Vũ Cương, ba mươi ba tuổi, vốn là một trưởng phòng cục nông nghiệp Uyển Lăng, lúc Trầm Minh vẫn còn ở Uyển Lăng liền được đưa xuống làm trưởng phòng nông nghiệp Vĩ Huyền.
Tài liệu trong tay Dương Phàm cho thấy là người của Trầm Minh, tự nhiên có thể yên tâm sử dụng. Ngồi trong đại sảnh khách sạn, Dương Phàm đưa máy tính cho Trương Tư Tề, để nàng xem một chút kế hoạch mình mới chỉnh lại. Xem như tìm chuyện cho Trương Tư Tề làm, miễn cho nàng suốt ngày đi theo mình.
- Em từ từ xem, anh có chuyện phải đi làm.
Dương Phàm nói một câu, đang định lặng lẽ rời đi. Kết quả vừa đến cửa thì Bộ Yên đã xuất hiện như quỷ mị, chắn trước cửa.
- Phó chủ tịch Dương, bạn gái anh rất đẹp.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt đầy tự hào của Bộ Yên, trên mặt không chút biểu cảm:
- Còn có thể gặp người, tôi cảm thấy rất bình thường. Sao? Giám đốc Bộ còn có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Bộ Yên nhìn xung quanh một chút rồi tươi cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi anh. Tôi có mở mấy trang trại trà ở Uyển Lăng, hy vọng anh buông tay làm phúc.
Dương Phàm ra vẻ vô tội, nhìn xung quanh nói:
- Trang trại trà? Trang trại trà gì? Tôi không uống trà, giám đốc Bộ nhất định là hiểu sai rồi.
Trên mặt Bộ Yên hiện ra một tia bất đắc dĩ. Sáng hôm nay tất cả các trang trại trà của nàng, còn có cả mấy trang trại trà vô tội có biểu Vĩ Huyền đều bị phong tỏa. Lý do là trốn thuế. Nói thẳng ra, làm kinh doanh, có ai không trốn thuế chứ? Đầy trang trại trà, sao cứ nhằm vào trang trại của Vĩ Huyền? Bộ Yên không hề suy nghĩ đã biết là do người đàn ông hôm qua ném mình xuống lầu làm.
Nhớ đến chuyện tối qua, trên mặt Bộ Yên lại hiện lên vẻ tức giận. Một người đàn ông ném một người phụ nữ xuống lầu, vậy mà người trước mắt làm được.
- Phó chủ tịch Dương, anh nói điều kiện của mình ra đi. Bồi thường như thế nào, anh cho một con số. Sau đó mọi người nước sông không phạm nước giếng, được không?
Dương Phàm nhìn Bộ Yên từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng nói:
- Thực ra dáng người cô rất đẹp. Gần đây tôi rất bận, chờ hai hôm nữa hết chuyện nói tiếp. Đúng, tôi nhắc nhở cô một câu. Tôi không hy vọng phát hiện thấy có cái đuôi nào đi theo sau mình.
Dương Phàm vừa nói vừa đi vòng qua Bộ Yên. Bộ Yên ngẩn ra một chút, vô ý thức tránh sang bên, đưa mắt nhìn Dương Phàm rời đi. Trở lại đại sảnh khách sạn, thấy Trương Tư Tề đang ngồi trước máy tính. Bộ Yên không khỏi thầm than trong lòng, so sánh với cô gái trước mặt một chút. Có bạn gái như vậy, khó trách không để ý đến mình.
Thực ra Bộ Yên đã nghĩ sai. Người đàn ông dù có cô gái đẹp đến đâu, cũng không thể cả đời đều yêu quý. Bộ Yên sai chính là do ngay từ ban đầu đã thể hiện ra mình là thủ lĩnh, dùng tư cách này đối phó với Dương Phàm. Người có tư cách này dù ra vẻ đáng thương thế nào cũng trông rất giả.
Trụ sở phòng nông nghiệp Vĩ Huyền được xây dựng từ những năm tám mươi, kiến trúc cổ xưa. Dương Phàm xuống xe, bảo Tiểu Vương chờ ở bên ngoài, một mình mình đi vào. Tìm được phòng trưởng phòng, đang định gõ cửa thì có một tiểu tử ở phòng bên cạnh mở cửa, thò đầu ra nói:
- Ai thế, trưởng phòng chúng tôi đang nghỉ trưa.
Dương Phàm rất khách khí gật đầu cười nói:
- Tôi ở bên ủy ban, có việc tìm trưởng phòng một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiểu tử nhìn đồng hồ một chút:
- Đợi năm phút nữa, trưởng phòng tôi sẽ tự mở cửa phòng.
Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nói một trưởng phòng nông nghiệp mà thôi, gặp cũng khó như vậy sao. Theo lẽ phòng nông nghiệp là một phòng nghèo, có gì đáng giá mà ra vẻ như vậy chứ?
Dương Phàm đang do dự, cửa phòng mở ra, một đại hán mặt đen khoảng hơn ba mươi tuổi cười lạnh nói với tiểu tử kia:
- Trần Cương, cậu nói gì thế, có thể quyết định thay trưởng phòng nhỉ.
Mắng tiểu tử kia, Vũ Cương lúc này mới quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Xin lỗi, tôi có thói quen nghỉ trưa, có chuyện gì vào rồi nói.
Nụ cười trên mặt Vũ Cương rất tự nhiên, cả người nhìn qua thì khá khiêm tốn, hiền hòa, mặt xạm đen như thường xuyên phơi nắng, nếu không người này nhìn khá giống một giáo viên. Mời Dương Phàm ngồi, Vũ Cương vội vàng rót nước, vừa rót nước vừa nói:
- Phòng nông nghiệp toàn là thanh niên trẻ, anh chàng vừa rồi không được điều đến tổ công tác cơ sở trồng dược liệu, trong lòng hơi khó chịu nên mới trêu chọc anh. Ha ha, anh đừng để ý, coi như trò đùa của người dân khu nghèo khó này.
Dương Phàm đứng lên, đưa tay ra, cười nói:
- Làm quen một chút, tôi là Dương Phàm.
Vũ Cương đang rót trà, tay không khỏi run lên, nước rơi ra ngoài, vội vàng bỏ ấm xuống, bắt tay nói:
- Thì ra là phó chủ tịch Dương, sao anh lại phải đích thân xuống phòng chứ. Có chuyện gì gọi điện gọi tôi lên là được mà.
Dương Phàm hơi có cảm tình với Vũ Cương, thấy hắn nói như vậy liền nhiệt tình bắt tay, mỉm cười nói:
- Tôi không đến không được. Cơ sở trồng dược liệu lần này, mặc dù nói là do tổ công tác phụ trách, nhưng phòng nông nghiệp của anh không thể nào không tham gia được. Cho nên tôi có ý định mời trưởng phòng Võ tham gia tổ công tác. Rất nhiều chuyện tôi đều mong anh phụ trách, tôi dù sao cũng là người ngoài ngành.
Vũ Cương nghe xong lời này, từ từ đưa chén trà cho Dương Phàm, do dự một chút, cười khổ nói:
- Tổ công tác không phải còn có chánh văn phòng Vương làm phụ tá cho anh sao? Tôi đi hình như không thích hợp lắm. Đương nhiên, phòng nông nghiệp chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với phó chủ tịch để hoàn thành tốt công việc.
Sự băn khoăn của Vũ Cương, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ràng, cười giải thích:
- Tổ công tác có rất nhiều việc, chánh văn phòng Vương chỉ phụ trách các việc như liên lạc và tiếp đãi. Về vấn đề kỹ thuật có người của tập đoàn Vĩnh Thái phụ trách. Các công việc khác vdu như giám sát và chỉ đạo, anh là trưởng phòng nông nghiệp là thích hợp nhất. Mặt khác khi cơ sở trồng dược liệu đi vào quỹ đạo, tôi còn rất nhiều chuyện khác cần làm, cũng muốn một người giúp tôi quản lý việc này. Giám đốc sở lâm nghiệp Trầm Minh, tôi gọi là chú. Chú ấy muốn tôi sử dụng anh.
Nghe thấy tên Trầm Minh, Vũ Cương không khỏi kích động, nắm chặt tay Dương Phàm. Vũ Cương bỏ ra thì cũng đã lấy lại được bình tĩnh:
- Phó chủ tịch Dương có gì phân phó, chỉ cần bảo một câu là được.
