Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 26: Bỏ lỡ



“Không ăn nữa, no chết rồi.”

Lạc Anh đẩy cái đĩa sứ trước mặt ra, xoa cái bụng tròn vo, ợ một tiếng.

Ba mươi sáu cái đĩa sứ xếp đầy một bàn. Mắt thấy bảy, tám cái đĩa đã hết sạch, còn khoảng hơn mười đĩa cũng thấy đáy rồi.

Trương Đại bạn lặng lẽ nhớ mấy món chỉ còn đĩa trống, gọi người đến dọn bàn, lại rót một chén mật hoa hồng nấu sơn tra và bánh sữa dê.

“Hoàng thượng và cô nương dùng hai món này đi, tốt cho cổ họng.”

Lạc Anh xua tay luôn, trợn trắng mắt nghiêng người nằm trên cái đệm dày: “Không được, ăn tiếp thì tôi nôn mất.”

Trước đây, khi đói đến mức cồn cào ruột gan, nàng luôn nghĩ thà rằng no chết cũng không muốn làm quỷ chết đói.

Nhưng hôm nay đúng là no rồi, cảm giác da bụng sắp toạc ra mới biết khó chịu đến đâu.

Thấy nàng khó chịu thật, Phương Cẩn bèn vội phân phó: “Nhanh đi tìm thuốc trợ tiêu hóa đến đây.”

“Hoàng thượng yên tâm, lão nô đã đi hỏi Thái y viện từ sớm rồi. Chỉ cần dùng chút sơn tra, qua một lát thì sẽ tiêu hóa được. Hai chén nước này đều được cho thêm sơn tra, uống vào một lúc sẽ tốt thôi.”

Lạc Anh lật người, chôn mặt vào chiếc gối mềm mại, quay mông về phía Trương Đại bạn giả chết, chẳng phản ứng gì nữa.

Phương Cẩn không khỏi bật cười: “Nghe thấy chưa, uống vào một lúc sẽ tốt. Bằng không nếu thức ăn không tiêu hóa, không nói đến việc uống thuốc, còn phải nhịn ăn mấy ngày, để bụng rỗng đấy.”

Vừa nghe thấy bụng rỗng, Lạc Anh lăn lông lốc rồi ngồi dậy, nhận lấy chén uống ừng ực, ừng ực nguyên một nửa. Tức giận trừng cậu ta: “Hừ, biết tôi sợ cái gì thì lấy cái đó uy hiếp tôi.”

“Lần này cũng không phải ta nói.” Phương Cẩn vội giải thích: “Không tin cô hỏi Đại bạn.”

Trương Đại bạn bị điểm danh vội đi đến gánh họa: “Cô nương, là lão nô tự tiện làm chủ, nếu cô bất mãn thì cứ xả giận lên lão nô đi.”

Lạc Anh nghi ngờ nhìn hai chủ tớ bọn họ, khịt mũi khó chịu: “Lần nào hai người cũng xem tôi như con ngốc không bằng? Không cần biết cậu ta nói gì, làm gì, lão đều thay cậu ta lấp liếm. Ôi, chỉ có tôi đáng thương, cũng chẳng ai giúp tôi.”

“Ai nói, ta giúp, ta giúp.” Phương Cẩn liên tục bày tỏ thái độ, chủ động sáp khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tới gần làm nũng: “Tiểu Phòng tử vĩnh viễn giúp chị mà.”

Hành động đáng yêu như vậy, Lạc Anh ngứa tay không nhịn được, sau khi véo má phính hai lần cũng thành công để lại hai dấu tay tội ác trên làn da trắng nõn:

Thấy nàng không giận nữa, Phương Cẩn cũng cười ngây ngô.

Lạc Anh lại bỗng nhớ đến một việc: “Đúng rồi, hôm nay cậu không cần đi cung Hi Hòa à?”

Mỗi ngày thăm hỏi sớm chiều, có làm Hoàng đế cũng không thể phá bỏ quy tắc.

“Không cần, hôm nay bên đó có việc, bọn họ lo thân mình chưa xong, chẳng lo đến quy tắc gì được.”

Thấy bộ dáng vui vẻ của cậu ta, hiển nhiên là ước gì về sau đều không phải đi cung Hi Hòa.

