nói xong lén lút lấy ra một chồng ảnh chụp. Rút ra một tấm nói:
- Chàng trai này ở thành đoàn….
Vừa ngẩng đầu lên, Tào Ny Ny đã vào phòng:
- Sau này đừng sắp đặt cho con kiểu này nữa. Thật là phiền toái!
- Con bé này, tính tình ương bướng!
Tào Dĩnh Nguyên đúng lúc đi ra. Nhìn tấm ảnh chụp bất mãn khẽ nói:
- Bà làm như Ny Ny không ai thèm lấy sao? Mất mặt!
Tào Ny Ny đương nhiên sẽ không đi ra ngoài. Vấn đề quan trọng ở chỗ là có muốn hay không. Gái lỡ thì ba mươi tuổi rồi. Lão Tào cũng rất đau đầu. Nói ra thì không tốt còn không nói thì trong lòng rất bức bối.
Buổi chiều mới ra khỏi nhà, tiếng di động lại vang lên. Dương Phàm vừa lấy ra liền thấy là số của Tào Ny Ny trong lòng không khỏi oán thầm. Cái nhà họ Tào này càng tránh thì lại càng lao vào. Ý nghĩ này của Dương Phàm thật đúng là oan uổng cho Dĩnh Nguyên. Người ta là do một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Để con gái đại diện làm cầu nối trong lòng Tào Dĩnh Nguyên cũng không tình nguyện. Tuy nhiên lại ngượng ngùng không dám gọi điện trực tiếp. Mời lãnh đạo tỉnh tới xem trận đấu bóng đá. Chuyện này Tào Dĩnh Nguyên lại không nghĩ ra nhưng thuộc hạ lại tự nhảy ra làm. Chắc chắn là muốn lợi dụng ảnh hưởng của Dương Phàm. Vấn đề đã rất rõ ràng. Còn một cái không rõ ràng chính là chiêu tiếp theo của bí thư Dương. Liệu có cất giấu đòn sát thủ nào hay không? Lần trước ở lớp học tập dành cho cán bộ thành phố Hải Tân trên trường Đảng tỉnh chính là một bài học sâu sắc. Tào Dĩnh Nguyên muốn không cẩn thận cũng không thể!
Về phần chuyện khác, cứ coi như không ai hiểu con gái bằng cha để giải thích đi. Tâm tư này của con gái Tào Dĩnh Nguyên rất rõ ràng. Điều mà Tào Ny Ny toàn tâm toàn ý mong đợi đã đứt gãy. Bằng không cho dù ngày đó lập gia đình cũng không có cách nào khác.
- Nghĩ như nào lại gọi điện cho anh thế?
Dương Phàm không có gọi hẳn tên. Trong giọng nói lộ ra vẻ tùy ý. Đối với Tào Ny Ny, Dương Phàm ít nhiều cảm thấy hơi áy náy. Vô hình trung trong mỗi lần nói chuyện đều mang theo một chút khoan dung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv