Lạc Anh nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt chàng, hừ lạnh một tiếng:
“Sớm dứt khoát như thế đi, bà cô đây còn phải phí sức với anh thế này à?”
“Vào đi!”
Nàng hạ tay xuống, thẳng người đi vào phòng, đặt mông ngồi lên kháng. Thấy chàng còn không động đậy, giọng nói mạnh mẽ vang lên:
“Thế nào? Lại hối hận rồi?”
Lý Diên Tú nhận mệnh, đóng cửa vào phòng, đặt mông ngồi xuống cái ghế đẩu, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người:
“Nói đi.”
Chàng thật sự hối hận đã đưa Lạc Anh đến Bắc Ngụy rồi, một cô gái đang êm đang đẹp, sao lại học được thói hùng hổ thế chứ.
Chẳng ngờ được, Lạc Anh lại đến nơi đến chốn như vậy, ba la bô lô không ngừng:
“Nói xem mấy năm nay anh đã làm gì? Vì sao không đến tìm tôi? Lần này đến đây lại vì nguyên nhân gì? Còn có, bây giờ anh….. còn thích Ninh Nghiên không?”
Lý Diên Tú ngẩng đầu, ánh mắt hơi mờ mịt.
“Ninh Nghiên?”
Chàng lẩm bẩm: “Cô, sao cô lại nhớ đến mà hỏi cô ấy?”
Giọng nói của chàng trầm thấp, cuối cùng, còn mang theo một tia thở dài không dễ phát hiện.
Lạc Anh nghe vào trong tai lại là một cách nghĩ khác.
Nàng ngồi thẳng người dậy, lại hắng giọng, rồi mới nói:
“Năm năm trước, trong quán trọ ở Từ Châu, chúng tôi đã từng gặp.”
Đây là một nút thắt trong lòng Lạc Anh.
Năm đó nàng không rành thế sự. Năm năm này, nàng đã dần hiểu rõ rất nhiều thứ rồi.
Năm đó, Ninh Nghiên muốn nàng giữ chân Lý Diên Tú trong thời gian một tháng, mà vừa khéo, chính trong một tháng này, triều đình Nam Trần đã hoàn thành chính biến một cách chóng vánh. Nhà họ Lý bị kéo xuống ngục tù, mà nhà họ Ninh thì bật dậy, thay thế vào vị trí của nhà họ Lý.
Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ vừa gặp đã quen kia chẳng có mấy phần chân thành nào đâu.
Mấy năm nay, mỗi khi nàng nhớ đến chuyện này, trong lòng y hệt như cái chổi lông bị rối, bế tắc, khó chịu. [ Mà nay, cuối cùng cũng có thể nói ra chân tướng trước mặt chàng. Đương nhiên, nàng cũng đã tự chuẩn bị cho tốt tâm lý sẽ bị oán hận.
“Ờ.”
Đợi hồi lâu, không có phần sau.
Lạc Anh nghi ngờ chàng còn chưa nghe rõ, nhìn khuôn mặt chàng, lại kể lại một lần nữa.
Lần này, Lý Diên Tú hơi không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, bắn xuống dưới đất, dáng vẻ chẳng thèm để ý.
“Tôi biết.”
Lạc Anh đứng bật dậy, vì kích động mà giọng nói hơi bén nhọn: “Anh biết được lúc nào?”
“Lúc đó đã biết rồi.”
Lý Diên Tú bổ sung một câu: “Mặc dù, lúc đó tôi không chắc chắn cho lắm, nhưng sau lại có một loạt biến cố, đứa ngốc cũng hiểu có chuyện gì đã xảy ra.”
Đầu tiên là dùng lý do Ninh Nghiên đến khám bệnh, thật ra là đại diện cho Bắc Ngụy đến đàm phán, kéo Lý Minh Hoa đến Từ Châu. Sau đó khống chế cấm quân, cấp tốc chiếm lĩnh hoàng thành. Về phần Tần Miện, Thống lĩnh cấm quân, đã bị vụ liên hôn làm cho đau khổ từ lâu rồi, vì hạnh phúc của em gái, thế mới ngầm cho phép một loạt động tác này.
Mỗi người đều đạt được điều mà mình mong muốn. Mà người thúc đẩy phía sau tất cả, Ninh Mặc, rốt cuộc hắn ta muốn gì đây?
Phú quý ngập trời? Hắn vốn là thế gia trâm anh.
Địa vị tuyệt thế? Xuất thân của bọn họ chính là đại diện cho vị trí đại thần cao nhất ngày sau, căn bản không cần phải xuất chiêu hiểm thế.
Lý Diên Tú phát hiện, hình như chàng chưa bao giờ hiểu rõ người bạn tốt này.
“Thế vấn đề thứ hai, anh thành thân chưa?”
Lý Diên Tú bị Lạc Anh kéo về hiện thực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của nàng, lại nhớ đến tính cách hùng hổ, mạnh mẽ kia. Không dám nói một câu khiêu khích nào nữa rồi.
Hiển nhiên là Lạc Anh hơi vội vàng, không chấp nhận được sự im lặng của chàng, lại hỏi một lần nữa.
Lần này, chàng lắc đầu.
Lạc Anh mừng rỡ: “Tốt quá rồi, thật ra kể cả anh đã thành thân cũng không sao hết. Tôi đã nghĩ xong, nếu mà anh dám tìm một người ở bên ngoài rồi tằng tịu với nhau, thì đến cả làm vợ bé tôi cũng không cho làm. Về sau sẽ bắt ngâm đậu mỗi ngày, xay đậu hàng đêm.” [ Lý Diên Tú bị lời nói hùng hổ của nàng dọa sợ một lần nữa, không kiềm nổi mà hỏi ngây ngốc:
“Thê tử tôi cưới hỏi đàng hoàng, sao lại phải làm nô tỳ cho cô?”
Tôi mới là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của anh.”
Lạc Anh giơ tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt: “Toàn bộ thôn dân thôn Tây Liễu đều là người chứng kiến. Huống chi, tôi đã thấy hết thân thể của anh rồi, cũng từng sờ rồi…..”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Lý Diên Tú không ngờ, có một ngày chàng có thể bị sặc nước miếng của chính mình. Gian nan nhấc ấm trà trên bàn lên, đổ một mạch vào cổ họng, rồi nói một cách bất đắc dĩ:
“Tôi, sao tôi không biết?”
“Lúc anh bị thương ý, bộ quần áo kia đầy máu đầy bùn, còn lẫn nước mưa bẩn, hoàn toàn không thể mặc nữa. Tôi cởi sạch cho anh, rồi lại lấy nước ấm lau toàn thân cho anh thật cẩn thận. Ừ, chủ yếu là dưới nách, háng, khoeo chân, phải lau rất nhiều lần để giảm nhiệt.”
“Được rồi, được rồi.”
Lý Diên Tú đỏ mặt hồng tai, xua tay: “Biết rồi, biết rồi.”
Thấy vậy, Lạc Anh hơi hả hê, mày nhướng, mắt cười: “Cho nên tôi phải chịu trách nhiệm với anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm về tôi. Tôi đã nhìn sạch anh rồi, về sau nhìn thấy chàng trai khác, trong đầu toàn nhớ đến hình dáng của anh lúc đó, cũng rất có lỗi với chồng tương lai của tôi mà.”
Lý Diên Tú thật sự muốn quỳ dập đầu một cái cho nàng!
Ôi bà chị, ngài xem hết cũng thôi đi, còn nhớ lại hả? Sao nào, chắc là mấy năm nay cũng nhớ lại không ít lần đâu.
Lý Diên hơi cảm thấy thẹn thùng, nhận thua thật sự rồi. Chàng phát hiện ra, Lạc Anh quả đúng là khắc tinh trong số mạng của chàng.
Chàng có thể không cần vinh hoa phú quý, thân phận địa vị, đến cả lễ nghi phiền phức, quy củ lễ tiết của con em thế gia cũng có thể quăng hết ra sau đầu.
Vốn tưởng rằng một mình cô độc, vô dục vô cầu, sẽ không phải chịu gông cùm xiềng xích gì nữa.
Không ngờ được, kiếp nạn của chàng đã buông xuống từ năm năm trước rồi.
Càng đáng giận hơn là, năm năm nay, người ta chẳng hề động đậy, vẫn ở yên chỗ cũ, còn chàng lại tự chạy đến, trách ai được đây?
Lý Diên Tú nhắm mắt lại, không biết làm sao, một tay ôm trán, cố hết sức không cho Lạc Anh nhìn thấy nét hối hận trên mặt chàng lúc này.
Trận đánh này, Lạc Anh thắng!
Thấy dáng vẻ này của chàng, nỗi uất ức trong lòng Lạc Anh đã tan thành mây khói từ lâu. Vốn muốn cứ buông tha như vậy, nhưng mà, một vấn đề quan trọng nhất còn chưa được hỏi ra đâu.
Nàng tận lực khắc chế ý cười nơi khóe mắt, nghiêm mặt lại, mở miệng hỏi:
“Một câu cuối cùng.”
Ngón tay Lý Diên Tý đỡ trán nhúc nhích, ý bảo nàng tiếp tục.
Lạc Anh không nhịn được mà cong khóe miệng lên, nàng thích nhìn dáng vẻ này của Lý Diên Tú, cũng thích thiếu niên trong trẻo, lạnh lùng mà ngượng ngùng kia. Chàng có dáng vẻ gì, nàng đều thích hết.
“Lần này, vì sao anh lại đến?”
Lý Diên Tú ngẩng đầu lên một cách chậm rãi.
Vì sao mà đến?
Đôi mắt phượng kết hợp với ánh nến đã bớt chút lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần tình cảm dịu dàng. Năm tháng ưu đãi chàng đến thế, còn chưa để lại bất cứ dấu vết gì trên người chàng. Mà ngược lại, càng giống rượu ngon sau khi lên men, tỏa hương làm say lòng người.
Lần này, Lạc Anh chẳng hề thúc giục chàng.
Nàng đang đợi, đợi đáp án bản thân muốn nghe, đợi chính miệng chàng nói ra.
Hồi lâu sau, cuối cùng Lý Diên Tú cũng mở miệng.
“Có lẽ… là vì sợ hãi đi.”
Đêm lạnh như nước.
Giọng nói của chàng còn lạnh hơn cả màn đêm:
“Người bên cạnh, người nào người nấy, hoặc là rời đi, hoặc là không còn nữa. Thiên hạ rộng lớn thế này, non sông tươi đẹp, lại chẳng có một ai có thể đối ẩm. Thỉnh thoảng đêm khuya nằm mơ, thấy những hồi ức đã cách tôi càng lúc càng xa rồi. Không biết là uống rượu hỏng cả đầu, hay là thời gian đã hòa tan tất cả mọi thứ thật. Cho nên, trước khi tôi phai nhạt hết, tôi muốn đến thăm cô.”
Chàng rất bình tĩnh, tóc dài mới gội còn chưa khô, ngoan ngoãn dính lại với nhau. Cả người chàng hiện lên nét đẹp yếu đuối, dễ vỡ.
Cùng với những lời này, nội tâm Lạc Anh cứ như nước bắt đầu sôi lên, nổi bọt ùng ục, ùng ục.
Nàng muốn giữ lấy chàng trai này thật chặt, không bao giờ muốn chia tay chàng nữa.
Lạc Anh nghĩ như vậy.
Thế là nàng cũng làm như vậy.
Cho đến tận khi người đã bắn đến phía trước, Lý Diên Tú vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, bị giữ chặt, nghe thấy Lạc Anh kích động nói:
“Tôi cũng giống anh, Lý Diên Tú, anh không được đi nữa, tôi không cho anh đi!”
Sau đó, hai cánh tay như dây thừng mềm mại, quấn chặt quanh cổ chàng.
Trước khi sắp hít thở không thông, Lý Diên Tú suy nghĩ trong lòng:
Tôi mà biết cô cmn biến thành đức hạnh này sớm, đánh chết tôi cũng không đến.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn không đẩy gông cùm xiềng xích của vận mệnh kia ra, mà nâng tay cứng nhắc, do dự mãi, rốt cuộc cũng ôm lấy eo nàng. *
Một đêm trằn trọc khó ngủ, trời còn chưa sáng, Trinh nương đã mang đôi mắt đen đi ra ngoài, thấy cửa phòng con gái đang đóng chặt, trong lòng như có con mèo đang cào nát. Nhiều lần muốn tiến đến để nghe động tĩnh, cuối cùng, vẫn từ bỏ.
Đợi đến khi Lạc Anh đi từ trong phòng ra thì mặt trời đã lên cao đến ba cái sào rồi.
Mùi đậu phụ thơm bay đầy sân, Trinh nương đang cầm một cái sàng rỗng, muốn treo lên trên tường. Liếc mắt nhìn thấy con gái đi ra, kích động đến mức ném luôn cái sàng lên trên cối xay đá, vừa đi vừa lau tay vào tạp dề, vẻ mặt tha thiết:
“Anh tử, dậy rồi à?”
“Vâng.”
Lạc Anh cầm cành liễu, chấm muối rồi đánh răng.
“Thế….. Lý đại nhân….. còn chưa dậy à?”
Lạc Anh lùng bùng không rõ: “Vâng, anh ta mệt quá, con để anh ta ngủ thêm một lúc.”
Trinh nương:... .......
Lạ thật, loại sự việc này, từ trước đến nay đều là phụ nữ mệt đến hoảng. Hiếm khi thấy đàn ông không bò dậy nổi, trừ khi, Lý Diên Tú nhìn có vẻ khỏe mạnh, thật ra lại là tốt mã giẻ cùi?
Trinh nương chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thế….. Con không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái à?”
Lúc này Lạc Anh đã bắt đầu súc miệng, sau khi nhổ ra hai lần, đổ nước còn thừa trong gáo xuống đất, nghĩ ngợi: “Không ạ, rất tốt mà. Nhưng Lý Diên Tú cứ xoa thắt lưng mãi, con đoán là anh ta đau thắt lưng. Mẹ, hay là, buổi trưa làm cho anh ta chút đồ bổ thận đi? Ăn gì bổ nấy mà.”
Hai mắt Trinh nương tối sầm, thôi xong!
Con gái nghìn chọn vạn tuyển, sao cuối cùng lại tìm được một người mà thân thể không dùng được chứ. Quên đi, thấy tuổi người kia còn nhỏ, dốc sức điều dưỡng thì chắc còn có thể được.
Trinh nương giao lại việc nhà cho Lạc Anh, bản thân chạy ra ngoài phố đi chợ, hạ quyết tâm phải bồi bổ sức khỏe con rể cho thật tốt.
Trinh nương đi rồi, Lý Diên Tú mới đi từ trong phòng ra.
“Ơ, anh dậy rồi hả, sao không ngủ thêm lát nữa?”
Lạc Anh đang vội mang đậu phụ ra cửa hàng phía trước, dặn dò chàng: “Nếu anh dậy rồi thì đến giúp tôi đi.”
Không ngờ, Lý Diên Tú phun ra hai chữ rất hung hăng:
“Không giúp!”
Lạc Anh lấy làm lạ, nhìn chàng một cái: “Tại sao?”
Trong ấn tượng, chàng không phải là loại người chơi bời lêu lổng, lẽ nào làm du côn mấy năm, bản tính cũng đã thay đổi rồi?
Lý Diên Tú đen mặt nhìn nàng, lại chỉ vào thắt lưng mình, vô cảm như khúc gỗ:
“Tôi đau lưng.”
Lạc Anh bỗng hiểu ra, lập tức nói rất có tâm: “Yên tâm đi, tôi đã bảo mẹ đi mua thận rồi, để anh bồi bổ cho tốt. Việc trong nhà cũng không nhiều, anh cứ ngồi đi thôi.”
Nói xong, nhanh nhẹn chuyển đậu phụ ra phía ngoài sảnh, để lại một mình Lý Diên Tú đang hận không thể tự tát mình hai cái, rồi lại tiến đến bóp chết cô nàng kia.
Chàng có thể làm thế nào được? Chẳng lẽ lại phải đích thân giải thích với Trinh nương, mình đau lưng là vì tối qua phải ngủ trên băng ghế cứng rắn, khó chịu đến chết?
Thật đúng là, mặt mũi của đàn ông đàn ang đã bị chàng làm rơi sạch rồi!