Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 30: Đồn đại



Ngày tháng thoảng qua, chớp mắt đã đến giữa mùa hè.

Phương Cẩn bận rộn bài vở, dù không gặp người nhưng suốt ngày gửi đống lớn đống nhỏ đồ hay ho tặng đến điện Kiêu Dương. Chúng cung tỳ cũng lớn gan hơn, không câm như hến giống trước đây nữa. Thỉnh thoảng mấy chị em lén nói chuyện riêng, Lạc Anh lại có thể nghe góc tường rồi:

Cái gì mà con gái trong kinh yêu nhất là khuôn mặt của Lý Diên Tú, tài hoa của Ninh Mặc, dáng người của Tần Miện. Nếu có thể hợp thành một người, chỉ nghĩ thôi cũng đẹp tới mức nổi bong bóng trong lòng.

“Hai điều đầu tiên thì cũng xong, nhưng dáng người của Tần Tướng quân… trừ phi đồ đĩ lẳng lơ nhà cô đã nhìn thấy rồi chắc?”

Lạc Anh gật đầu khen ngợi, cách một lớp quần áo thì có thể nhìn ra cái gì chứ.

Nói ngay chàng Ninh Mặc đen ở trong thôn đi, nhìn như gầy không ra gió nổi, nhưng vừa cởi quần áo ra thì một thân đầy thịt.

Một cung tỳ khác cười ha ha, nói:

“Khi bé, Tần tiểu Tướng quân thường vào cung với Bình Lan trưởng Công chúa, chị gái hầu hạ chàng thay quần áo có nói qua. Con chim tước kia đầy đặn, mập mạp, thật sự làm người ta hài lòng. Nay lại ở trong quân rèn luyện mấy năm, toàn thân vạm vỡ rắn chắc, làm gì có quý nữ trong kinh nào không muốn qua một đêm đẹp với chàng đâu.”

Chắc là thấy hay ho đến tận trong lòng, mọi người ôm miệng cười trộm.

Lạc Anh nghe thì bỗng tỉnh ngộ, chỉ là nàng sống đến bây giờ cũng chỉ nhìn một lần khi lau người giúp chàng Ninh Mặc đen, thấy giống một con lươn đen mà thôi.

Nhưng khi nhìn sang Thuận Hỉ ngoan ngoãn tách vỏ óc chó ở bên cạnh, trong lòng nàng lại không tránh được khổ sở.

Nay em trai cái gì cũng chẳng còn, nghe chủ đề này không biết sẽ chua xót biết bao.

Cho nên, nàng cố ý ho khan thật mạnh hai tiếng, vui cười bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.

“Này.”

Nàng kéo tay áo Thuận Hỉ, ý bảo nó dừng: “Hôm qua em không đến tìm chị, mệt cho chị còn giữ lại cho em một đĩa bánh rán dầu vừng, kết quả là Hoàng thượng được lợi hết chỗ bánh đó.”

Thuận Hỉ mặc một bộ áo mới tinh bằng tơ lụa, tay áo dài qua cổ tay, đầu ngón tay nhanh nhẹn bóc một lớp vỏ nâu cuối cùng, lộ ra thịt quả trắng noãn, đặt vào trong đĩa chân cao màu xanh biếc.

Đầy nguyên một đĩa, còn đầy có ngọn luôn.

“Hôm qua cha nuôi trúng gió, sau khi đi mời thầy thuốc, em ở nhà sắc thuốc nên không đến.”

Thuận Hỉ nói chuyện nhỏ nhẹ, vô cùng dịu dàng.

“Ra là thế, chị đoán em có việc, thế mà tên nhóc thối kia còn chọc giận chị, bảo là em chê chị phiền phức.”

Tên nhóc thối là chỉ ai, không cần nói tên ra thì nó cũng rõ rồi.

Nó hết sức ngưỡng mộ sự thản nhiên, thoải mái của người chị gái này, lại sùng bái từ tận trong xương. Trong hành vi cử chỉ của nó bất giác mang theo mấy phần lấy lòng.

