Tịch Nhạ Hoài khép lại di động, nhìn sang Dung Thụy Thiên bên cạnh, tức giận nơi đáy lòng lại hóa thành đau lòng. Thần sắc y lạnh nhạt như vậy, đáy mắt cũng không có dục vọng tham lam, thoạt nhìn trong suốt như nước hồ, như vậy chắc chắn là y không am hiểu quan hệ giao tiếp. Nhưng y là người có năng lực, mặc kệ giao công tác gì cho y, y đều hết sức chăm chú nhập tâm, yên lặng trả giá toàn bộ tinh lực, nhưng người có năng lực như vậy lại thường thường bị mai một ở tầng thấp nhất trong xã hội.
Ô tô xuyên qua nội thành đi vào ngoại ô im lặng.
Trong xe rộng rãi, vài nhân viên vẫn nằm mê man trên ghế dựa như trước, bọn họ một người lại chiếm tới hai chỗ ngồi, thực thoải mái nằm ở kia mà ưỡn bụng lên, thoạt nhìn tựa như con mèo đang phơi nắng, chỉ cần không phát sinh chấn động hủy diệt hoặc ô tô nổ mạnh thì rất khó tạo nên thương tổn đối với thân thể họ.
Bốn vị trí sau cùng là trống.
Dung Thụy Thiên và Tịch Nhạ Hoài ngồi trên vị trí trống gần cửa sổ, thấp giọng nói chuyện phiếm, Tịch Nhạ Hoài tựa hờ vào ghế dựa màu đen, đôi chân thon dài khoát lên ghế đối diện, tư thế này giống như quý tộc trong xã hội thượng lưu, cứ việc đây là ở trong chiếc xe bình thường lại cũ kỹ. Bên cạnh hắn, Dung Thụy Thiên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thường thường nghiêng qua bên tai hắn nói thì thầm, hình ảnh kia thoạt nhìn có chút ***.
Hơn nữa Tịch Nhạ Hoài thỉnh thoảng vén sợi tóc hắn, bàn tay trắng nõn lướt qua cổ hắn, vuốt ve da thịt mịn màng lại bóng loáng của hắn, tay sẽ không tự giác luồn vào trong quần áo hắn….
” Anh, anh làm gì a….” Dung Thụy Thiên xấu hổ nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm lộ ra một chút kích động, bởi vì tay Tịch Nhạ Hoài đang tán tỉnh bên hông hắn rồi sờ lên trên ngực hắn…
” Chẳng lẽ không thể như vậy sao?” trong con ngươi ám trầm của Tịch Nhạ Hoài chất chứa dục vọng lửa nóng, hắn dùng khuôn mặt điển trai lại tà khí tới gần Dung Thụy Thiên, dùng bàn tay đang rảnh rỗi mơn trớn cằm hắn, cắn lấy đôi môi mỏng manh như đao phong của hắn, giống như đang hôn một bảo vật trân quý.
” Nơi này sẽ bị người ta nhìn thấy…..”
” Vậy em đừng phát ra âm thanh là được rồi” Tịch Nhạ Hoài nhìn chăm chú vào thần sắc khẩn trương của hắn, hai tay giống như hai con rắn nước mềm mại mà ôm lấy thắt lưng hắn, rồi mới nghiêng đầu hôn lấy đôi môi Dung Thụy Thiên.
Dung Thụy Thiên cả người cứng ngắc nhìn Tịch Nhạ Hoài, cảm thấy đầu lưỡi ẩm nóng kia tách ra khớp hàm cùng nhau gắn bó, tham lam liếm lên khoang miệng hắn, ôm lấy lưỡi hắn quấn quanh, đầu lưỡi chậm rãi trượt, liếm hắn, ma sát hắn, đưa thân thể hắn ôm ấp vào vòm ngực rộng lớn, trong lúc nhất thời hắn giãy giụa đều trở nên yếu ớt.
Tịch Nhạ Hoài hôn lên môi Dung Thụy Thiên, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người y, theo cổ, tóc, khoang miệng y tràn ra, giống như cỏ xanh được ánh mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa, hương vị cực kỳ tươi mát, tựa hồ mặc kệ như thế nào đều như muốn đem hắn ăn sống nuốt tươi, hơi thở ấy vẫn không biến đổi, máu y bắt đầu sôi trào mãnh liệt, đôi tay thon dài khiêu khích vuốt ve thân thể hắn.