Tán chuyện vĩnh viễn là tính cách trời sinh của phái nữ, Lạc Anh cũng không ngoại lệ.

Vừa nghe được thì lập tức vểnh tai: “Có việc? Việc gì thế?”

Phương Cẩn cũng không giấu diếm: “Cháu của Thái hậu đã quay lại, nghe nói lúc ở cung Hi Hòa bị ngất đi mà không hiểu tại sao. Bây giờ đầy người của Thái y viện ở bên đó, mà cũng chưa tỉnh lại.”

Lạc Anh kỳ lạ: “Là bị bệnh gì sao?”

“Không biết, nhưng mà hắn chính là tâm can của Thái hậu. Nghe nói Thái hậu khóc sưng cả mắt, ta lại mong hắn xảy ra chút chuyện để Thái hậu đau lòng khổ sở một phen!”

“Hoàng thượng!”

Trương Đại bạn lên tiếng ngăn cản: “Hoàng thượng không nên nói lời như vậy.”

Phương Cẩn tự thấy đuối lý, không nói nữa, chỉ bĩu môi ở nơi Trương Đại bạn không nhìn thấy.

Lạc Anh nhớ đến Thái hậu mà cậu ta kể, không ngờ người lạnh lùng như băng sương thế mà cũng có thể khóc vì cháu mình như thế. Mà bà ta biết đau lòng vì đứa bé nhà mình, sao lại không thể đối xử tốt hơn một chút với đứa bé nhà người ta cơ chứ.

Vì thế, nàng cũng góp vui: “Lúc trước khi tôi vẫn đang ở quê, đã nhìn thấy người ngất xỉu đi thế này rồi, đưa người về đến nhà thì lại không xong, tôi thấy tám phần là người này cũng chẳng sống nổi đâu.”

Sau đó, chớp mắt nhìn Phương Cẩn, hai đứa bé lòng dạ xấu xa thần giao cách cảm, nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cười lên ha hả.

Trương Đại bạn bất đắc dĩ muốn ngăn cản, lại phát hiện căn bản là hai người này không nghe lời lão. Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể sai người đóng chặt điện Kiêu Dương, không thể để cho người thứ tư nghe thấy những lời này được.

Dựa vào tâm lý người mà em trai không thích thì tôi cũng không thích, Lạc Anh cũng rất không thích vị Thái hậu chưa từng gặp mặt này.

“Cậu nói thử xem, sau khi bà ta biết quan hệ của chúng ta có đến trừng trị tôi không?” Gần đây Lạc Anh say mê một việc, đấy là để cho một tiểu hoàng môn hầu hạ bên người biết chữ đọc cho nàng nghe thoại bản, nghe rất thú vị.

Nàng nói ra lo lắng của mình: “Tôi thấy bao nhiêu câu chuyện đều được viết thế, Thái hậu ác độc dẫn một đám người đến chỗ thiếu nữ bình dân, sau đó trừng phạt các kiểu. Nói trước đây nhé, chắc chắn là tôi không chịu nổi đau đớn sẽ khai đấy.”

“Yên tâm đi! Có ta bảo hộ chị mà.” Phương Cẩn ưỡn bộ ngực nhỏ lên, bảo đảm bằng lời thề son sắt. Chẳng qua lại tò mò hỏi: “Nhưng chị định khai gì thế?”

Lạc Anh gấp gáp: “Cậu đừng giả vờ, có phải một mình tôi nói xấu bà ta đâu. Việc này cả hai chúng ta cùng làm, tôi gặp nạn thì cậu cũng không thể thấy chết không cứu, để một mình tôi gánh tiếng xấu đâu đấy.”

“Thế thì tốt nhất là đừng nói, con người bà ta rất sĩ diện. Nếu biết chúng ta âm thầm nói xấu sau lưng bà ta, có lẽ lại nổi lên ác tâm, lại mang hai chúng ta… răng rắc (tiếng gãy xương).”

“Á.” Lạc Anh trợn tròn mắt: “Không phải cậu là Hoàng đế sao?”

Phương Cẩn thấy nàng tưởng thật, tiếp tục lừa nàng: “Cho nên, nếu chị bị bà ta bắt thật, dù sao cũng không được chưa đánh đã khai. Nhất định phải đợi ta đến cứu chị, biết chưa?”

