Sau khi bước lên cầu nàng mới phát hiện, hóa ra nơi này còn có thế giới khác.
Ánh nắng rực rỡ phía sau lưng như lửa vàng vạn trượng, trên đầu là từng phiến rừng trúc xanh liên tiếp che nắng. Dẫm lên mấy bậc thang bằng đá tảng sẽ thấy từng con sư tử đá đáng yêu trên cột trụ của cầu.
Lấy tay sờ thử, mát lạnh.
Đúng lúc có gió mát thổi qua, lá trúc hai bên cầu lay động vang tiếng xào xạc. Bóng xanh che phủ làm cho người ta thấy rất thoải mái, sảng khoái.
Lạc Anh nhìn cái đình đang gần trong gang tấc kia, rèm mỏng bị cuốn nhẹ lên, lộ ra một đôi giày thêu màu xanh lục nhạt đính trân châu.
Bất giác, nàng thả nhẹ bước chân.
Mới bước lên bậc thềm, còn chưa kịp giơ tay đẩy rèm che sang bên liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói hơi khàn:
“Ở đây không có người khác lại gần, chị Lạc Anh không cần gò bó.”
Nghe giọng có vẻ không lớn tuổi lắm.
Lạc Anh chần chờ một lát rồi quyết đoán vén rèm. Một khuôn mặt mang theo nụ cười ngọt ngào lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
Thiếu nữ trước mặt chưa đến mười một, mười hai tuổi, tóc tai tán loạn, không trang điểm. Mặt mày thanh tú, thân hình gầy yếu, vừa nhìn đã thấy giống sức khỏe yếu bẩm sinh.
Nàng ta dựa nghiêng trên đệm mềm, mặc một bộ váy áo màu xanh biếc, hai chân được đắp một cái chăn dài.
Thấy tầm nhìn của Lạc Anh rơi vào một chỗ, Tần Trăn cười nói: “Khi còn bé vô ý rơi xuống nước, sau này hai chân liền sợ ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng. Cho dù là đợt nóng nhất, ở nơi đình trong rừng này cũng cần phải đắp chăn thật kín, nếu không sẽ chịu đau khổ mấy ngày.”
Giọng nói của nàng ta hơi khàn, nụ cười lại đẹp cực kỳ, làm cho người ta vừa nhìn đã có ấn tượng tốt.
Phòng bị suốt dọc đường đi cũng không tự giác mà đã tan biến không còn dấu vết.
“Chị ngồi đi.”
Tần Trăn khom người, đẩy trà bánh trên bàn đá về phía nàng, cười xin lỗi: “Ta không thích ầm ĩ nên làm phiền chị phải tự mình động thủ rồi.”. Ngôn Tình Sủng
“Ừ, không có việc gì.”
Lạc Anh như vừa tỉnh mộng, bèn vội rót hai chén trà, rất săn sóc đưa một chén đến tận tay Tần Trăn, cũng cầm một chén lên.
Nước trà ấm áp mang theo mùi thơm cam ngọt, nàng nâng chén lên chóp mũi ngửi thử, rồi uống một ngụm nhỏ. Lập tức, mùi quả thơm tinh ngọt nở rộ trên đầu lưỡi.
Thiếu nữ thích ngọt, Lạc Anh cũng không ngoại lệ, rất nhanh, một chén trà đã thấy đáy.
Nàng lại rót cho mình một chén nữa.
Hai chén trà vào bụng, cảm thấy dạ dày ấm áp.
Nói đến cũng lạ, thời tiết thế này mà ở trong cung, nàng chỉ mong sao nhồi đầy đá bào từ miệng đến ruột. Nhưng uống vào trà hoa quả ấm áp này lại không thấy nóng nửa phần, vị chua ngọt ngon miệng, mùi thơm còn đọng lại ở răng môi.
Quay về cũng làm một chén cho tiểu Phòng tử uống thử.
Nàng vui vui vẻ vẻ nghĩ ngợi, liền hỏi luôn phương pháp.
