Ăn cơm tối xong, sau khi thu dọn thỏa đáng mọi thứ, Lạc Anh vừa nhìn trong phòng thì trái tim đã đập bình bịch loạn cả lên ngay lập tức.
Không phải cái gì khác, mà chỉ vì cảnh tượng trước mắt thật sự rất ướt át.
Ánh nến mờ ảo, chiếu lấp lánh trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Diên Tú. Có lẽ là vì mái tóc dài rối tung kia, vẻ mặt nhìn hơi sắc bén lúc ban ngày lại dịu dàng vô hạn ở khắc này.
Chắc là chàng mệt rồi.
Tấm lưng thẳng như là vừa mới vươn vai một cái. Sau đó, chàng đổ người ra phía sau, duỗi dài hai chân, dựa nghiêng trên chăn bông mềm mại ở một góc giường.
Một tay đặt trên bụng, một tay khoát lên trán một cách tùy ý. Cứ như là chút ánh sáng kia hơi phiền, nghiêng đầu một chút, vừa vặn nhìn thấy Lạc Anh nấp sau cửa nhìn lén.
Lạc Anh mang vẻ mặt đầy say mê mà chẳng hề tự biết. Trong lòng đang tính toán phải làm thế nào mới có thể thuận thuận lợi lợi hoàn thành việc động phòng.
Lý Diên Tú: ….. Nàng lại đang tính toán quỷ kế gì đây?
Một cơn gió thổi từ ngoài cửa vừa, phụt một cái, ánh nến đã bị áp đảo.
Trong phòng đột ngột tối sầm xuống, Lý Diên Tú bèn vội vàng giơ tay bảo vệ ngọn lửa chỉ bé như hạt đậu, thấp giọng thúc giục:
“Đóng cửa trước đi đã.”
Lạc Anh ờ một tiếng, lúc đóng cửa thì nghĩ ngợi một chút, tiện tay cài luôn chốt cửa.
Mặc cho động tác rất nhẹ nhàng, vẫn bị Lý Diên Tú nghe thấy tiếng.
Từ sau khi Trinh nương thành thân, Lạc Anh đã chuyển sang bên phòng đã trống ra đó. Hôm nay tự nhiên lại chạy sang, còn chốt cửa. Dù lòng Lý Diên Tú hiểu rõ như soi gương, vẫn nằm lười biếng như cũ. Chàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc cái cô nàng to gan lớn mật này dám làm đến bước nào.
“Hề hề.”
Tim Lạc Anh đập như đánh trống, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt không nhìn chàng trắng trợn như lúc nãy nữa mà đang nhìn đông, ngó tây, muốn tìm chút đề tài nói chuyện để làm dịu đi sự ngượng ngùng.
Chỉ đáng tiếc, gian phòng này được bố trí rất đơn giản, chàng lại nằm lù lù một đống ở đó, nổi bật vô cùng. Bất kể nghiêng đầu đi đâu cũng không thể tránh né.
Cuối cùng cũng bò đến bên cạnh giường kháng rồi.
Kháng được đốt rất ấm áp, mới ngồi một lúc mà Lạc Anh đã thấy nóng đổ mồ hôi. Nàng bèn đưa tay lên nới lỏng cổ áo, cúi đầu xuống lại nhìn thấy đôi chân đang gác rất tùy ý bên cạnh người.
Chết tiệt.
Lạc Anh thầm mắng trong lòng, rốt cuộc động phòng là phải làm thế nào nhỉ. Đến tột cùng là nàng cởi hết trước rồi lại đi lột sạch quần áo của Lý Diên Tú, hay là động thủ lột sạch Lý Diên Tú trước rồi lại cởi đồ của mình?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là động thủ trước thì tốt hơn đi, tránh cho tự mình cởi trước xong thì người kia lại chạy như bôi mỡ vào chân, nàng chẳng có cách nào đuổi theo cả.
Được đấy, cứ làm như thế đi!
Lạc Anh chí khí mạnh mẽ, đứng bật dậy, trong mắt đằng đằng sát khí, xắn tay áo lên, nhìn thẳng vào mặt Lý Diên Tú. Nàng không nói hai lời, nhào lên như hổ đói vồ mồi.
“Đợi, đợi, đợi, đợi, đợi, đợi, đợi đã.”
Từ trong sững sờ, Lý Diên Tú đã tìm về được đầu lưỡi của mình rất nhanh chóng, đồng thời đưa tay lên nắm chặt cổ tay của nàng.
“Cô thế này là muốn làm gì?”
Giọng nói nam tính mà nghe ra có mấy phần hổn hển, dường như không ngờ nàng sẽ ra bài không theo lẽ thường như vậy.
Không phải bình thường đều sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ trước à?
Sao mà đến chỗ nàng lại là trực tiếp đi vào chủ đề thế này.
Cổ tay Lạc Anh bị nắm chặt không ảnh hưởng đến thân thể nàng nhúc nhích. Nàng xoay người giãy giụa như con rắn. Vừa mở miệng đã thở ra khí nóng bên tai chàng:
“Tôi, tôi cũng là lần đầu tiên. Anh, anh… nếu anh thẹn thùng thì cứ nhắm mắt lại.”
Thẹn thùng cmn.
Lý Diên Tú thật sự muốn mắng chửi cmn.
Dù sao sức lực của nam giới cũng lớn hơn, vừa lật người một cái làm Lạc Anh cảm thấy trời đất đảo điên, sau đó, cả người nàng đã bị chàng áp ở bên dưới.
Chàng hận đến ngứa cả răng, nhìn Lạc Anh, nghiến răng, nghiến lợi:
“Cô sốt ruột đến mức này?”
Lạc Anh nhìn khuôn mặt ở phía trên, nàng cắn môi, hơi nghiêng đầu đi, nước mắt chảy xuống.
Nàng vừa khóc lại làm cho Lý Diên Tú sững sờ.
“Sao, sao cô lại khóc rồi?”
Thiệt cho chàng còn tự xưng đã trải việc đời, đến nay đã tu luyện được lạnh nhạt, buông bỏ. Nhưng vừa thấy Lạc Anh khóc, chàng lại luống cuống tay chân.
“Là tôi không phải, tôi không nên nói cô như thế. Nhưng mà, Anh tử, hai chúng ta…..”
Chàng muốn giải thích cho rõ ràng nhưng lại thật khó khăn. Không ngờ, ngay sau đó, tất cả những lời còn chưa nói đều bị ngăn ở trong miệng.
Lạc Anh mạnh mẽ nâng đầu, dịu dàng đưa môi nàng lên.
Đáng tiếc, nàng cũng không biết phải làm thế nào tiếp theo, chỉ có thể trừng lớn mắt, nhìn Lý Diên Tú cũng đang ngạc nhiên vô cùng nhìn lại nàng. Nàng đỏ mặt, rời khỏi chàng.
Lạc Anh lại nghiêng đầu sang bên cạnh, khẽ nói:
“Lý Diên Tú, từ khi anh đưa tôi đến Bắc Ngụy, tôi đã thích anh một lần nữa rồi. Lần trước thả anh đi là tôi chưa hiểu được tiếng lòng của mình. Lần này, tôi sẽ không thả anh đi nữa.”
Nước mắt dịu dàng chảy lung tung trên khuôn mặt, sao nàng lại không muốn thể diện và thẹn thùng như những cô nàng khác được. Chỉ có điều, lồng ngực trống rỗng năm năm nay đã được lấp đầy như mới, nàng nguyện ý đổi tất cả mọi thứ để có cảm giác vui sướng khi mất mà tìm lại được kia.
Nàng không biết Lý Diên Tú muốn nói gì, nhưng có thể chắc chắn tuyệt đối đây không phải là lời mà nàng muốn nghe.
Cần phải rõ ràng như thế để làm gì chứ? Dù sao thì không phải chàng đang ở đây à.
Đột nhiên, khuôn mặt nàng được sự dịu dàng bao lấy, sau đó, đôi con ngươi lấp lánh như sao, tràn đầy trìu mến nhìn nàng, giọng nói còn mang chút thương mến không nói nên lời:
“Cô ngốc này, loại chuyện như thế, sao có thể để cô chủ động được?”
Lạc Anh hơi choáng rồi, thấy khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần, rồi môi nàng đã bị dịu dàng áp lên.
Cũng chẳng hề lãng mạn như trong tưởng tượng, sự tiếp xúc của chàng mang theo tính xâm lược. Lạc Anh nhìn lông mi hơi run của chàng, cảm xúc của nàng đã được kéo theo một cách bị động.
Mới mẻ, kỳ lạ, ngượng ngùng, căng thẳng. Một loạt cảm xúc giao hòa ở cùng một chỗ, làm cho Lạc Anh thấy mình như đang nằm mơ. Nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hệt một cảnh trong mơ.
Chỉ là… cũng chưa được nhìn lâu lắm.
Lòng bàn tay to dịu dàng che đôi mắt nàng lại, thấy cuối cùng nàng cũng thành thật nhắm mắt, lướt qua bả vai, tìm đến tay nàng, nắm chặt lấy cổ tay.
Đợi đến khi trên môi trống rỗng, Lạc Anh mơ màng mở mắt, thấy Lý Diên Tú đang nhìn mình, thế mà lại thốt ra câu đầu tiên là:
“Hóa ra đây chính là hôn môi à, cũng không thấy nghiêng trời lệch đất như trong thoại bản tả nhỉ.”
Lý Diên Tú còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi hiểu rõ, hơi nước trong mắt đã rút đi nhanh chóng, nhìn nàng mà tức không chịu được.
Lạc Anh đã nhận ra là mình nói sai, lặp lại chiêu cũ, muốn hôn chàng. Không ngờ lần này, công tử kiêu ngạo xoay người, cứ tự mình nằm xuống, gối hai tay sau đầu.
Lạc Anh thầm mắng chính mình sao lại phá đám thế, áp sát mặt đến: “Thật ra cũng rất tốt mà, anh hôn rất giỏi đấy, thật đấy!”
Nghĩ một chút, lại thêm một câu như vẽ rắn thêm chân: “Hôn giỏi hơn nhiều so với người khác.”
Lý Diên Tú ngồi bật dậy, nghiêm mặt lại nhìn nàng: “Đã có người khác hôn cô rồi?”
Lạc Anh lắc đầu: “Tôi từng hỏi chị Ngọc Nhi, chị ấy nói hôn môi chẳng hay ho gì, thường xuyên va phải răng.”
Nhìn mặt chàng sắp đen xì, Lạc Anh vội vàng bổ sung: “Là tôi tò mò ý mà, hỏi chút thế thôi.”
Lý Diên Tú nói: “Sao cái gì cô cũng tò mò thế, cái gì cũng dám hỏi!”
Lúc này nàng mới cảm thấy ngượng ngùng, con ngươi đảo loạn cả lên mà không dám nhìn chàng, nhỏ giọng than thở:
“Tôi, tôi đây, còn không phải là không có kinh nghiệm à.”
Nàng vân vê ngón tay sắp biến nó thành cái bánh quai chèo.
Ài!
Lý Diên Tú thở dài từ tận đáy lòng, cũng sáp mặt đến, nói nhỏ:
“Nhắm mắt lại, không được phép nghĩ đến Ngọc Nhi nói gì nữa.”
Lạc Anh vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dẩu môi lên phía chàng mà còn thấy chưa đủ, dùng sức nghểnh cổ, chỉ hận không thể dâng cả người lên cho xong.
Hay thật đấy!
Lý Diên Tú khắc chế xúc động muốn bóp chết đệ nhất cao thủ phá hoại bầu không khí này, giơ tay giữ chặt bả vai nàng, kéo nàng vào lòng, rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi không hiểu phong tình kia.
……….
Hồi lâu sau, Lý Diên Tú nhìn Lạc Anh ngơ ngẩn, trong lòng hả hê vô cùng.
“Chóng mặt chưa?”
Lạc Anh đờ đẫn gật đầu.
Chàng lại hỏi: “Thế, trời nghiêng đất lệch chưa?”
Lạc Anh quay đầu sang, giơ ngón tay cái lên với chàng. Trong lòng nghĩ nếu thuần thục như thế, có phải là thân kinh bách chiến không đây?
Nhưng mà giờ đây, nàng rất thức thời, không nói ra những lời này.
Dù sao đi nữa, biểu cảm của Lý Diên Tú lúc này như là rất đắc ý.
Chẳng qua là sau một lúc, đột nhiên chàng nghiêm mặt lại: “Tôi giống cô, cũng là lần đầu tiên.”
Lạc Anh vội mỉa mai: “Tôi cũng có bảo anh thân kinh bách chiến đâu.”
Còn cần cô nói à, ánh mắt ghét bỏ kia không ngừng bắn phá trên môi tôi, tôi lại không mù!!!
Dường như sau khi nam nữ tiếp xúc thân mật sẽ bất giác xóa bỏ đề phòng, mà càng gần gũi nhau hơn.
Những rụt rè, do dự lúc trước đã tan thành mây khói theo chiếc hôn đầu.
Lạc Anh dịu ngoan gối lên ngực chàng, nghe tiếng trái tim chàng đang đập mạnh mẽ, cảm thấy ở khắc này chàng mới trở lại một cách thật sự.
“Anh tử.”
Lồng ngực chấn động ông ông, nàng thích loại cảm giác này vô cùng.
Thế là vẫn bất động, chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Lòng bàn tay to dịu dàng vỗ về đỉnh đầu nàng – Dường như chàng rất thích làm thế này, từ khi gặp lại tới nay đã thành thói quen rồi.
“Ngày mai tôi sẽ đi tìm bà mối cầu thân.”
“Ừ. Hử?”
Lạc Anh ngồi thẳng dậy ngay lập tức, nhìn chàng ngơ ngác: “Cầu thân cái gì cơ?”
Thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, Lý Diên Tú thuận thế kéo nàng ôm vào trong lòng một lần nữa.
“Cô ngốc này, không mối không mai, thế chẳng phải là làm cô rất tủi thân à? Mặc dù thân phận của tôi hiện giờ….. Nhưng mà, cái gì nên có thì cũng không thể thiệt thòi cho cô được.”
Lạc Anh vừa ngẩng đầu, đôi môi hơi sưng đỏ lướt qua cằm chàng, ánh mắt mong mỏi, thổ lộ:
“Mấy thứ đó đều là vật ngoài thân, tôi không cần.”
“Cô cần hay không là một chuyện, tôi làm hay không lại là một chuyện khác.”
Lý Diên Tú đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, nhìn dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa ngốc nghếch của nàng, thay đổi hẳn tác phong thường ngày, chủ động ôm nàng thật chặt.
Hít thật sâu một hơi, siết cánh tay chặt thêm, giọng nói của chàng mang theo chút thỏa mãn sau khi thả lỏng:
“Đợi sau khi thành thân, tôi sẽ dẫn cô đi khắp nơi. Tái ngoại Giang Nam, cỏ xanh mơn mởn. Biển Nam sóng vỗ, trời biển một đường. Hai người chúng ta dắt tay làm bạn, đi giữa trời đất, giẫm lên từng tấc núi sông. Thế nào?”
“Hay quá!”
Lạc Anh cực kỳ hưng phấn, trời sinh nàng đã to gan. Nghe thấy đề nghị của Lý Diên Tú, trong lòng chỉ hận không thể đi ngay lúc này để nhìn xem. Lại dính lấy chàng hỏi thời gian năm năm qua chàng đã đi những đâu, thấy những gì. Cũng đã quên luôn đại sự cần phải động phòng ra sau đầu.
Thật ra thì nàng của lúc này đây đã không khủng hoảng nữa. Cuối cùng, bức màn giữa hai người đã hóa vô hình. Chàng của hiện tại là chân thực trước nay chưa từng có.
Về phần động phòng ý mà, dù sớm hay muộn cũng không sao cả.