Dương Phàm cười cười, lấy tờ danh sách tổ công tác trong cặp ra, ghi thêm tên Vũ Cương, lại vẽ thêm một ô, bên trong ghi ba chữ phó tổ trưởng. Sau khi làm xong mọi việc, Dương Phàm cầm tờ danh sách lên, cười nói:
- Cứ quyết định như vậy đi. Trưởng phòng Vũ nếu chiều không bận thì đến nhà khách nghe giảng bài, cũng hiểu rõ tình huống một chút, nhận một bản các tài liệu, công văn liên quan. Tối về nhà đọc một chút. Một tuần sau, tổ công tác của chúng ta sẽ chia làm năm tổ nhỏ phái xuống các xã. Lúc đó coi như chính thức khởi động. Việc chọn người làm tổ trưởng các tiểu tổ, tôi hy vọng anh có thể có kiến nghị. Là phó tổ trưởng, anh có quyền lên tiếng.
Dương Phàm không cần bất cứ ai phê chuẩn đã viết tên Vũ Cương vào, trông rất chắc chắn và tự tin vào quyết định của mình. Điều này làm cho Vũ Cương biết người thanh niên này rất mạnh mẽ, ở chuyện này, Dương Phàm có quyền quyết định. Làm việc với lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, trên cơ bản không cần phải lo lắng bất cứ điều gì khác, chỉ cần làm tốt, làm thật đẹp, sau này có lợi không thiếu phần ngươi.
Không đợi Vũ Cương nói, Dương Phàm lại cười nói:
- Có một chuyện, tôi muốn nói với anh trước. Sau này tất cả tài chính chuyển xuống các xã, trong quá trình sử dụng, anh có quyền giám sát. Anh còn có quyền lợi nhất định trong việc phê duyệt tài chính, ít nhất từ một trăm ngàn trở xuống, anh có quyền ký. Chuyện này lát nữa tôi sẽ nói với chủ tịch Hồng. Anh cứ việc yên tâm đi làm, còn có suy nghĩ gì, bây giờ anh có thể nói với tôi.
Vũ Cương xuống Vĩ Huyền đó là do nhận được ý của Trầm Minh, xuống rèn luyện một thời gian, sau này đề bạt sử dụng. Ai biết Trầm Minh nửa đường bị điều đi, trong lòng Vũ Cương cảm thấy mất mát khó nói thành lời. Không có chỗ dựa là Trầm Minh, nếu làm không tốt thì cả đời này chỉ có thể là trưởng phòng nông nghiệp huyện. Bây giờ đột nhiên xuất hiện Dương Phàm tin tưởng và ủng hộ mình như vậy, Vũ Cương vô cùng kích động.
Thực ra lúc này, Dương Phàm coi như đã hiểu được một chuyện. Trầm Minh trước đó căn bản không thông báo cho Vũ Cương. Không thông báo có hai chỗ tốt. Một là có thể xem nhân phẩm của Vũ Cương. Hai là làm cho Dương Phàm cơ hội tự thu người. Đúng là người giàu kinh nghiệm khi làm việc, có những lúc không cần nói mà rất có hiệu quả. Điều này làm Dương Phàm cảm khái không thôi.
- Xin phó chủ tịch yên tâm, việc anh giao cho tôi làm, làm không tốt tôi xin từ chức.
Vũ Cương rất kiên định nói. Dương Phàm vội vàng xua tay nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Vĩ Huyền là nơi như thế nào, trong lòng tôi ít nhiều cũng hiểu. Khó khăn trong công việc, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua bây giờ lại có chỗ tốt đó là tôi đã chuẩn bị đủ tài chính, quyền chủ động nắm trong tay mình. Tôi cũng không phải người chỉ coi trọng kết quả, cũng coi trọng quá trình, điểm này anh cứ yên tâm.
Vũ Cương gật đầu, mở ngăn kéo, lấy một tập tài liệu dày nói:
- Phó chủ tịch Dương, tôi đã làm một bản báo cáo điều tra hiện trạng nông nghiệp của tất cả các xã trong huyện, có thể nói hiểu rõ tình huống các xã như lòng bàn tay. Anh có cần thì tôi photo một bản, đưa cho anh?
Dương Phàm nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Cần gì phải phiền như vậy, lát nữa tôi lấy Usb coppy một bản. Bản báo cáo này anh không viết tay chứ?
Vũ Cương vỗ vỗ đầu:
- Ha ha, xem ra tôi hồ đồ rồi.
Dương Phàm đứng lên nói:
- Nói đến đây thôi, mai chủ tịch Hồng về, sẽ mở một hội nghị triệu tập tổ công tác, thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo với anh, cuối cùng có quyết định phân công công tác. Anh có đề nghị gì, tối có thể đến nhà khách tìm tôi, cứ việc nói thẳng.
Dương Phàm đi rồi, Vũ Cương ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu vẫn không lấy lại bình tĩnh, tay cầm chén trà cũng run lên. Đời người có rất nhiều cơ hội, quan trọng là xem ngươi có thể tận dụng được không. Bây giờ đối với Vũ Cương mà nói chính là một cơ hội. Dương Phàm bởi vì quan hệ với Trầm Minh, nên định coi Vũ Cương là tâm phúc. Điểm này Vũ Cương hiểu rõ. Nếu không tận dụng tốt cơ hội này, vậy đúng là thằng ngu. Mặc dù nói Dương Phàm còn rất trẻ, nhưng quan chức giống như tri thức vậy. Dương Phàm tuổi còn trẻ mà nắm chức phó chủ tịch, như vậy đại biểu tiền đồ vô lượng, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Về khách sạn Vân Lĩnh, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện Trương Tư Tề vẫn ngồi trước máy tính, đang gõ bàn phím, lặng lẽ đi ra phía sau nhìn, phát hiện cô bé này đang giúp mình hoàn thiện kế hoạch. Dương Phàm ồ một tiếng, ngồi trên thành ghế, lặng lẽ nhìn.
Trương Tư Tề làm rất được, bổ sung nhiều chi tiết cụ thể. Những chỗ là kỹ thuật cụ thể cũng chỉ rõ.
- Em không phải từ đoàn văn công phái xuống sao? Sao còn làm được cái này?
Dương Phàm không nhịn được hỏi. Trương Tư Tề thực ra sớm phát hiện Dương Phàm đã đi đến cạnh mình, lúc hắn ngồi cạnh, tay nàng run lên, liên tục gõ nhầm chữ. Bây giờ Dương Phàm hỏi, Trương Tư Tề không nhịn được có chút đắc ý.
- Việc này có gì chứ? Em tốt xấu cũng tốt nghiệp đại học khoa tiếng Trung. Đến đoàn văn công làm chủ yếu là do từ nhỏ thích nhảy múa, vẫn tập từ nhỏ đến lớn, định đến đó cho vui, không ngờ em cũng có thể múa.
Dương Phàm nghe xong toát mồ hôi, trong lòng thầm nói cô bé này đi vào đoàn văn công, không cướp chén cơm của diễn viên chuyên nghiệp sao? Cô nàng không được múa, có đoàn trưởng nào to gan như vậy không?
Lời này quá đả kích người, Dương Phàm không dám nói rõ, chỉ gật đầu nói:
- Ừ ừ, khả năng đánh máy của em rất giỏi, rất thích hợp làm thư ký của anh.
Chậu nước lạnh dội rất kịp thời, Trương Tư Tề lập tức ủ rũ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh xấu thế, không giúp anh nữa.
Dương Phàm vội vàng nói:
- Đừng mà, em làm quen một chút tài liệu cụ thể, khi viết báo sẽ càng thêm dễ dàng. Giúp anh đi, bản kế hoạch này đều phải dựa vào em, đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho em đó.
Trương Tư Tề chu miệng, có chút bất mãn hỏi:
- Vậy anh báo đáp em như thế nào? Em không thể nào làm không công cho anh chứ? Còn có, còn phải viết một bài tuyên truyền cho chị anh đó.
Dương Phàm nhìn điệu bộ này, biết trong lòng cô nàng có chút không cân bằng, từ lúc quen nàng đến giờ hình như mình chưa bao giờ chủ động.
Thở dài một tiếng, Dương Phàm ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, anh chịu thiệt, miễn cưỡng thừa nhận em là bạn gái anh.
Trương Tư Tề kinh ngạc trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn Dương Phàm, một lúc sau mới nói:
- A, anh là đồ vô sỉ. Giống như có vô số mỹ nữ gào khóc muốn anh ý.
Dương Phàm cười đắc ý, nói:
- Đương nhiên, anh là nhân vật chính mà.
Trong phòng hội nghị của nhà khách đã ngồi đầy người. Vương Vĩ Tân đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa chờ Dương Phàm đến. Nhưng lại không dám gọi điện giục hắn, chỉ có thể kiên nhẫn đứng phơi nắng ngoài cửa, ánh nắng mặt trời đúng là rất làm người ta căm hận.