Tần Trăn cười: “Cũng không cần phương pháp gì cả, chỉ là hơi tốn công chút. Hoa quả bốn mùa cắt miếng phơi nắng cho khô, rồi cất ở nơi khô ráo thoáng mát, lúc uống muốn vị nào thì chọn ra nấu thôi, lúc sắp nguội thì cho thêm mấy giọt mật vào. Lát nữa ta sẽ gọi người chuẩn bị mỗi vị một ít, chị mang về tự điều chế đi.”
“Thế thì không tốt lắm.”
Lạc Anh vui vẻ xoa tay: “Tôi đi tay không đến lại còn mang đồ của cô về. Nếu không thì cô nói cho tôi biết cô thích cái gì đi, lần sau tôi mang đến tặng cô.”
Quả thật là một người kì diệu lạ thường.
Tần Trăn nghiêng đầu, chớp mắt nghịch ngợm: “Ta nói cái gì chị thật sự có thể đáp ứng?”
“Đúng thế.” Lạc Anh kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ai ở thôn Tây Liễu mà chẳng biết tôi nói là làm, cô nói đi, trâm hoa? Son? Hay là hoa quả bánh trái? Tôi đảm bảo sẽ mang đến.”
Đôi mắt của Tần Trăn nhìn nàng tò mò, sau đó phì cười ra tiếng.
Cười làm cho Lạc Anh chẳng hiểu ra đâu vào đâu.
Đưa tay xoa môi mình, phát hiện chẳng có gì cả, buồn bực: “Cô cười cái gì thế?”
Một tay Tần Trăn ôm bụng, cái tay khác xua liên tục: “Ai da, ta là cười có người hung hăng lật đổ bình dấm chua, liên lụy đến ta hôm nay cũng phải làm tiểu nhân một hồi.”
Câu nói này càng làm nàng nghe không hiểu.
Tần Trăn hoàn hồn, nắm tay nàng nói chân tướng.
Hóa ra Tần Miện xuất hành với nàng hai lần, nhiều người nhiều miệng, không biết sao lại truyền đến tai người họ Lý.
Tần Trăn cười đến khóe mắt còn vương lệ, khuôn mặt cũng vì thế mà phiếm một chút hồng: “Chị không biết, con gái út Lý gia tên là Khanh Khanh, cùng sinh một năm với ta. Lúc còn nằm trong tã đã đính hôn với anh trai ta rồi, cô ấy đã xem anh trai như vật sở hữu riêng từ lâu, thường xuyên đến làm loạn. Chỉ là anh trai rất bận, ít thời gian chơi với cô ấy. Nay nghe được thế mà lại đi đôi với chị, còn không giận sao? Lại khổ nỗi không dám đi hỏi chính chủ, chỉ gọi ta sắp xếp một hồi hôm nay, làm người xấu.”
“Á?”
Lạc Anh ngạc nhiên há to miệng, không đóng vào nổi nữa.
Đi đôi với nhau, nàng và Tần Miện?
Người này mù đến mức nào chứ, nàng có thể nhìn trúng con gấu đen to kia?
Nhưng mà lời này không thể nói trước mặt em gái người ta được.
Lạc Anh cứ như bị người ta nhét đầy lông chó vào miệng vậy, ha ha cả buổi, một câu hợp lý cũng không phun ra được.
Xong! Biết ngay mà, không thân không quen, mời nàng đến uống trà cái gì chứ.
Mệt nàng còn vui vẻ đâu.
Cái tay bị nắm cũng thấy hơi ngứa ngứa, Lạc Anh muốn rút lại theo bản năng, lại bị Tần Trăn kéo lại.
“Chị đừng giận ta.”
Giọng điện Tần Trăn chân thành, ánh mắt tha thiết: Vốn ta cũng có ích kỷ của bản thân, ốm đau lâu ngày, trong lòng cũng muốn quen biết thêm người. Hôm nay gặp chị, trong lòng ta vô cùng vui vẻ. Nếu mà chị giận ta thật, ta sẽ buồn lắm.”