Lạc Anh gật đầu như giã tỏi, trong lòng còn sợ hãi rùng mình lắc đầu một cái, thấy đứa bé ở bên cạnh đã cười nghiêng cười ngả, còn có gì không rõ nữa đây.

“Được đấy, cậu dám lừa tôi, xem tôi có giỏi không!”

Nhanh như hổ đói vồ mồi, Lạc Anh đè luôn lên người tiểu Hoàng đế, bắt đầu ra sức cù cậu ta, làm cậu ta ngứa ngáy, cười đến mức xin tha. Còn ép hỏi:

“Có dám không, có dám nữa không?”

Trương Đại bạn ở bên cạnh mà sốt ruột, chỉ sợ Lạc Anh không nhẹ cân gì đè Hoàng thượng bị thương. Tay già quơ đến quơ đi trên không một cách ngốc nghếch, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Nhẹ chút, nhẹ chút.”

Nhưng hai đứa bé đùa vui quên cả trời đất, nào nghe thấy giọng nói này. Tiếng cười khanh khách quanh quẩn trong điện Kiêu Dương.

Hai ngày liên tục, Phương Cẩn đều qua đây dùng bữa với nàng.

Không chỉ như thế, còn đặt làm một bộ bàn ghế, văn phòng tứ bảo, kinh sử cổ thư. Dần dần, đến quần áo cũng đã mang đến mấy bộ treo trong tủ gỗ tử đàn khắc hoa cực lớn.

“Này, chiều nay chúng ta dẫn tiểu Anh tử ra ngoài chơi đi.”

Lạc Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên cánh tay của cậu ta, đổi được một động tác đưa ngón trỏ lên suỵt của Phương Cẩn, bảo nàng đừng lên tiếng.

Trương Đại bạn kéo nàng sang một bên, lặng lẽ thì thầm: “Cô nương, Thái phó giao bài tập cho Hoàng thượng, sáng mai phải nộp, để lão nô đi chơi với cô thôi.”

“Thái phó? Đó là gì?”

“Là người dạy Hoàng thượng học hành, có học vấn cao nhất trong triều.”

Học hành à?

Nàng đã từng nghĩ đến sau khi tìm được em trai sẽ kiếm tiền cho nó đi học, thi đỗ tú tài lão gia.

Em trai?

Mấy ngày qua sống quá ung dung tự tại, thế mà lại quăng em trai ra sau đầu mất rồi.

Lạc Anh vội túm lấy Trương Đại bạn, gấp gáp hỏi: “Đại bạn, chuyện em trai tôi đã có tin tức chưa?”

Nàng thật là đáng chết.

Nàng là muốn đi tìm em trai, sao lại có thể toàn hưởng phúc mà quên hoàn toàn sạch sẽ chuyện này luôn.

Càng nghĩ càng chán nản, Lạc Anh gấp đến nỗi mặt đỏ bừng, vừa mắng mình trong lòng, vừa cảm thấy không tìm được em trai đều là do bản thân không để tâm vào việc này.

Lần này, tám phần là không có hy vọng rồi.

Trương Đại bạn thu tất cả vào tầm mắt.

Lão dùng bàn tay tràn ngập sương gió nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nàng, đôi mắt hiền lành mang đầy ý cười:

“Cô nương không hỏi thì lão nô cũng muốn bẩm báo một tin vui đây.

Người… đã tìm được rồi.”

“Thật á!”

Lạc Anh vội che miệng, không kiềm chế nổi vui sướng trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Thật á?”

“Thật.”

Trương Đại bạn cười hiện nếp nhăn đầy mặt: “Hôm kia đã tìm được, vì tuổi tác quá nhỏ, cái gì cũng không nhớ rõ. Thái giám ôm nó đi lúc trước nay cũng đã có tuổi, đầu óc hay quên. Hỏi cả buổi mới hỏi ra được, sau khi xác định đúng, lúc nãy mới đến báo tin cho lão nô.”

Lạc Anh kích động nắm cánh tay lão, đung đưa qua lại:

“Thế bây giờ nó ở đâu?”

“Cô nương chớ sốt ruột.”

Trương Đại bạn bị nàng lắc đến sắp rụng rời, khó khăn lắm mới đứng vững được: “Bây giờ nó cái gì cũng chưa biết, lão nô chỉ sợ trong chốc lát sẽ không chấp nhận được. Cho nên việc này phải nghĩ kế lâu dài, tìm một thời điểm thích hợp rồi nói cho nó biết.”

Như thế à.

Lạc Anh hơi thất vọng, nhưng cũng cảm thấy đúng.

Em trai còn nhỏ như thế đã bị bán rồi, lại ở tuổi nói còn chưa sõi. Như thế cũng tốt, cho nó ít thời gian, miễn cho việc không chấp nhận nổi.

Lạc Anh đi qua đi lại, trái tim được thả lỏng vui mừng như điên. Muốn chia sẻ với người khác, vừa quay đầu thì thấy Phương Cẩn đang ngồi ngay ngắn sau bàn bát tiên, nhíu chặt lông mày, nhìn vào sách vở trước mặt.

Nàng muốn ngẩng mặt lên trời huýt sáo một hơi thật dài để báo cho cha mẹ biết cuối cùng thì nàng cũng tìm được em trai rồi. Nhưng lý trí còn tồn tại cho nàng biết đây không phải là đầu thôn thôn Tây Liễu. Nếu nàng làm ra hành động không hợp lễ nghi thật, mụ Hoàng thái hậu kia sẽ có cơ hội làm khó nàng.

Chắp hai tay lại, nàng chạy thẳng đến dưới tàng cây hải đường ở ngoài viện, nhắm mắt mặc niệm, a di đà Phật và Thái thượng lão quân đều bị lôi ra cảm ơn.

Hoa rơi lả tả, cánh hoa hải đường màu hồng nhạt phủ đầy (1) đất. Mặt trời kiều diễm tỏa nắng, lòng người ấm áp cũng theo đó mà nóng hừng hực lên.

Lạc Anh mở mắt, nhìn đóa hoa xinh đẹp nhất ở đầu cành, trịnh trọng hứa một lời:

“Ông trời phù hộ, đã tìm được em trai, lại để cho tôi tìm được mẹ đi. Một nhà chúng tôi đoàn tụ, từ đó về sau không bao giờ chia xa nữa.”

Ý xuân dần trôi, ngày hè đang tới.

Thời gian lạnh lùng, vô tình biết bao, bất kể người ta quyến luyến, cầu khẩn bao nhiêu nó cũng sẽ không dừng bước vì ai cả.

Thời gian lại khoan dung, ấm áp biết bao, bất kể thế giới xa bao nhiêu, khoảng cách dài thế nào. Đi đi, rẽ rẽ, cuối cùng nó sẽ đưa người từng gặp về tới trước mặt người ta một lần nữa.

Chẳng qua là người ta không hề biết mà thôi.

Giống như trong chốc lát mà nàng nhắm mắt lại lúc nãy, một bóng người đã từng quen thuộc đi qua trước điện Kiêu Dương. Chỉ là không phải toàn thân áo đen bó sát, im lặng kiệm lời như trong trí nhớ của nàng.

Chàng của ngày hôm nay mặc trường bào màu ánh trăng, đầu đội kim quan, lại là chàng thiếu niên nhanh nhẹn mà mỹ nhân toàn thành vẫy gọi như lúc đầu.

Chỉ đáng tiếc, vội vàng đi qua, khoảng cách một bức tường lại như chia cắt hai thế giới.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) Bản gốc “Dương dương sái sái 洋洋洒洒”. Cả cụm 4 chữ này có nghĩa là dài dòng, phong phú, hùng hồn…, thường được dùng để tả bài văn, bài nói chuyện. Tách ra thì “sái” có nghĩa là rơi, vãi, “dương dương” có nghĩa là nhiều, mênh mang, chứa chan, vô bờ…. tùy ngữ cảnh. Có lẽ tác giả chỉ định viết “dương dương sái” - rơi nhiều, nhưng auto correct thành thành ngữ 4 chữ, hay là ý gì khác??? Dù sao thì mình hiểu là cánh hoa rơi đầy đất, mà không muốn lặp chữ “rơi” nên đổi chữ “phủ”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv