Tô Ngâm đang đứng phía sau hai người, kinh ngạc đến suýt thì hét lên.
Nàng ta nghe được gì rồi?
Nàng ta đã nghe được cái gì rồi?
Kim ốc tàng kiều? Yêu hận dây dưa?
Giờ đây, tỉ mỉ nhớ lại, xâu chuỗi rất nhiều hành vi trước đây của Ninh Mặc, rốt cuộc vào khắc này đã có được lời giải thích hợp lý.
Lúc hắn ở Hiệt Phương các, luôn bắt nàng ta đứng ở khoảng cách xa ba bước, đánh đàn, hát khúc. Đến cả rót rượu mà nàng ta cũng chẳng có tư cách.
Trước đây nàng ta không hiểu, còn tưởng Ninh Mặc ghét nàng ta bẩn. Nhưng nếu đã ghét, sao còn thường đến làm gì?
Đặc biệt là hai năm từ khi thành hôn, dường như hàng đêm đều đến.
Về vị Ninh phu nhân kia, nàng ta thấy ngưỡng mộ, rồi lại thương hại. Tô Ngâm từng nghĩ, nếu nàng ta ở vị trí của Ninh phu nhân, chắc sẽ càng buồn hơn. Ít nhất thì nàng ta còn có thể ở bên cạnh hắn, làm bạn với hắn.
Mà nay xem ra, chẳng qua nàng ta cũng là một người đáng thương.
Người mà nàng ta thương nhớ không hề máu lạnh vô tình, chỉ là đời này sẽ không động tình với nàng ta mà thôi.
Tô Ngâm bỗng muốn khóc, không biết là thấy tiếc cho tình yêu của nàng ta, hay là do cuối cùng đã bỏ xuống được tư tình này.
“Này.”
Đột nhiên, Lý Diên Tú lên tiếng:
“Nhìn người anh dẫn đến đi, vẻ mặt hệt như chết cha, chết mẹ. Không biết còn tưởng là anh cố tình nói lời quá đáng, lấy tôi ra để trêu cô ta nữa.”
Ninh Mặc quay người, quả nhiên thấy được Tô Ngâm đang hốt hoảng lau nước mắt.
Hắn ta nói nhàn nhạt:
“Cô đi lên trước đi.”
Tô Ngâm cũng không muốn đứng ở đây thêm nữa, nàng ta cần một không gian để tiêu hóa một mình. Đứng ở đây còn chẳng dám hít thở mạnh, cảm giác này khó chịu quá rồi.
Sau khi Tô Ngâm đi, Lý Diên Tú hỏi đột ngột:
“Lời của anh lúc nãy, đều là thật?”
Giọng điệu của Lý Diên Tú cực kỳ bình tĩnh, cách phản ứng cũng không nằm trong dự đoán của Ninh Mặc. Nhất thời, hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua người, đến lúc phản ứng lại được thì cả người đã bị đánh gục xuống, nặng nề ngã ra đất.
Ninh Mặc nâng mắt, nhìn Lý Diên Tú đang cưỡi trên thắt lưng mình.
Đôi mắt người ấy đã tràn ngập lửa giận từ lâu, ánh nhìn cứ như muốn ăn thịt người vậy.
“Ninh Mặc, ** mm!”
Một quả đấm vừa nhanh, vừa mạnh, hung hăng đập lên mặt hắn.
Thoáng chốc, Ninh Mặc cảm thấy đầu óc ong hết cả lên, lơ ma lơ mơ, hình như bên tai còn có tạp âm gì đó vang lên.
Lý Diên Tú chỉ đấm một phát còn chưa đủ hả giận, liên tiếp tung thêm mấy đấm nữa. Vừa đấm, vừa mắng:
“Ông đây xem ngươi là anh em, thế mà ngươi cmn lại muốn ** ông đây!”
Dù là tượng đất bị cọ sát cũng phải nổi nóng, huống chi là Ninh Mặc?
Lòng hắn thắt lại, oán hận và tủi thân chất chưa bao năm cũng không nén nhịn nữa, mà phun trào từ tận đáy lòng. Mặt nạ công tử văn nhã treo trên mặt đã vỡ tan trong nháy mắt, hắn không muốn ngụy trang nữa.
Hai tay giữ chặt lấy bả vai Lý Diên Tú, dùng hết sức lực toàn thân để lật lại. Lần này, đổi đến lượt hắn ở trên.
Hắn cũng tung nắm đấm ra:
“Tôi cứ muốn ** anh đấy, Lý Diên Tú, tôi đã cmn muốn thế từ lâu rồi, từ lúc anh cho phép Ninh Nghiên theo đã muốn rồi!”
Đương nhiên là dùng nhuyễn cân tán mấy tháng liền không phải là phí công. Lúc này, cả người Lý Diên Tú đã cạn hết sức lực, liều mạng giãy giụa mới phát hiện ra, sức người kia lớn vô cùng, Lý Diên Tú không giãy ra nổi, càng khỏi nói đến phản công.
Nhưng miệng thì vẫn chẳng lưu chút tình nào:
“Ninh Mặc, ngươi còn có mặt mũi mà nói? Mệt cho ông đây còn xem ngươi như anh em, thật đúng là cmn làm cho người ta ghê tởm!”
Hai chữ ghê tởm như con dao sắc, chọc thẳng vào trái tim hắn.
Đồng thời, cũng làm cho hắn buông lỏng nắm đấm.
Lý Diên Tú thở hồng hộc, mắt đỏ lừ, hỏi hắn:
“Cái con lừa Tần Miện kia cũng không biết đi. Thật là buồn cười, hắn hy sinh lớn như thế cho em gái, còn tưởng đã tìm được hạnh phúc cho em. Kết quả là lại đẩy vào vực sâu hơn. Ninh Mặc, dù gì Tần Trăn cũng là chúng ta nhìn lớn lên, trước khi anh làm việc này mà không nghĩ cho kỹ à?”
Con lừa?
Bỗng, Ninh Mặc cười lên.
Trong ánh nhìn của hắn tràn đầy băng tuyết, tiếng cười thê thảm mà lạnh lẽo:
“Sao anh biết tôi chưa từng hỏi?”
Lý Diên Tú ngẩn ra.
“Cô bé kia còn dũng cảm hơn tất cả chúng ta. Tình cảm của cô bé còn cấm kỵ hơn. Biết rõ không thể đạt được, dứt khoát cứng rắn ghép một đôi này với tôi. Vừa có thể bảo toàn người trong lòng cô bé, người hệt như đồ con lừa kia, vừa có thể than khóc trong lòng thời thời khắc khắc. Anh nói xem, có phải là một cô bé vừa thông minh, vừa dũng cảm hay không?”
Lý Diên Tú mới hình dung một người nào đó như con lừa, đương nhiên lúc này cũng sẽ không nghe không hiểu Ninh Mặc chỉ là ai.
“Anh cũng nói anh ta chính là đồ con lừa, đương nhiên là chẳng biết gì cả. Còn suốt ngày thúc giục tôi ở bên cạnh em gái anh ta nhiều hơn. Cũng chẳng hề hay biết mỗi lần anh ta khuyên nhủ lại là đang làm trái tim cô bé kia bị thương.”
Lý Diên Tú chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Quá vô lý rồi, anh em của chàng, người chàng xem là anh trai thì lại gửi gắm cả trái tim cho chính mình. Mà em gái ruột của Tần Miện lại có người trong lòng chính là anh trai cô bé?
Hai người vừa mới đánh nhau, giờ đây Lý Diên Tú cảm thấy cả người vô lực, hai tay run rẩy, nằm tùy tiện trên đất.
Ninh Mặc cũng cảm thấy hốc mắt và gò má đau đớn từng cơn. Thêm phần sức lực của thằng nhãi Lý Diên Tú này lớn thật sự, hắn cầm cự không nổi, dứt khoát đi xuống khỏi người Lý Diên Tú, lăn xuống nằm trên bãi cỏ.
Ánh trăng sáng trong như một dải lụa bạc, chiếu xuống hai thân thể đang nằm thành hình chữ đại 大.
Sau một lúc lâu, Lý Diên Tú gian nan ngồi dậy, nhổ một bãi nước bọt dính máu sang bên cạnh, quay lại nhìn khuôn mặt thâm đen của Ninh Mặc, nói một cách nghiêm túc:
“Đột nhiên Nghiên nhi phải hòa thân, trong chuyện này có bút tích của anh không?”
Lý Diên Tú cũng là đột nhiên nghĩ đến.
Việc Ninh Nghiên hòa thân đột ngột vô cùng. Lúc đó, trong lòng chàng hận cả Lý Minh Hoa, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy là triều đình vô năng mới liên lụy đến những cô gái yếu đuối.
Nhưng nghĩ cho cẩn thận việc Ninh Mặc giấu tài mấy năm nay, đúng thật là việc này khó mà không có quan hệ với hắn.
Ninh Mặc chống tay ngồi dậy, nhe răng trợn mắt, nuốt một ngụm nước bọt đầy máu, hé miệng gian nan:
“Khó khăn mãi mà giờ anh mới nghĩ đến, xem ra cũng chẳng thông minh hơn đồ con lừa kia bao nhiêu đâu.”
Cái người này, mỗi câu nói đều làm cho người ta muốn ấn hắn xuống đất, đánh cho nửa sống nửa chết.
Nếu là Lý Diên Tú của sáu năm trước, nhất định sẽ làm như thế.
Nhưng giờ đây, chỉ là ánh mắt sầm xuống, nghiến hàm răng bị đánh cho lung lay, nói một cách hung hăng:
“Nói đi, cho tôi nghe thử xem năm đó anh đã âm mưu những gì. Còn Nghiên nhi lại phối hợp thế nào?”
Ninh Mặc vừa nhếch miệng cười đã động đến vết thương trên mặt, đau đến hít hà một tiếng, ôm chặt má, nhìn Lý Diên Tú:
“Diên Tú, anh xuống tay cũng ác thật đấy!”
Lý Diên Tú cười ha ha, nói lạnh nhạt:
“Còn có ác hơn đấy, muốn thử không?”
Ninh Mặc chẳng hề hùa theo, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nói chậm rãi:
“Năm đó cũng chẳng có hòa thân gì cả, là tôi biết vị Nhị hoàng tử kia đến Ưng Thiên, bèn cho Nghiên nhi giả dạng, gặp anh ta một cách ngẫu nhiên ở quán ăn.”
Chuyện cũ phủ đầy bụi qua bao năm, giờ đây nhắc lại, thế mà mang lại ảo giác như đã cách một thế hệ.
Chiêu thức thô tục, cũ kỹ, nhưng đúng là rất hữu dụng.
Mỹ nhân dịu dàng và Nhị hoàng tử Bắc Ngụy một lòng thân Nam, vừa gặp gỡ đã hứa hẹn chung thân. Mà đồng thời, Ninh Mặc cũng phái người thả ra tin đồn ở Bắc Ngụy, nói Ưng Thiên có mỹ nhân tuyệt thế mà độc lập, dung mạo khuynh quốc, khuynh thành, có thể sánh ngang với Cửu thiên Huyền nữ.
Bên này, Ninh Nghiên và Nhị hoàng tử bên nhau. Bên kia, cuối cùng tin đồn cũng truyền đến tai của lão Hãn vương.
Thế là việc hòa thân đã trở thành một trong những hạng mục tiến cống.
Nói đến đây, Ninh Mặc liếc nhìn Lý Diên Tú một cái, nói tiếp: “Ninh Nghiên sinh ra ở chi thứ, là thứ nữ mà đến cả mẹ đẻ còn không muốn gặp. Từ ngày chọn đi theo tôi, tất cả chi phí ăn mặc, tỉ mỉ bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, là vì một ngày này.”
“Không phải rồi.”
Giọng điệu của Lý Diên Tú bình tĩnh, chậm rãi như đang trần thuật một sự thật:
“Từ lúc đầu Ninh Nghiên đã là quân cờ anh chuẩn bị cho Bắc Ngụy sao? Chẳng lẽ không phải là chuẩn bị cho tôi?”
Bỗng quay sang nhìn Ninh Mặc, con ngươi đen xì như đang muốn hút người ta vào trong vậy, không thấy được chút gợn sóng nào.
Hắn bồi dưỡng tỉ mỉ tất cả phương hướng học tập đều dựa theo cách mà Lý Diên Tú thích. Nếu không có việc ngoài ý muốn kia, nếu…..
Chỉ tiếc rằng hắn thấy rõ lòng người, quen dùng tâm kế, thế mà lại để sót tính toán tình cảm của bản thân.
Sau khi xác nhận tâm tư của chính mình với Lý Diên Tú, Ninh Mặc đột ngột xoay chuyển hết mưu kế trước đây, đưa quân cờ vừa chướng mắt lại không thể thiếu được, Ninh Nghiên, xếp vào Bắc Ngụy xa ngàn dặm.
Từ đó về sau, rốt cuộc nàng ta sẽ không làm chướng mắt hắn nữa.
“Thế tôi gặp phải đuổi giết ở Bắc Ngụy thì sao?”
Lúc đầu, Lý Diên Tú còn tưởng là người của triều đình, chàng đã chọc Lý Minh Hoa giận, bà ta phái người dạy dỗ.
Nay xem ra, chỉ sợ là Ninh Mặc thì càng có khả năng hơn một chút.
“Là tôi!”
Hắn thừa nhận thẳng thắn, dứt khoát “Không dùng cách này, sao anh có thể về nhanh hơn được. Nhưng mà, tôi nghìn tính vạn toán, vẫn để sót một điểm.”
m cuối của hắn mang theo loại tình cảm đáng tiếc nồng đậm.
Đột nhiên, Lý Diên Tú hoảng hốt, đứng bật dậy ngay.
Chỗ đau nơi xương sườn làm chàng đau đến mức muốn ngã ngồi xuống trong chớp mắt. Thế mà vẫn cắn răng, liều mạng đi đến trước mặt Ninh Mặc:
“Anh làm gì Lạc Anh rồi?”
Thân hình cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu Ninh Mặc, trong lời nói chất vấn, có thể nghe ra được tiếng nghiến răng, nghiến lợi.
Vì sao, vì sao luôn trách cứ mình vì cô gái khác?
Vì sao, vì sao luôn có thể thích người khác dễ dàng như thế?
Mà duy chỉ có quay đầu lại, liếc nhìn người đứng nguyên chỗ cũ một cái mà thôi cũng không làm.
Ninh Mặc cụp mắt: “Rất tốt, so anh, tôi còn tốt hơn.”
Sao có thể sẽ tốt được?
Có một chớp mắt, Lý Diên Tú hận không thể dứt khoát đánh hắn chết đi. Nhưng nghĩ theo khía cạnh khác, nay thiên hạ đều nằm trong sự khống chế của hắn, nếu chàng chỉ có một mình,