Dứt lời, đôi lông mày nhíu lại, mí mắt vừa chớp, lông mi dài đã hơi ẩm ướt.
Thấy nàng ta muốn khóc, sự ngượng nghịu trong lòng Lạc Anh cũng không còn, bèn vội đi dỗ: “Này, này, cô đừng khóc mà. Tôi cũng chẳng giận cô, chỉ là thấy người nói tôi có ánh mắt không tinh gì cả. Kiểu người mà tôi thích không phải dáng vẻ giống anh trai cô, cưỡng ép kéo hai chúng tôi lại với nhau, tôi còn không vui vẻ đâu đấy.”
Vốn là nói thế nào đi nữa thì nàng cũng được tính là một người đẹp thanh tú đi. Nàng với Ninh Mặc đã từng ra ngoài cùng nhau, còn uống rượu hoa nữa, sao chẳng có ai ghép hai người với nhau thế.
Tần Trăn nâng mí mắt lên nhìn lén, dáng vẻ Lạc Anh tức giận quệt miệng buồn cười hết sức. Nàng nhéo chân một phát mới không cười ra tiếng.
“Thế chị… không giận ta rồi? Còn muốn làm bạn với ta sao?”
Bộ dáng rụt rè nhút nhát, cộng thêm dung nhan bệnh tật, làm người ta nhìn mà đau lòng.
“Tôi không giận cô.”
Lạc Anh nhìn khuôn mặt nàng ta, phát hiện vầng trán nàng ta không hề giống Tần Miện chút nào. Một người cương nghị, một người yếu đuối. Quả thật là như chênh lệch giữa cây tùng bách cao thẳng vào ngọn cỏ lau vậy, cũng không biết lúc đối diện với em gái khóc lóc tùy lúc tùy chỗ thế này, Tần Miện còn có thể giữ vẻ mặt đông lạnh kia không.
“Thật ra tôi còn rất thích cô đấy, chỉ là cô có thể đừng khóc nữa không. Tôi sợ nhất là con gái khóc, cô vừa khóc thì giống như tôi bắt nạt cô vậy.”
Lạc Anh lầm bầm làu bàu nói ra lời trong lòng mình, lại lấy chén trà bên cạnh nàng ta lên, tiện thể rút tay mình ra:
“Không phải thân thể cô yếu à, tôi đổi một chén trà nóng cho cô.”
Nghe tiếng nước trà được rót vào chén, Tần Trăn ngẩng đầu quang minh chính đại, trong mắt làm gì có lệ?
Kết một người bạn so với tạo một kẻ địch thì tốt hơn nhiều. Xem như việc hôm nay tốt đẹp chín phần.
Còn duy nhất một phần kia…..
Tần Trăn vuốt ve vòng ngọc trên tay, trong lòng hơi mất mát.
——— Ngát dịch và đăng trên dđLQĐ ———
“Sao lại vẫn chưa ra?”
Phương Cẩn vội vàng thúc giục: “Không phải sáng sớm đã đi vào à?”
Trương Đại bạn nhìn thoáng qua cánh cửa gỗ lớn đang đóng chặt, thầm nghĩ đây là khuê phòng của cô nương người ta, ngài có gấp hơn cũng chỉ có thể đợi thôi.
“Chắc là vậy, các cô nương gặp mặt luôn không hết chủ đề để nói.”
“Hừ!”
Giọng mũi của Phương Cẩn nặng nề truyền ra từ bên trong: “Sao chưa thấy không hết chủ đề để nói với trẫm, với người khác thì lại được à?”
Xong, vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa, Trương Đại bản thấy trước khi Lạc Anh đi ra, chính lão vẫn nên câm miệng thì tốt.
Hoàng thượng trong xe ngựa càng lúc càng cáu kỉnh, giống như một con thú bị nhốt trong lồng vậy. Trương Đại bạn chẳng hề nghi ngờ nếu Lạc Anh còn không ra, Hoàng thượng có thể không thèm để ý đễn lễ tiết mà xông vào bắt người.
Rốt cuộc, lúc con thú trong lồng chỉ còn một chút kiên nhẫn cuối cùng sắp tiêu tán sạch, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở rồi.
Hơn mười đôi mắt, không hẹn mà cùng lăm lăm nhìn thẳng vào khe cửa, đầy cõi lòng là chờ mong.
Từ bên trong, hiện ra đầu tiên là khuôn mặt như chậu bạc của Thất Hỉ, sau khi nàng ta bước qua cửa, bóng dáng quen thuộc của Lạc Anh cũng đi theo ra.
“Đây là đồ tiểu thư dặn gói kỹ cho người, mỗi loại đều dùng chữ tiểu Khải viết rõ là cái gì. Tiểu thư còn nói, nếu cô nương thích có thể đến lấy lúc nào cũng được, cửa Mai viên luôn rộng mở mọi lúc vì cô nương.”
“Thay tôi cảm ơn Tần Trăn, lần sau tôi cũng mang đồ ăn ngon đến cho cô ấy.”
Sau khi tạm biệt Thất Hỉ, Lạc Anh bước đi hớn hở đến trước xe ngựa, vừa ngẩng đầu, bị dọa đến suýt nữa thì làm rơi cái gói trong tay xuống đất.
Ánh mắt lập lòe sáng ngời cứ như sói đi kiếm ăn trong đêm đen vậy.
Lạc Anh nhìn một vòng, phát hiện thêm nhiều khuôn mặt lạ hoắc. Thêm vào cái xe ngựa hoàn toàn mới này, cùng với khuôn mặt cười thành đóa hoa cúc của Trương Đại bạn ở bên cạnh, không cần đoán cũng biết ở bên trong là ai.
“Đại bạn đến rồi à.”
Một câu thản nhiên, cũng không nghe ra được là còn tức hay không.
Nhưng chủ nhân mới nãy lăn qua lăn lại như con thú trong lồng, bây giờ thì ngược lại, hoàn toàn ngừng động võ, cất vũ khí.
Trương Đại bạn không có cách nào, chỉ đành cười giải vây: “Hoàng thượng sợ trời tối rồi, đường cô nương quay về không an toàn.”
“Nói bậy!”
Giọng nói trong xe lộ rõ vẻ hít thở không đủ, lại vẫn nói năng hùng hồn như cũ, thanh minh cho bản thân: “Trẫm là đến gặp cô, tiện đường, tiện đường đến đây thôi.”
Hay cho một cái tiện đường, hóa ra không phải thú trong lồng mà lại là một con vịt chết.
Trương Đại bạn dứt khoát không nói nữa, trực tiếp rút ghế con ra đặt trên đất, đỡ Lạc Anh: “Cô nương lên xe đi.”
Sau khi Lạc Anh lên xe một cách nhẹ nhàng lưu loát, vừa nâng rèm thì nhìn thấy tiểu Phòng tử mặc một bộ màu hồng đào, đầu đội kim quan.
Đứa bé này sinh ra đã trắng, nay lại mặc cả bộ màu sắc xinh đẹp, nhìn khuôn mặt cứ như đúc từ sữa kia làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Cậu bé vẫn còn đơ mặt ở kia, Lạc Anh ra tay trực tiếp luôn.
“Ai ui, đau đau đau!”
Khuôn mặt của tiểu Phòng tử bị nàng véo biến dạng, cả người cũng dịch đến bên cạnh nàng. Tiếp sau đó, lập tức bị nàng ôm vào lòng.
“Chúng ta giảng hòa đi, tôi biết cậu cố ý đến đón tôi mà. Xem đây! Tôi cũng mang cho cậu đồ hay ho này.”
Mùi hoa quả tản ra từ giấy gói màu nâu da bò, tràn ngập khoang xe không lớn.
Thơm ngát, ngọt ấm.
Phương Cẩn lạnh băng mấy ngày, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, dang tay gục đầu vào lòng Lạc Anh:
“Chúng ta giảng hòa rồi.”
Giọng nói rầu rĩ nhưng lại như đã tích góp tủi thân mấy ngày qua, rốt cuộc cũng thổ lộ ra.