“Em xoa bóp vai cho chị nhé.”

Nó trèo lên tháp, quỳ ngay sau Lạc Anh rồi đưa tay ra, đôi tay ấn xuống mạnh nhẹ vừa phải, làm Lạc Anh cực kỳ thoải mái.

“Vẫn là em ngoan.”

Nàng nhắm mắt lại, yên tâm hưởng thụ sự săn sóc ấm áp đến từ tình thân, tán gẫu việc nhà.

Lạc Anh luôn thích nhắc đến mấy việc hay ho hồi trước, chỉ tiếc là Thuận Hỉ không nhớ được nhiều. Có việc có thể phụ họa theo hai câu, phần lớn là im lặng nghe nàng nói.

Ví như bây giờ:

“Cũng không biết hiện nay mẹ đang ở đâu, nếu mẹ cũng có thể vào cung cùng hưởng phúc với chúng ta thì tốt rồi. Khi nào mới có thể tìm được mẹ đây!”

Ánh mắt Thuận Hỉ lóe lên, may mà nàng không thấy.

“Mẹ là một người tốt, chắc chắn là bây giờ sống rất tốt, rất hạnh phúc. Hơn nữa, không phải là Hoàng thượng đã phái người đi tìm rồi hay sao? Cậu ấy có bản lĩnh như thế, nhất định sẽ tìm được người. Trước lúc đó thì chúng ta cứ yên tâm đợi ở đây.”

“Đúng vậy, cũng chỉ có thể như thế.”

Nàng mở mắt, kéo tay Thuận Hỉ để nó ngồi xuống:

“Sau này em cũng đừng có làm việc mệt mỏi như thế nữa. Đúng rồi, chị đã nói với Hoàng thượng việc muốn cho em đi học. Cậu ấy đồng ý, em thì sao?”

Đi học?

Ánh mắt Thuận Hỉ mờ mịt, dường như rất khó ghép hai chữ này vào cùng một chỗ với bản thân vậy.

“Đúng rồi. Em đã quên, trước đây cha chúng ta biết chữ hiểu nghĩa, còn đi dạy học hai năm đấy. Đầu óc chị dốt, làm người nửa mù chữ cũng không sao. Em là nam đinh duy nhất trong nhà, thế nào cũng phải biết mấy chữ. Thế thì về sau chị mới không bị bắt nạt, em cũng có thể là chỗ dựa cho chị.”

Thuận Hỉ luống cuống tay chân, hoảng hốt không biết trả lời thế nào, chỉ sợ mình sẽ nói sai.

Lạc Anh thấy vẻ mặt nó hoảng loạn, tưởng nó cũng sợ học hành giống nàng. Vội vỗ về: “Thật ra học hành cũng chẳng khó như thế, Hoàng thượng nói có thể cho em đi thư viện báo danh, đó chính là thư viện tốt nhất trong kinh thành. Chỗ chị vẫn còn tích chút bạc, lúc sau đi mua thêm một căn nhà. Chị sẽ nấu cơm, giặt quần áo, nuôi thêm hai con gà đẻ trứng, chẳng tốn bao nhiêu tiền. Chúng ta cùng đợi mẹ trở về, tốt hơn cứ ở chỗ này mọc mốc.”

Thuận Hỉ đã nhận được mệnh lệnh từ sớm, nhất định nó phải đánh tan ý định xuất cung của Lạc Anh. Dù bây giờ nghe nàng miêu tả cũng hơi động lòng, mà từ đầu đến cuối vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình.

“Trong cung ăn uống đồ dùng đầy đủ, Hoàng thượng đối xử với chị tốt cực kỳ, vì sao nhất định phải xuất cung thế?”

“Hài, ở đây có tốt hơn nữa cũng không phải là nhà mình. Tục ngữ nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình. Trước sau gì cũng phải ở trên một mẫu ba phần đất của chính mình thì mới có chỗ dựa vững chắc được.”