Nhìn thấy xe jeep của Trương Tư Tề từ phía xa xa, Vương Vĩ Tân cũng thở dài một hơi, vội vàng chạy đến mở cửa:
- Phó chủ tịch Dương, chờ anh đến chỉ thị.
Dương Phàm vừa nghe liền vui vẻ, cười nói:
- Làm gì mà phải nghiêm túc như vậy? Người đến đông đủ rồi thì bắt đầu học thôi.
Vừa nói Dương Phàm lấy tờ danh sách trong cặp ra đưa:
- Anh lát nữa đánh lại một bản. Ngoài ra việc chọn người của tổ công tác, đồng chí Vũ Cương có quyền lên tiếng.
Lời này của Dương Phàm càng làm Vương Vĩ Tân toát mồ hôi, không khỏi nhỏ giọng nói nói theo:
- Phó chủ tịch Dương, đồng chí Vũ Cương đảm nhiệm chức phó tổ trưởng, chuyện này có phải nên báo với chủ tịch Hồng một chút không?
Dương Phàm sa sầm mặt:
- Chuyện này anh không cần quan tâm. Anh sau này làm tốt việc liên hệ và tiếp đã là được. Ví dụ như chỗ ăn ở của tổ công tác, mỗi ngày hỗ trợ bao nhiêu tiền, liên lạc với bên trong, bên ngoài đều do anh quyết định. Nhiều chuyện như vậy, một mình anh làm hết sao?
Dương Phàm nói một tràng, mồ hôi trên trán Vương Vĩ Tân đã biến thành giọt to tướng.
- Tôi biết.
Vương Vĩ Tân vội vàng tỏ thái độ. Lúc này mặt Dương Phàm mới dễ nhìn hơn chút:
- Tôi đã nói, chuyện gì cũng đừng quá đáng. Tôi có thể mắt nhắm mắt mở, làm việc không ai là dễ dàng gì. Tất cả các khoản chi tiêu, một tuần anh mang đến cho tôi xem một lần là được. Không cần chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến.
Tát cho một cái, Dương Phàm lại cho một miếng bánh ngọt, thủ đoạn rất nhuần nhuyễn. Là người phụ trách tiếp đãi có gì tốt? Trong này có rất nhiều cách. Vdu như Vương Vĩ Tân là chánh văn phòng, khi tiếp đón các đoàn đến làm việc có thể bố trí ở các nhà hàng. Cụ thể là nhà hàng nào thì tự mình lo liệu. Dương Phàm bây giờ cho hắn quyền lực này, Vương Vĩ Tân tự nhiên có thể có chút chỗ tốt từ trong này.
Nói Vương Vĩ Tân xong, Dương Phàm đưa chìa khóa phòng cho Trương Tư Tề, nói:
- Em đến phòng anh nghỉ đi, đừng chạy loạn đó. Hết giờ làm anh cùng em đi dạo xung quanh một chút. Mai anh xuống xã, em muốn đi thì đi cùng.
Sau khi miễn cưỡng xác định thân phận bạn gái, Trương Tư Tề có vẻ dịu dàng hơn nhiều, gật đầu nhận chìa khóa, một chút ý phản đối cũng không có, thành thật xách máy tính của Dương Phàm về phòng.
Vương Vĩ Tân không bỏ qua cơ hội nịnh nọt:
- Phó chủ tịch Dương, bạn gái của anh rất được, vừa đẹp, vừa nghe lời.
Dương Phàm hừ một tiếng, đi vào trong phòng hội nghị, tiếng vỗ tay vang lên. Dương Phàm thấy Vũ Cương ngồi ở bên dưới, gật đầu với hắn.
- Chào mọi người, trước khi bắt đầu học tập, tôi chỉ có vài lời để nói. Mời mọi người đến đây, hai chữ trách nhiệm tôi không nhấn mạnh. Tôi thực ra rất đơn giản, làm không tốt, lập tức rời đi, không muốn làm lập tức nói ra sẽ được đi ngay. Cuối cùng tôi tuyên bố một chuyện, trưởng phòng nông nghiệp Vũ Cương sẽ đảm nhiệm chức phó tổ trưởng. Lúc tôi không có ở đây, đồng chí Vũ Cương sẽ thay tôi điều hành mọi việc.
Nói đến đây, cả hội nghị lạnh ngắt như tờ. Vẻ mặt mọi người rất khác nhau, Dương Phàm cười cười quan sát một vòng, từ từ nói tiếp:
- Bây giờ tôi xin tuyên bố tổ công tác bắt đầu học. Mời chuyên gia tập đoàn Vĩnh Thái bắt đầu.
Dương Phàm nói xong liền đi ra ngoài. Mới đến cửa thì điện thoại di động trong túi đã reo lên, cầm ra nhìn thì là Hồng Thành Cương gọi, nghe điện. Chỉ nghe thấy Hồng Thành Cương kích động nói:
- Phó chủ tịch Dương, ha ha, phát tài.
Dương Phàm vừa nghe cũng vui mừng. Hồng Thành Cương có lẽ đã nghèo một thời gian dài nên mới kích động như vậy.
- Chủ tịch Hồng, anh từ từ nói.
- Thị đã phê duyệt ba mươi triệu, đã ký chi hai mươi triệu. Cục trưởng cục Tài chính Mẫn Kiến rất dứt khoát. Bên phía ngân hàng Huy Thương cũng nói, vay năm mươi triệu không thành vấn đề, chẳng qua người ta còn có một điều kiện.
Giọng Hồng Thành Cương có chút run run, nhiều tiền như vậy, không run mới là lạ.
Dương Phàm vừa nghe có điều kiện không khỏi căng thẳng, trong miệng lại ra vẻ tùy ý:
- Điều kiện gì thế?
Hồng Thành Cương do dự một lát:
- Là như thế này, bọn họ hy vọng các khoản tài chính của tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh đầu tư xuống huyện sẽ đi qua ngân hàng Huy Thương.
Dương Phàm không nhịn được hừ một tiếng, thầm nghĩ bọn này đúng là biết thừa dịp hỏa hoạn mà hôi của, không khỏi cả giận nói:
- Bọn họ coi chính quyền Vĩ Huyền chúng ta là gì? Chúng ta không phải siêu nhân. Nói với bọn họ, nếu không cấp, tôi không cần.
Hồng Thành Cương nghe thấy giọng điệu ngang ngược này, vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Dương, đây là chủ tịch Quý Vân Lâm giới thiệu, lập tức vay được năm mươi triệu đó.
Dương Phàm hiển nhiên biết Quý Vân Lâm có quan hệ với ngân hàng Huy Thương. Quý Vân Lâm cũng biết mình có quan hệ rất tốt với hai tập đoàn kia. Mặc dù phải nể mặt Quý Vân Lâm, nhưng không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm. Bây giờ Vĩ Huyền mặc dù khó khăn, nhưng đường đường là chính quyền một huyện, không cần thiết phải nhún nhường như vậy chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nể mặt Quý Vân Lâm một chút, giọng điệu trở nên hòa hoãn:
- Chuyện này tôi không dám làm chủ. Anh nói với ngân hàng Huy Thương, việc này tôi sẽ đi hỏi xem, nhưng có hiệu quả hay không tôi cũng không dám chắc, những cái khác bọn họ phải tự mình làm.
Hồng Thành Cương sợ nghèo, thấy năm mươi triệu, trong lòng lại ngứa ngáy, thấy Dương Phàm kiên quyết như vậy, cắn răng khuyên:
- Phó chủ tịch Dương, như vậy có được không. Hay là tối tôi mời người của ngân hàng Huy Thương ăn cơm, anh cũng cùng tham gia?
Dương Phàm vừa nghe, trong lòng nghĩ Hồng Thành Cương là chủ tịch huyện, luôn bị người ta chèn ép, coi thường. Hơn nữa còn có cả Quý Vân Lâm ở trong đó, Dương Phàm cũng chỉ có thể nhẫn nhịn giải thích:
- Chủ tịch Hồng, không thể coi số tiền đó quá quan trọng. Muốn mời thì là do ngân hàng Huy Thương mời chúng ta. Lúc này Vĩ Huyền mặc dù khó khăn, nhưng nếu không thấy khả năng phát triển của chúng ta, ngân hàng Huy Thương có thể cho chúng ta vay tiền sao? Tôi nói, bây giờ huyện hãy buộc chặt thắt lưng một thời gian, chỉ cần cơ sở trồng dược liệu làm xong, giải quyết được vấn đề tiêu thụ dưa lê, tôi đảm bảo chúng ta chỉ cần muốn vay tiền, các ngân hàng sẽ tự tìm tới cửa.
Dương Phàm còn có một câu chưa nói:
- Anh có phải là nghèo quá làm cho mất hết trí khôn?