” Đừng….Ngô….” cảm giác được dục vọng rõ ràng của hắn, Dung Thụy Thiên giống như con bươm bướm đang vươn cánh giãy giụa, lại bị thân thể Tịch Nhạ Hoài kềm kẹp, dùng đôi môi nóng cháy ngăn chặn:” Ân…Anh…Ngô…”
Gió thổi vù vù luồn vào xe.
Cách đó không xa tựa hồ vang lên tiếng nói chuyện của nhân viên công tác, sợ bọn họ phát hiện động tĩnh mà lại đây xem. Dung Thụy Thiên vừa bất an vừa thẹn thùng chống cự. Phát hiện hắn bắt đầu chống cự, Tịch Nhạ Hoài liền bắt đầu hôn trở nên thô lỗ, thậm chí vội vàng xao động đến nỗi cắn nát môi hắn.
” Buông ra…Ngô…” Dung Thụy Thiên đau đến nỗi hừ nhẹ ra tiếng, đưa tay tính đẩy hắn ra nhưng hai tay lại bị Tịch Nhạ Hoài mãnh liệt ép chặt bên người.
Ngay khi nhân viên công tác dần dần đi tới, trong con ngươi ướt át của Dung Thụy Thiên chứa đầy hoàng sợ, Tịch Nhạ Hoài bắt lấy tay hắn, kéo hắn ngồi phịch trên ghế, thuận tiện chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn, toàn bộ động tác tự nhiên lại lưu loát, nhưng khi nhìn vào mắt hắn vẫn còn thấy đong đầy tính chất xâm lược khiến cho người e sợ:” Nếu không có người đang lại đây, thật muốn ở tại đây mà muốn em”.
Dung Thụy Thiên nhịn không được gục đầu xuống.
” Chúng ta lập tức phải xuống xe, Dung Thụy Thiên anh mau thu thập này nọ” nhân viên công tác còn buồn ngủ nhìn Dung Thụy Thiên, không có phát hiện trạng thái dị thường của hắn, lơ đãng liếc đến Tịch Nhạ Hoài bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng cũng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, thuận tiện cung kính nói với Tịch Nhạ Hoài:” Một giờ sau khởi động máy, anh hãy đi hóa trang trước đi”.
Tịch Nhạ Hoài cười gật đầu.
Ngồi bên cạnh hắn, Dung Thụy Thiên đứng dậy rời đi.
Ý cười nơi đáy mắt Tịch Nhạ Hoài càng phát ra nồng đậm sâu sắc, trong lúc vô tình tựa hồ lại khiến Dung Thụy Thiên thẹn thùng, biết rõ hắn không thích hành vi ấy nhưng vẫn là không nhịn được mà muốn làm như vậy, nhìn hắn đỏ mặt lên rồi chống cự cũng rất là tình thú.
Chính ngọ tháng bảy, nhiệt độ không khí tiến vào trạng thái nóng cực độ.
Độ nóng tràn ra giống như điện ngục, cơ hồ thiêu đốt mặt đường đến bốc hơi nước, lòng bàn chân đi trên đường đều là hỏa lạt lạt đau, nếu làn da liên tục bị phơi nắng dưới ánh mặt trời tàn bạo sẽ phát ra tiếng “xèo xèo”. Tất cả cây cối hoa cỏ xanh tươi đều ủ rũ cuốn lại thành một đoàn, cứ việc công nhân xanh hóa mỗi đêm tưới nước, định kỳ bón phân nhưng chúng nó thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng phải chết không sống như trước.
Không ai sẽ ở loại thời tiết này mà đi ra ngoài nhưng tổ kịch “Kim cương” lại tại dạng nhiệt độ không khí này mà bắt đầu chụp diễn. Diễn viên cùng nhân viên công tác đều mệt chết đi, đạo diễn thì tính tình lại nóng nảy, quay không tốt liền mắng, làm cho toàn bộ tổ kịch thấp thỏm nôn nóng. Khổ nhất là Tịch Nhạ Hoài, dưới trời nóng bức phải mặc ba tầng quần áo mùa đông, còn muốn dùng tư thái tao nhã thoạt nhìn thực mát mẻ mà nói lời kịch, nhìn xem Dung Thụy Thiên thực lo lắng.
Có mấy lần thanh âm Tịch Nhạ Hoài không đủ lớn, đạo diễn liền yêu cầu quay lại, Tịch Nhạ Hoài lau đi mồ hôi, một câu oán hận đều không có, còn Tuyết Lê lại thực mất hứng, vẫn dùng ánh mắt oán độc trừng đạo diễn, nếu Tịch Nhạ Hoài quay lại liền có nghĩa là cô cũng phải quay lại theo một lần, dưới ngày nóng oi bức như thế mà cứ quay hoài thì làn da trắng noãn sẽ bị phơi nắng hỏng mất….
Cô thực chịu không nổi, trực tiếp kêu trợ lý an bài người đóng thế.
Diễn viên đóng thế nơm nớp lo sợ mà thuộc kỹ lời kịch, chuẩn bị hoàn mỹ để thuyết minh nhân vật của Tuyết Lê, nhưng khi cô đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ kia của Tịch Nhạ Hoài, đầu óc liền trống rỗng, thậm chí khẩn trương đến nỗi nói cũng không ra.
Quay lại hai ba lần, diễn viên đóng thế cũng không thể thuận lợi hoàn thành quay chụp.
Tiêu đạo diễn rời khỏi máy giám thị, khom người cầm lấy một cái loa lớn, đặt lên trước miệng, rồi mới giống như núi nửa mà phun ra nham thạch nóng chảy:” Cái cô đóng thế kia, nói cô đó! Khóc cái gì mà khóc, xoay cái gì mà xoay, tôi muốn nghe lời kịch của cô chứ không phải biểu tình cái con mẹ cô nhìn thấy thần tượng!”.
Nhân viên công tác đồng tình nhìn diễn viên đóng thế, diễn viên đóng thế nước mắt rơi từng dòng xuống đất.
Tịch Nhạ Hoài cúi người nói với diễn viên đóng thế:” Khi đạo diễn hô to quay phim thì cô cứ coi như tôi không tồn tại, chỉ cần đem lời kịch nói ra là tốt rồi”.
“Như vậy được không?” diễn viên đóng thế lã chã nhìn hắn, mặt đỏ giống như cà chua chín rục:” Quay ra không biết có quái lạ hay không, đây là lần đầu tiên em làm thế thân, rất muốn biểu hiện cho tốt, nhưng mà…”
” Máy quay sẽ không quay đến mặt, đạo diễn chỉ cần lời kịch của cô, cho nên thoải mái một chút” nhìn ra được cô muốn diễn tốt, cũng muốn tận lực thuyết minh nhân vật cho tốt, nhưng cô không phải diễn viên, không thể đạt tới trình độ chuyên nghiệp, nhưng nếu lúc này đổi cô đi thì cô sẽ mất đi phần công tác có được không dễ này.
Diễn viên đóng thế trấn định xuống, khi quay chụp cô làm như Tịch Nhạ Hoài không tồn tại, nói ra lời kịch đã học thuộc trước, thân mình từ đầu đến đuôi xoay đến xoay đi, tư thái kia giống như xà tinh tu hành không đủ, mình người đuôi rắn, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Cứ việc đây là biểu hiện do khẩn trương…
Nhưng ở bên cạnh bọn họ phụ trách đánh bản, Dung Thụy Thiên cũng là nhìn thấy mà hết hồn, tóc gáy dựng thẳng, sợ Tịch Nhạ Hoài trực tiếp bóp cổ cái cô nàng đang xoay đến xoay đi kia, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại trấn định mà hoàn thành quay chụp.
Biểu tình kia liền giống như một người sáp hoặc búp bê tinh xảo đứng đó.
Mặc kệ người trước mắt có là kẻ điên hay bệnh tâm thần mà rống hắn, cởi sạch quần áo chổng ngược trước mặt hắn, hoặc lắc lắc thân thể to mọng mà tập yoga, hắn đều bảo trì biểu tình hoàn mỹ, vẫn cười tao nhã…
Đạo diễn hô to:” Cắt”
Dung Thụy Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tịch Nhạ Hoài lại khôi phục biểu tình lạnh lùng như băng tuyết của hắn.
Dung Thụy Thiên yên lặng nhìn Tịch Nhạ Hoài, dưới ánh mặt rời sắp tắt, trang dung hắn vẫn tinh xảo như trước, tây trang phẳng phiu không có nếp nhăn, cho dù năm 2012 có đến đây, hắn cũng có thể dùng bộ dáng tao nhã này cùng với dáng người anh tuấn, hùng dũng oai vệ mà chống đỡ thế giới trong ngày tận thế.
Trận diễn này qua đi, đạo diễn nói nghỉ ngơi mười phút.