Thuận Hỉ không biết nên phản bác thế nào, may mà chẳng phải nàng muốn thu xếp ngay lập tức. Nó bèn quyết định đánh giá thật cẩn thận tỉ mỉ trong lòng, kiểu gì cũng phải dập tắt ý định này của nàng mới được.

Trong cung không có việc thì không thể ở lại, Thuận Hỉ không hề đăng ký danh sách. Lạc Anh luyến tiếc em trai, đành đi theo để tiễn nó.

Lúc đi trong hành lang gấp khúc bốn về vắng lặng, nàng nhẹ nhàng lấy một bao giấy dầu ở trong người ra, không nói gì mà nhét vào trong lòng nó.

Khẽ nói: “Đây là chị lén lút lấy xuống, em nhanh cất đi. Sau này chúng ta có thể ở căn nhà lớn bao nhiêu là toàn dựa vào nó hết.”

Thuận Hỉ dở khóc dở cười, âm thầm nhắc nhở: “Thật ra chị không cần làm thế này, cần gì thì cứ nói thẳng với Hoàng thượng là được.”

“Sao có thể giống nhau.”

Lạc Anh nghiêm mặt lại, biểu cảm có phải em là thằng ngốc không: “Hôm nay cậu ấy có thể cho đồ, mai sẽ có thể thu lại, tất cả đều được ghi vào trong sổ sách. Còn những bảo bối này không tên không họ, ai bảo bọn nó không có miệng nói cơ.”

Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý kia, Thuận Hỉ quyết tâm không phá vỡ mộng đẹp của nàng.

“Được rồi, mau đi đi, ôm chặt vào, đừng để bị người ta nhìn thấy.”

Qua cửa cung, Thuận Hỉ nên đi ra rồi.

Lạc Anh vẫn đang vẫy tay, nhìn thấy nó ôm bao đồ, chậm rãi đi ra phía ngoài. Thị vệ ở cửa kiểm tra hai câu liền thả.

Nàng thở ra nhẹ nhõm, nghiêm túc nhìn bóng lưng đang dần xa của em trai.

Thuận Hỉ hơi hơi cong lưng, lúc đi đường hai chân hơi rộng mở, một bộ quần áo mới tinh rất là vừa vặn. Nhưng không biết vì sao vẫn làm cho người ta cảm thấy hết sức không hài hòa, thoải mái.

Đã nhận lại em trai, nhưng vẫn luôn cảm giác có chỗ nào là lạ.

Bóng dáng của nó đã không thấy rõ nữa, trong lòng Lạc Anh có chút mất mát không biết từ đâu ra. Nàng thở dài, chuẩn bị quay về tiếp tục nhồi nhét thức ăn ngon hôm nay.

Vừa quay người lại bị dọa giật mình.

Một người mặc toàn thân áo giáp, mắt lộ cái nhìn hung hăng, đang đứng thẳng tắp ngay trước mặt. Không thấy được vẻ mặt hắn đang vui hay buồn, chỉ cứ nhìn nàng như thế.

Lạc Anh bị ánh mắt đang đánh giá kỹ lưỡng này nhìn đến phát sợ trong lòng, lúng túng dẹp sang bờ tường ở một bên, ý bảo người kia đi trước.

Tầm nhìn của người này khóa chặt trên người nàng, nhìn theo chuyển động của nàng. Ánh mắt sắc bén như áp chặt ở cổ họng nàng, sắp làm nàng không thở nổi.

Cuối cùng, người này cũng buông tha nàng.

Thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước, tay hắn nắm chuôi đao ở ngang hông, sải bước thẳng về phía cửa cung.

Sau khi hắn rời đi, Lạc Anh nuốt ừng ực một ngụm nước bọt.

“Má ơi.”

Nàng lấy tay làm quạt, ra sức tạo gió cho mình, một cánh tay khác ôm dây chuyền vàng đeo trên cổ:

“Dọa chết người rồi!”

Đi đến tận bên cạnh tòa tháp cao mà tim nàng vẫn đang nảy lên thình thịch.

“A!”

Nàng dừng bước chân, kêu ra tiếng.

Nhớ ra rồi, không phải cái người mặt mũi đầy sát khí vừa nãy chính là người đi đón bọn nàng khi mới đến hoàng thành sao?

Trương Đại bạn nói hắn là anh họ của Hoàng thượng, Tần Miện.

Tần Miện, cũng chính là cái người có chim tước nhỏ đầy đặn chắc nịch mà mấy cung tỳ đùa giỡn lúc tán chuyện với nhau kia?

Đầy đặn hay không thì nàng không biết, nhưng dáng vẻ kia quá đủ dọa người.

Đúng lúc trong lòng vẫn còn sợ hãi, bỗng bả vai lại bị vỗ thật mạnh, dọa nàng kêu oa lên một tiếng.

Thế này lại đổi cho người phía sau lưng ngạc nhiên.

Ninh Mặc chẳng ngờ nàng lại phản ứng mạnh như thế, chắp tay xin lỗi: “Dọa cô rồi à, là lỗi của tôi.”

Tục ngữ nói: Giơ tay không đánh người đang cười. Trong lòng Lạc Anh vốn đang nghẹn một bụng tức cũng không thể phát tác được. Chỉ đành ngượng ngùng: “Không sao, là tôi mới nghĩ ngợi đến quên hết trời đất rồi. Này, sao anh lại ở đây?”

Thấy nàng đã khôi phục bình thường, Ninh Mặc yên tâm.

“Được người ta ủy thác, hết lòng trung thành, đại khái tôi phải thường xuyên đến đây trong một đoạn thời gian.”

“Vẫn là người bạn cứng đầu kia của anh à?”

Hôm ấy nghe hắn nói vài câu, cộng thêm mới bị Tần Miện dọa lúc nãy, bây giờ tinh thần của nàng mệt mỏi, lười hỏi cặn kẽ:

“Thế tôi cũng không giục anh vẽ nữa, anh đi an ủi người kia trước đi.”

“Cô không đòi tôi, tôi lại muốn chủ động đưa đến.”

Ninh Mặc cười: “Trong hai ngày này tôi sẽ vẽ xong bức tranh đó, chỉ cần đợi đưa đi dán giấy bồi là có thể tự mình trình lên.”

“Thật á?”

Vừa nghĩ đến có thể xem bức tranh, không vui lúc trước hóa thành hư không, lại hỏi thêm rất nhiều chi tiết.

Thấy nàng cao hứng, Ninh Mặc mới hỏi ra vấn đề muốn hỏi ban nãy.

“Đừng nhắc nữa.”

Sau khi Lạc Anh kể lại rất khoa trương sự việc bị Tần Miện dọa vừa rồi, than thở: “Mấy cung nữ còn nói thèm muốn thân thể hắn, thật chẳng hiểu thèm cái gì. Là thấy nắm đấm của hắn cứng, lúc đi đánh nhau thì người ta sẽ càng đau hơn à?”

Ninh Mặc chẳng nhịn được, phì cười ra tiếng.

Không ngờ, Tần Miện cũng có một ngày lại bị đồn đại thành thế này.

Cười thì cười nhưng hắn vẫn muốn cải chính cho bạn tốt:

“Thật không phải hắn đang dọa cô. Sau khi nhà họ Tần theo nghiệp tướng, gia phong nghiêm khắc, thế là nuôi dưỡng được tính cách không nói cười tùy tiện. Thêm vào đó, hắn thành danh lúc tuổi còn nhỏ, nắm giữ toàn bộ cấm quân, từ đó càng kiệm lời. Chẳng phải cô, kể cả mấy người bạn cũ chúng ta đây gặp nhau mà hắn cũng vẫn là dáng vẻ đó.”

Sau khi được giải thích rõ ràng, Lạc Anh mới hiểu ra. Nhưng mà --

“Thế tôi cũng không thích hắn, vừa cao to, vừa vạm vỡ, giống hệt một con gấu to, lại còn là con gấu như bị đông lạnh thành băng nữa chứ.”

Ninh Mặc chẳng còn cách nào, thương tiếc cho bạn tốt trong lòng.

“Anh quen biết con gấu to kia như thế nào?”

Lạc Anh rất tò mò, với tính cách của Ninh Mặc, dường như quan hệ với ai cũng đều rất tốt.

“Mẫu thân hắn là Bình Lan trưởng công chúa, cô của Diên Tú là Hoàng thái hậu, ba người chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ ở trong cung, tất nhiên là tình cảm qua lại không ít.”

Thân thế hai người kia đều hiển hách đến vậy, thế người trước mắt này?

Nhìn ra nghi ngờ của nàng, Ninh Mặc cười lạnh nhạt:

“Mẫu thân của tôi là Lý thị Tây Lăng, em gái ruột của Thái hậu.”

Ôi trời!

Này, hoàng thành này còn không phải là hoàng thân quốc thích đầy đất à. Sao mà nàng gặp được một Hoàng thượng, còn có hai người đều dính dáng đến hoàng thất nữa.

Trừ khi, người hoàng thất có thể sinh đẻ khác thường?

“Ay ui.”

Lỗ tai truyền đến một cơn đau, hoàn hồn rồi vội gạt móng vuốt của Ninh Mặc ra:

“Chú ý hình tượng của anh. Đây cũng không phải là Hiệt Phương các!”

Ninh Mặc nâng tay lên nhìn, mu bàn tay có dấu đo đỏ.

Con bé này, xuống tay ác thật.

Hắn cúi người, tiến gần đến tai nàng nói nhỏ:

“Mỗi ngày cô luôn nhắc đến Hiệt Phương các trước mặt tôi, chắc không phải đang nhớ nhung nơi đó, hay là nhớ nhung đêm đó ở cùng một chỗ với tôi?”

Không biết tại sao, hắn muốn trêu đùa cô gái nông thôn thú vị này.

Mỗi lần đều có thể thu hoạch được kết quả không ngờ tới trên người nàng.

Lạc Anh trợn to mắt, nhìn hắn:

“Là tôi điên hay là anh điên hả!”

Từ sau khi phát hiện ra hắn chẳng hề cởi mở như biểu hiện bên ngoài, Lạc Anh cũng chẳng đỏ mặt, hai người càng giống bạn lâu năm hơn, nói chêm chọc cười, không hề phòng bị.

Ninh Mặc khoanh tay, nhíu mày: “Xin nói rõ hơn (1).”

Lạc Anh vươn một ngón tay ra, đưa qua đưa lại trước mặt hắn:

“Trở về tôi mới biết, nghe nói chỗ đó có một biệt danh, gọi là ổ tiêu tiền, một ly rượu phải một lượng bạc. Tối đó anh uống rượu như trâu uống nước, không biết đã uống sạch bao nhiêu bạc rồi, thật đúng là đau lòng chết tôi mất.”

Ninh Mặc nghìn tính vạn toán lại chẳng ngờ được là vì điều này. Sau khi sững sờ, lập tức cười thật to ha ha ha.

Sau khi hai người lại tán chuyện thêm một hồi, Lạc Anh đi về cho hươu ăn trước. Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất khi rẽ vào cửa thùy hoa, hắn cũng khoanh tay quay đầu, đi về phía trước mấy bước rồi lại dừng ở một góc.

“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Ra ngoài một chuyến, chắc Lý công tử sẽ không quên cả điều này đấy chứ.”

Lời nói vừa dứt, một thiếu niên áo trắng đi ra từ trong góc, vẻ mặt u ám, ánh mắt tối tăm. Không phải Lý Diên Tú thì còn có thể là ai.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch

(1) Bản gốc “Nguyện vấn kỳ tường”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv