Phụng Minh cũng lơ đễnh, cười nói: “Đằng Nam hầu thiện tâm như thế, sao trước kia cô không biết nhỉ?”
Đằng Vân không thèm nhắc lại.
Phụng Minh không có biểu tình, chỉ nói: “Sẹo trên mặt Đằng Nam hầu là vì cái gì mà lưu lại? Muốn cô giúp ngươi thêm vài đao không?”
Đằng Vân cười một tiếng, cũng không nói gì.
Phụng Minh bị bộ dáng vân đạm phong khinh của hắn chọc giận, lại nhất định không chịu nhận thua, nói: “Ngươi thật cho rằng cô không dám dụng hình với ngươi? Ngươi thật cho rằng Tiết vương xem trọng ngươi?”
Phụng Minh nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhìn sẹo trên mặt ngươi, ngươi cho rằng Tiết vương thích ngươi mới không thèm để ý mặt ngươi sao, y căn bản không muốn nhìn ngươi, chỉ dùng danh nghĩa phi tử, đoạt thực quyền của ngươi mà thôi.”
Đằng Vân mí mắt cũng chưa nâng, chậm rãi nói: “Ta không cần.”
“A?”
Phụng Minh cười nói: “Xem ra ngươi còn chưa từ bỏ ý định.”
“Không phải chưa từ bỏ ý định,” Đằng Vân tiếp lời, vẫn vô cùng bình tĩnh, “Mà ta căn bản không kỳ vọng cái gì. Tiết vương muốn làm thế nào là chuyện của Tiết vương, chẳng lẽ ngài quên sao, ta họ Đằng, không phải họ Tiết, ta làm được chuyện ta muốn làm, như vậy đủ rồi.”
Phụng Minh trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức gọi người tới, bảo bọn họ kéo Đằng Vân xuống dụng hình.
Lữ Thế Thần vội vàng quỳ xuống nói: “Đại vương nghĩ lại, thỉnh Đại vương nghĩ lại! Đằng Anh là Đằng Nam hầu của Tiết quốc, địa vị quý trọng, nếu dụng hình, Tiết vương nhất định tìm được cớ xuất binh. Huống hồ Đằng Anh coi như là hiền sĩ, dụng hình như vậy, sẽ bị người đắp lên tội danh cự hiền, chỉ sợ không ai dám đến quy thuận.”
Phụng Minh thật lâu không nói chuyện, cuối cùng vung tay áo, cho người dẫn Đằng Vân đi.
Tiết quốc không đồng ý đổi Triệu Lục, Phụng quốc sẽ không thả người, hai bên giằng co, Tiết Quân Lương đã ban thánh chỉ, gọi Lang Tĩnh từ biên quan trở về.
Lang Tĩnh vào kinh, còn chưa kịp về khấu kiến Tiết Ngọc, đã có người dẫn y vào cung, đến cửa cung lại gặp Thẩm Dực.
Thẩm Dực vẫn là lần đầu gặp lại y, cười nói: “Tính sơ sơ, đã bảy tám năm chúng ta không gặp.”
Lang Tĩnh không nói lời nào, Thẩm Dực lại nói: “Ngươi có biết bệ hạ tìm ngươi vì chuyện gì không?”
Lúc này Lang Tĩnh mới mở miệng, nói: “Đơn giản là chuyện Đằng Nam hầu.”
“Ngươi trong lòng rõ ràng là tốt rồi…”
Thẩm Dực dừng một chút, thở dài: “Mười năm khổ đọc, trong các sư huynh đệ ngươi tài hoa nhất, ta tự nhận không bằng ngươi, ngươi cũng thấy tài cán của Tiết vương, vì sao còn muốn giúp đỡ Trấn Cương hầu? Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này cũng không rõ?”
Lang Tĩnh nhìn hắn một cái, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm khiến Thẩm Dực sợ hãi, mới nói: “Ta vừa nhập kinh, đã có người bảo ta tiến cung, nói vậy Tiết vương đã biết ta vào cung, hiện tại ngươi ở đây xảo ngộ cùng ta, hẳn không phải trùng hợp… Ngươi đến thay Tiết vương chiêu hàng sao.”
Thẩm Dực bị y nói trúng, khụ một tiếng, có chút xấu hổ, nói: “Cho nên ta không bằng ngươi, ta vẫn luôn bội phục ngươi.”
Hắn nói như vậy, chính là thừa nhận, Lang Tĩnh nói: “Trấn Cương hầu một ngày là thần, Lang mỗ cũng một ngày là thần tử của Tiết vương… Ta không nói, ngươi cũng nên biết, Trấn Cương hầu so với Tiết vương, còn kém rất xa.”
Nói xong Lang Tĩnh liền nâng bước hướng tiền điện, Thẩm Dực lắc lắc đầu, Lang Tĩnh quả nhiên là mười đầu trâu cũng kéo không lại, bất quá y nói cũng đúng, Trấn Cương hầu một ngày là thần, Lang Tĩnh cũng liền một ngày là thần, Tiết Ngọc muốn phản, còn kém quá xa.
Thời điểm Lang Tĩnh vào noãn các, Tiết Quân Lương đang xem sách, y tay cầm sách, nhưng mắt lại mơ hồ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiết Quân Lương nghe được thanh âm, lập tức hồi thần, không cho Lang Tĩnh đứng dậy, nói: “Lang Tĩnh a, ngươi có biết cô cho ngươi đi Minh Thủy, là làm cái gì sao?”
“Đánh giặc.”
“Đích xác như thế…”
Tiết Quân Lương nói: “Nhưng cô tổn thất một đại tướng, đây là thành quả của ngươi sao?”
Lang Tĩnh nói: “Vi thần có biến pháp khiến Phụng quốc trả Đằng Nam hầu về.”
Tiết Quân Lương cười lạnh một tiếng, nói: “Cô biết không có gì làm khó được ngươi, vậy làm đi, trong vòng 3 ngày, cô muốn Phụng quốc thả người… Bằng không cô sẽ để Trấn Cương hầu, tự mình ném ngươi vào lao.”
Biểu tình của Lang Tĩnh không hề biến hóa, ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút, chỉ hướng Tiết Quân Lương hỗ trợ nhân mã.
Ba ngày quả thật ngắn, nhưng muốn lời đồn tới tai Phụng quốc, cũng không phải không có khả năng.
Ngày thứ hai, Phụng quốc lâm triều, có người tố giác Lữ Thế Thần, nói Lữ Thế Thần tâm hoài bất quỹ, kỳ thật đã sớm đầu phục Tiết quốc.
Lang Tĩnh phái người tung tin, lần trước Lữ Thế Thần từ Tiết quốc trở về, căn bản không phải trốn về, một thư sinh tay không tấc sắt sao có thể không hề bị thương, còn đoạt được thiên lý mã mà về.
Còn nói Lữ Thế Thần đối đãi với Đằng Nam hầu tốt như vậy, hoàn toàn là vì Lữ Thế Thần chịu đại ân của Đằng Nam hầu, trong lòng sớm phản loạn, nhưng chưa tìm được thời cơ, hơn nữa lần này công văn dùng Đằng Nam hầu thỉnh hòa là Lữ Thế Thần tự mình soạn, đề xuất dùng Triệu Lục đổi Đằng Anh, rõ ràng là quỷ kế.
Thử nghĩ nếu Tiết vương không đổi, vậy chỉ có thể khai chiến, rõ ràng Lữ Thế Thần muốn hai nước khai chiến, cho nên cố ý soạn như vậy, chắc chắn Tiết quốc đã chuẩn bị tốt bố phòng, chỉ chờ Phụng quốc chui đầu vô lưới.
Trên triều, Lữ Thế Thần biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mặc dù đề xuất trao đổi Triệu Lục, kỳ thật là tư tâm của Phụng Minh, nhưng thần tử chỉ trích Đại vương, không phải quân thần chi đạo.
Lữ Thế Thần một câu cũng không cãi lại, Phụng Minh không ngờ đổi một phản thần trở về, lại biến thành cục diện như vậy, mà thái đội của Lữ Thế Thần rõ ràng muốn thay hắn gánh tiếng xấu này.
Phụng Minh biết nếu mở miệng nói là ý của mình, lời đồn sẽ càng nhiều, không mở miệng chúng thần lại muốn Lữ Thế Thần từ quan.
Lúc này Lữ Thế Thần lại tự cởi quan mạo, hai tay đặt mũ xuống đất, nói: “Vi thần tuyệt không nhị tâm, các vị đại nhân hoài nghi Lữ mỗ, Lữ mỗ có thể hiểu, trước khi chuyện sáng tỏ, Lữ mỗ nguyện ý từ quan đổi lấy trong sạch.”
Lữ tướng từ quan, chúng thần đề nghị chỉ có thể trả Đằng Nam hầu về mới bình ổn việc này, vạn nhất mất dân tâm cùng quân tâm, mới là điểm chết người.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tiết Quân Lương hỏi Lang Tĩnh chuyện thế nào, Lang Tĩnh nói: “Đại vương phái người đi Minh Thủy trước là được.”
Tiết Quân Lương liền nghe theo, sở dĩ Lang Tĩnh trí mưu hơn người, bởi vì y biết công tâm kế, nhiều lúc không cần phí người nào.
Tiết Quân Lương nghĩ phái ai đi Minh Thủy mới tốt, hiện giờ y đã biết Đằng Nam hầu là ai, khó tránh khỏi trong lòng có chút băn khoăn, cũng không phải chán ghét Đằng Vân, mà là cảm thấy mất bình tĩnh.
Tiết Quân Lương suy nghĩ một lát, sau đó bảo Khương Dụ ra cung một chuyến, đến Vạn Niên Hầu phủ, liền nói cho Đằng Thường, Tiết vương bảo y lập tức khởi hành đến Minh Thủy, đón Đằng Nam hầu về.
Đằng Thường bị tin báo tử của Đằng Vân đả kích rất lớn, sau Phụng quốc phái người nói Đằng Nam hầu không chết, Tiết Hậu Dương cơ hồ còn cao hứng hơn Đằng Thường, hiển nhiên , hắn là vì nghĩ Đằng tiên sinh sẽ không thương tâm nữa.
Tiết Hậu Dương lập tức chuẩn bị hành lý cho Đằng Thường, hắn cũng không nói ra thân phận của Đằng Vân, chỉ dặn dò, “Tiên sinh phải cẩn thận Phụng quốc có quỷ kế, hơn nữa không biết cạnh Minh Thủy có còn có … dư đảng của Chương Hồng hay không.”
Làm quan lâu như vậy, Đằng Thường đã không biết cái gì mới là thực tình, chỉ có Tiết Hậu Dương vẫn luôn đối tốt với y, y hiển nhiên hiểu được.
Tiết Hậu Dương lại nói: “Lần này Triệu tướng quân cố ý phái Triệu Thống đi theo… Tiên sinh luôn làm việc cẩn thận hơn ta, Hậu Dương sẽ không xen vào.”
Đằng Thường gật gật đầu, qua nửa ngày mới cười nói: “Có một số việc ta không biết ngươi tra ra được bao nhiêu, lần này trở về, ta có một số việc muốn nói với ngươi, không biết Vạn Niên hầu có muốn nghe?”
Tiết Hậu Dương nhìn vẻ mặt của y, mạnh gật đầu, nói: “Tự nhiên nguyện ý nghe! Tiên sinh muốn nói gì, Hậu Dương đều sẽ nghe.”
Đằng Thường không nói nữa, Triệu Thống đã qua đây, mọi người liền chạy tới Minh Thủy.
Phụng Minh rơi vào đường cùng chỉ có thể phái người thả Đằng Vân, mới vừa nói muốn thả người, người của Tiết quốc đã đến Minh Thủy.
Phụng Minh sai Tề Tử Kết hộ tống Đằng Vân đến Minh Thủy, Đằng Vân không ngờ là Đằng Thường tới, Đằng Vân đánh giặc ở Minh Thủy cũng khá lâu, hắn không biết thân phận của mình sớm bị Đằng Thường xem thấu, mà không chỉ Đằng Thường, ngay cả Tiết Quân Lương cùng Tiết Hậu Dương cũng biết .
Đằng Thường thấy đối phương, cố gắng giả vờ bình tĩnh, bái tạ Tề tướng quân, trình lên thư Tiết vương tự viết, thuyết minh nguyện ý cùng Phụng quốc giải hòa.
Tề Tử Kết bắt được thư của Tiết Quân Lương, hiển nhiên không làm khó bọn họ, liền ra lệnh thả người.
Thuyền của Đằng Thường sớm chờ ở bờ Minh Thủy, Đằng Thường nhượng một bước, nói: “Hầu gia, lên thuyền thôi.”
Đằng Vân gật gật đầu, cũng không nói nhiều, liền đi lên thuyền, Triệu Thống sai người vung chèo, bắt đầu rời biên cảnh Phụng quốc, hướng bờ bên kia Minh Thủy mà đi.
Trước kia Triệu Thống có thành kiến với Đằng Vân, nhưng từ khi nghe hắn lập chiến công tại Minh Thủy, trong lòng cũng chậm rãi cải biến cái nhìn, biết được Đằng Vân một người đối địch, càng thêm bội phục.
Đằng Vân ở Phụng quốc không bị dụng hình, nhưng nghỉ ngơi không tốt, trên sông gió không ổn định, hắn bị lay đến không thoải mái, liền đi ra hít thở không khí.
Triệu Thống vẫn luôn đứng bên ngoài, hắn đi theo là vì bảo hộ an toàn của Đằng Thường và Đằng Vân, không dám sơ sót, lúc này nhìn thấy Đằng Vân đi ra, vừa muốn đi bồi tội, lại cảm thấy xấu hổ.
Triệu Thống mới vừa đi qua, chợt nghe Đằng Vân bỗng nhiên quát một tiếng “Cẩn thận”, một mũi tên bắn lén tới, Triệu Thống lắc mình né tránh, mới nghĩ đến Đằng Vân đứng phía sau, Đằng Vân vốn muốn tránh, nhưng đụng phải cột buồm, mũi tên sượt qua cánh tay.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên Minh Thủy có một con thuyền nhỏ, ỷ vào sương mù không dễ dàng phát hiện mà tới, Triệu Thống tuổi trẻ khí thịnh, lại thấy có người bị thương, tự nhiên không muốn bỏ ý đồ, Đằng Vân lại dùng sức kéo hắn, hai người ngã xuống boong thuyền, mới tránh thoát một tên nữa.
Tuy rằng chỉ bị thương ngoài da, phá da một chút, bất quá Đằng Vân càng ngày càng cảm thấy mê muội, nghiêng đầu nhìn mới biết được, hóa ra trên mũi tên có độc, Triệu Thống gọi, hắn có thể nghe được, nhưng ý thức có chút hoảng hốt, sau đó tựa hồ Đằng Thường cũng chạy lại, giống như thực sốt ruột, chỉ tiếc Đằng Vân kiên trì không được, cuối cùng hôn mê.
Tiết Quân Lương không ngờ phái bọn họ đi đón người, thế nhưng người lại bị khiêng về, đi theo không mang ngự y, tuy đại phu ở Châu quận đã xem qua, nhưng độc tính rất mạnh, máu của Đằng Vân chảy không ngừng, thân thể hắn lại suy yếu, mới hôn mê.
Tiết Quân Lương sai người trực tiếp đừa Đằng Vân vào cung, có người khuyên bảo chuyện này không hợp quy củ, Tiết Quân Lương chỉ nói: “Hắn vốn là quý phi của cô, vì triều thần không ai bằng hắn, nên cô mới để hắn xuất chinh.”
Mọi người á khẩu, Tiết vương đón Đằng Vân vào cung, lại không an bài ở hậu cung, Khương Dụ hỏi Tiết Quân Lương an trí ở thiên điện nào, Tiết Quân Lương chỉ thản nhiên nhả ra hai chữ, “Chính điện.”
Khương Dụ không biết mối quan hệ giữa Đằng Vân, hoàng hậu và Đằng Anh, tuy không rõ vì sao Tiết Quân Lương dụng tâm như thế, nhưng vẫn mắt xem mũi mũi xem tâm, không nói hai lời, làm tốt chuyện Tiết vương phân phó là được.
Tiết Quân Lương gọi mấy nguyên lão ngự y của thái y viện tới, trong mắt mấy lão ngự y, vết thương trúng tên là chuyện nhỏ, chỉ khuyên Đằng Vân dưỡng hảo thân thể, thân thể Đằng Vân có tâm tật, quá vui quá buồn hay quá giận đều không thích hợp, bệnh dễ tái phát, thân thể thêm khỏe mạnh mới tốt.
Tiết Quân Lương nghe bọn họ nói vậy, thoáng thả lỏng tâm, bảo ngự y kê thuốc bổ, tầm mắt lại chuyển lên mặt Đằng Vân, ngự y đột nhiên chần chờ hỏi một câu, “Bệ hạ… Không biết vết thương trên mặt Hầu gia, có cần trị không?”
Y sửng sốt một hồi lâu, mới đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hiển nhiên phải trị.”
Ngự y nghe y nói vậy, ngược lại phát ngốc, nói: “Này… Bệ hạ tha tội, sẹo trên mặt Hầu gia đã lâu, tuy có thể trị, nhưng không thể hoàn toàn mất hết.”
Hắn nói xong, sắc mặt Tiết Quân Lương chìm xuống vài phần, nhưng Tiết Quân Lương biết, sở dĩ trị không được, kỳ thật cũng có trách nhiệm của chính mình, khi đó y không muốn Đằng Vân dễ chịu, chẳng qua lúc này thân phận của Đằng Vân thay đổi, tâm tư của Tiết Quân Lương cũng thay đổi.
Tiết Quân Lương dừng nửa ngày, nói: “Hết sức trị liệu.”
“Vâng vâng…” Ngự y vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Cựu thần sẽ hết sức, không dám chậm trễ, thỉnh bệ hạ yên tâm.”
Chờ ngự y đi rồi, Tiết Quân Lương liền đứng bên giường, nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đằng Vân, Khương Dụ đứng không xa không gần, tuy không phải mình bị nhìn, nhưng cũng cảm thấy toàn thân sợ hãi, ông không dám lên tiếng, gần đây Tiết vương hỉ nộ vô thường…
Chờ sắc trời bắt đầu tối, Khương Dụ mới không thể không ho nhẹ một tiếng, nói: “Bệ hạ… Truyền thiện sao?”
Chính là không ngờ một tiếng này lại khiến Đằng Vân tỉnh, Đằng Vân cảm thấy đầu rất nặng, bên tai có tiếng nói, hắn đấu tranh mãi mới mở được mắt, tay thoáng động, nhưng lại không có cảm giác.
Đằng Vân nhớ hình như mình bị trúng tên, sau đó không có ý thức, trong lòng chợt lạnh, cho rằng cánh tay bị phế đi, giãy dụa muốn đứng lên.
Tay phải của Đằng Vân không dùng lực được, lảo đảo sắp rơi xuống giường, Tiết Quân Lương thấy hắn tỉnh lại, cảm thấy mình nhìn chằm chằm người ta có chút xấu hổ, thu ánh mắt giả vờ không phát hiện, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đưa tay đỡ.
Đằng Vân vựng hồ hồ, nhìn đến là Tiết Quân Lương, phản ứng chậm nửa ngày, mới nhìn nhìn tay của mình.
Tiết Quân Lương biết tay hắn không có cảm giác, nói: “Tay ngươi không việc gì, mấy ngày nữa độc thanh tiêu thũng liền tốt lên.”
Lúc này Đằng Vân mới phát hiện mình tựa vào người Tiết Quân Lương, vội vàng quỳ xuống, nói: “Tạ bệ hạ…”
Nhưng hắn chưa nói xong, Tiết Quân Lương liền phất phất tay, làm bộ như không thèm để ý nói: “Đằng khanh lần này lập công đầu, không cần cảm tạ.”
Dứt lời còn nâng Đằng Vân dậy, nói: “Không cần quỳ , nằm đi.”
Đằng Vân không biết vì sao Tiết Quân Lương bỗng nhiên “Thân thiết” như vậy, có lẽ là hắn vừa tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo, nên tất cả tâm tư đều biểu hiện trên mặt, Tiết Quân Lương nhìn liền cảm thấy bất đắc dĩ, dù nghi ngờ cũng đừng rõ ràng thế chứ.
Khương Dụ rất có nhãn lực dìu Đằng Vân nằm xuống.
Tiết Quân Lương lại nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, chờ ta sai người mang dược thiện đến.”
Khương Dụ biết nửa câu sau là nói cho mình, lên tiếng rời phong chuẩn bị dược thiện.
Trong lòng Đằng Vân có vài phần kinh ngạc, bất quá nghĩ đến mình lập công, Tiết Quân Lương cũng phải biểu hiện một chút; thân thể của hắn quá yếu, nằm xuống giường liền ngủ, cũng quên nhìn bốn phía, hiển nhiên không biết nơi này là tẩm cung của Tiết Quân Lương.
Đằng Vân lần nữa tỉnh lại, nội điện đã lên đèn, Tiết Quân Lương ngồi sau thư trác cách đó không xa, thường thường giương mắt nhìn bên này một chút, Đằng Vân tỉnh y tự nhiên biết, nhưng Tiết Quân Lương nghĩ, đối phương vừa tỉnh mình lập tức phát hiện, có thể mất phong phạm quân vương hay không?
Vì thế đợi hơn nữa ngày, mới làm bộ như “Lơ đãng” phát hiện Đằng Vân tỉnh, không nhanh không chậm đứng lên, đi tới nói: “Đằng khanh tỉnh? Thân thể cảm giác thế nào? Có thể ăn chút đồ chứ?”
Y liên tiếp hỏi xong, nhìn biểu tình giật mình của Đằng Vân, mới phát giác mình một hơi hỏi quá nhiều vấn đề, cho dù đối phương từng là hoàng hậu, nhưng bọn hắn cũng từng là tử địch, thế nhưng có thể quan tâm như vậy.
Đằng Vân dừng một chút, vội vàng xuống giường nói: “Vi thần tốt hơn nhiều.”
“Ân.”
Tiết Quân Lương lại xoay người ngồi trở về, nói: “Khương Dụ, đem dược thiện lên.”
Khương Dụ ứng tiếng, đưa dược thiện vẫn luôn nóng hổi lên, dù là dược thiện, bất quá Tiết Quân Lương phân phó làm thanh đạm một chút, sợ Đằng Vân vì trúng độc, mới vừa tỉnh lại ăn cái gì cũng muốn nôn.
Đằng Vân có chút nghi hoặc với phản ứng của Tiết Quân Lương, mới đầu còn mơ hồ, hiện giờ đã ngủ đủ, tính táo không ít, liền cảm thấy hành động của Tiết Quân Lương thực quái dị.
Đằng Vân tuyệt không nghĩ tới thân phận của mình bị Tiết Quân Lương biết, hắn hơi suy ngẫm, có lẽ Tiết Quân Lương lại nghĩ ra biện pháp làm khó mình.
Khương Dụ tự tay uy dược thiện cho Đằng Vân, Đằng Vân nhận một lễ như vậy, hành động càng thêm cung kính, không muốn lộ ra nhược điểm gì để người ta nắm bắt, vua của một nước đang phê tấu chương, sao thần tử có thể ngồi ăn, vì thế chỉ giả vờ đang ăn, nhấp một hơi, liền không cử động nữa.
Tiết Quân Lương không yên lòng nhìn tấu chương, lập tức nói: “Không hợp khẩu vị?”
“Không… Không phải, ” Đằng Vân quỳ xuống nói: “Vi thần sợ hãi, thật sự hổ thẹn.”
Tiết Quân Lương tự nhiên hiểu được, hóa ra ý tốt của mình bị đối phương xem là quỷ kế, y thực muốn tức giận, chẳng qua không tức giận được, cũng không biết là Đằng Vân rất cẩn thận, hay là danh tiếng của mình quá kém cỏi.
Tiết Quân Lương thở dài, nói: “Đứng lên đi, hôm nay đã muộn, cửa cung đã đóng, ngươi ngủ ở trong cung, ngày mai hẵng đi… Ngươi lập công, cô chuẩn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Đằng Vân vẫn quỳ trên mặt đất, khấu tạ ân điển của Tiết vương, mới đứng dậy.
Tiết Quân Lương biết Đằng Vân đề phòng mình, đành phải bảo Khương Dụ dẫn Đằng Vân đến Vân Phượng cung ở một đêm.