Đằng Vân ở lại trong cung cả một ngày, thái độ của Tiết Quân Lương với hắn thực ái muội, còn cùng nhau dùng bữa, nếu Đằng Vân không có tự giác, nhất định sẽ tưởng là những ngày trước kia, hóa ra Tiết Quân Lương có thể ôn nhu với bất kỳ ai.
Dùng thiện xong, Tiết Quân Lương dẫn hắn dạo quanh hoa viên, Đằng Vân nhìn đến tiểu đình tử đêm sinh thần, mặt liền biến sắc, hắn cũng không biết lúc này mặt mình đang phát sốt, hay là trắng bệch.
Trước kia Đằng Vân không tin, dù Tiết Quân Lương có lợi hại hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng tới hắn, bất quá hiện tại hắn không tin cũng không được, bị Tiết vương ngáng chân nhiều lần, quả nhiên khó lòng phòng bị.
Hai người đi tới, chợt nghe tiếng khóc mơ hồ, thanh âm mảnh như trúc, lại giống như u oán ai thán.
Tiết Quân Lương cau mày nhìn Khương Dụ, nói: “Ai khóc giữa ban ngày ban mặt vậy.”
Khương Dụ nói: “Nơi này cách lãnh cung không xa, sợ là Đằng Thiển Y.”
Tiết Quân Lương lên tiếng, cười nói: “Không bằng chúng ta đến xem?”
Y nói những lời này cũng là hướng về phía Đằng Vân, tựa hồ muốn hỏi ý tứ của hắn.
Đằng Vân nói: “Vi thần sợ hãi, vi thần là ngoại thần, không thể vào hậu cung.”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, bỗng nhiên kéo tay Đằng Vân, Đằng Vân theo bản năng lui một bước, cũng không dám cử động nữa, Tiết Quân Lương nắm chặt tay hắn, ôn thanh nói: “Sao lại là ngoại thần.”
Đằng Vân không thể gạt y ra, chỉ có thể để y nắm tay, trong mắt người khác, thoạt nhìn hai người thật sự thân mật.
Tiết Quân Lương dẫn Đằng Vân tới lãnh cung, Đằng Thiển Y một thân váy trắng, mặt mang nước mắt, như là đang khóc, vừa khóc vừa ca hát, nhìn thấy Tiết Quân Lương đến, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng, nhào vào bên chân y nói: “Bệ hạ… Bệ hạ, rốt cục ngài cũng chịu tới gặp Thiển Y sao.”
Tiết Quân Lương lui về phía sau một bước, Khương Dụ vội vàng sai người kéo Đằng Thiển Y ra.
Đằng Thiển Y quay đầu nhìn Đằng Vân đứng bên, lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay bắt lấy Đằng Vân, hô: “Là hắn! Bệ hạ, là hắn phóng hỏa, không phải ta, bệ hạ! Là Đằng Anh làm, thiếp thân hoàn toàn không biết chuyện a!”
Đằng Vân chưa kịp tránh, Tiết Quân Lương đã đưa tay ngăn, nói: “Lớn mật, ngươi dám gọi thẳng tục danh của Đằng Nam hầu?”
Đằng Thiển Y sửng sốt một chút, kinh ngạc mở to hai mắt, “Bệ hạ, chắc chắn ngài nghĩ sai rồi, hắn không phải Đằng Nam hầu, hắn là một nô tài ti tiện, nếu không phải thiếp thân thương hại hắn, ngay cả nô tài hắn cũng không thể làm, hiện giờ lại đến hại ta, bệ hạ, ta… Ta không biết chuyện a!”
Đằng Vân vẫn không mở miệng, Tiết Quân Lương cười nói: “Ân… Đúng là cô lầm, bởi vì rất nhanh Đằng Anh sẽ tiến cung, trở thành Đành phi, ngươi ngược lại nhắc nhở ta.”
Đằng Thiển Y sửng sốt hồi lâu, sau đó cười to, chỉ vào Đằng Vân lớn tiếng hô: “Ngươi kẻ bất nam bất nữ! Ngươi cũng học nữ nhân trèo lên giường nam nhân? Với khuôn mặt này của ngươi, thật sự là buồn cười! Bệ hạ nhìn ngươi chỉ có nôn! Phi!”
Tiết Quân Lương liếc nàng một cái, lập tức nói: “Khương Dụ, gọi người lại đây vả miệng.”
Khương Dụ ứng lời đi xuống, rất nhanh liền có thị nữ lại đây vả miệng, phi tử trong lãnh cung cũng là phi tử, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể để thị vệ đánh, nhưng khí lực của thị nữ không nhất định phải nhỏ, hơn nữa thị nữ này ngày thường hầu hạ ở lãnh cung, khó tránh khỏi tức giận với Đằng Thiển Y, tiếng tát quả thực to rõ.
Tiết Quân Lương còn sai người đưa ghế dựa lớn đến, bảo Đằng Vân cùng ngồi xuống, Đằng Vân biết đây là Tiết Quân Lương cố ý cho Đằng Thiển Y thấy, Đằng Vân luôn mềm lòng, Đằng Thiển Y hại hắn nhiều lần như vậy, hắn cũng biết lòng người khó đoán, không thể không phòng, nhưng Đằng Vân vẫn cảm thấy nhìn không được.
Ngược lại Tiết Quân Lương thực thảnh thơi, vừa nghe tiếng tát giòn vang, vừa nói: “Đằng Thiển Y a, ngươi biết không, cô bắt được một con cá lọt lưới, hình như gọi là… Lang Tĩnh.”
Y nói xong, Đằng Thiển Y rõ ràng mở to hai mắt, nhìn qua bên này.
“Lang Tĩnh là một nhân tài, nhưng rốt cuộc là phản tặc, bất quá y tiến cử có công, cô tạm thời không giết y… Lang Tĩnh nói, chuyện phóng hỏa, là ngươi xui khiến.”
Đằng Thiển Y càng kinh hoảng, hô: “Không… Không phải ta!”
“A?” Tiết Quân Lương chậm rãi cười nói: “Chẳng lẽ có ẩn tình khác?”
Đằng Thiển Y liều mạng gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Có ẩn tình! Có ẩn tình! Thiếp thân là bị lợi dụng, là Lang Tĩnh xui khiến ta, ta nhất thời hồ đồ, thiếp thân chỉ nhất thời hồ đồ… Bệ hạ…”
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi vừa mới nói là Đằng Anh, hiện tại còn nói Lang Tĩnh, cô rất khó tin tưởng ngươi, đúng không?”
Đằng Thiển Y khóc ròng nói: “Ta có thể đối chất với Lang Tĩnh! Là y xui khiến của ta, bệ hạ phải tin tưởng ta, y phải giúp Tiết Ngọc mới phóng hỏa!”
Tiết Quân Lương cười lạnh một tiếng trong lòng, nếu Đằng Thiển Y đối chất với Lang Tĩnh, không biết ai mới khiến ai câm miệng, bất qua y chờ chính là những lời này, chỉ cần có người có thể chứng minh là Lang Tĩnh sai sử, vậy là đủ rồi.
Tiết Quân Lương đạt được mục đích, liền dẫn Đằng Vân đi, để Đằng Vân ra cung, buổi tối Lang Tĩnh còn tới chiêu hàng, chờ Lang Tĩnh chiêu hàng xong, liền nói chuyện phóng hỏa với y.
Đằng Vân trở về phủ đệ, mặc dù lúc ở trong cung hơn phân nửa thời gian là ngồi, đi chưa được mấy bước, nhưng hết sức mỏi mệt, ở cùng Tiết Quân Lương liền phải đề phòng khi nào thìy tính kế ngươi, dù đề phòng, cũng tám chin phần bị tính kế.
Lang Tĩnh phái người tới, nói giờ tý không cần bất kì ai hỗ trợ, chỉ cần mở cửa cho y, đừng để đến lúc y vào bị người xem là thích khách mà vây bắt.
Đằng Vân liền rút hết thi vệ giữ cửa phủ, bảo người không cần đóng cửa.
Lang Tĩnh ngây người tại trấn nam Hầu phủ một ngày, không ra một bước, thị vệ đưa đồ ăn qua, đều là Lang Tĩnh nhận, tự tay uy Tiết Ngọc ăn.
Tiết Ngọc vẫn mang bộ dáng điên điên khùng khùng, ném đồ ăn lên người Lang Tĩnh, còn “Ha ha” cười to, vỗ tay, tựa hồ cảm thấy thực thú vị.
Rút cục ánh mắt Lang Tĩnh có chút biến hóa, lộ ra một tia đau thương hiếm có, thở dài, nói: “Lang Tĩnh biết chủ thượng buồn bực, nhưng chủ thượng thử nghĩ một chút, nếu lúc ấy ta không đi, hiện tại sao có thể cứu chủ thượng?”
Tiết Ngọc nhìn chằm chằm Lang Tĩnh, vẫn cười, lại mở miệng nói: “Bây giờ ngươi đến trách ta?”
Lang Tĩnh cúi đầu, thanh âm hồi phục bình tĩnh, nói: “Lang mỗ chịu đại ân của chủ thượng, không dám trách tội.”
Tiết Ngọc đùa nghịch bát không, tiếp tục nói: “Lang Tĩnh… Ngươi đừng nói với ta, ngươi chưa từng nghĩ, chờ ta rơi vào thảm cảnh này mới trở về, ngươi rất đắc ý sao?”
Lang Tĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi nói: “Lang mỗ đã từng nghĩ thế, dù gì chủ thượng căn bản không nghe ta khuyên can, nhưng Lang mỗ chưa bao giờ chê cười chủ thượng, nếu chủ thượng nghĩ vậy, chỉ khiến lòng người lạnh lẽo.”
Tiết Ngọc nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Lang Tĩnh nhìn hắn, thậm chí ánh mắt đối phương có chút hồng.
Lang Tĩnh lại thở dài một tiếng, nói: “Ta biết mấy ngày nay chủ thượng chịu khổ, ngài hảo hảo nghỉ ngơi, tối nay Lang mỗ phải tới Đằng Nam hầu phủ, ngày mai thị vệ sẽ rút hết.”
“Ngươi làm việc cho Tiết Quân Lương!”
Lang Tĩnh cười khổ một tiếng, nói: “Lang mỗ vì ai làm việc, còn không phải do chủ thượng bức, hiện giờ, chỉ sợ dù ta làm việc cho y, vậy không thoát tội chết, chỉ mong ngày sau chủ thượng nhớ kỹ.”
Y nói xong, chắp tay vái một cái, mới xoay người mà đi.
Tiết Ngọc giãy dụa đứng lên, hắn còn muốn mắng to Lang Tĩnh, chỉ tiếc hắn nói không ra lời, Lang Tĩnh nói giống như sinh ly tử biệt, khiến hắn có chút khiếp sợ.
Thời điểm Lang Tĩnh đi vào Đằng Nam hầu phủ vừa lúc là giờ tý, kỳ thật y không có bản lĩnh thông thiên triệt địa, nói chút tinh diệu cũng chỉ muốn người khác cảm thấy bí hiểm không thể không tin phục mà thôi.
Đại môn khẽ mở, y đi vào không ai ngăn trở, Lang Tĩnh tới ngoài phòng giam lỏng Lữ Thế Thần, thị vệ không lui, đây là chuyện y đã dự kiến, nhưng cũng không ai ngăn cản y, để y bước vào phòng.
Lữ Thế Thần không ngờ đêm khuya còn có người đến, từ sau chuyện Triệu Thống, Lữ Thế Thần cũng không dám ngủ, thật sự sợ ban đêm có người tới giết mình, nói thật, hắn là thư sinh văn nhược, sao không sợ chết, nhưng Lữ Thế Thần cảm thấy nếu không có cốt khí, ngược lại còn đáng sợ hơn cả chết.
Hắn từng nghĩ rất nhiều lần, Đằng Nam hầu sẽ khuyên hàng thế nào, chẳng qua mấy ngày nay vẫn luôn gió êm sóng lặng, người được gọi là Hầu gia kia chưa từng tới một lần.
Lang Tĩnh đi vào Lữ Thế Thần liền tỉnh, Lang Tĩnh cũng không tiến lên, chỉ chắp tay chào.
Sáng sớm hôm sau, Đằng Vân liền sai người qua xem Lữ Thế Thần, nhưng hạ nhân trở về, kinh hoảng nói: “Hầu gia, Lữ tiên sinh chạy!”
Đằng Vân sửng sốt một chút, tự mình qua nhìn, Lang Tĩnh mặc quần áo của Lữ Thế Thần, đang ngồi trước bàn thảnh thơi uống trà.
Đằng Vân nói: “Lữ tiên sinh đâu?”
Lang Tĩnh mặt không đổi sắc, nói: “Đi rồi, ta tặng hắn một thiên lý mã vô song, đưa hắn ra khỏi thành, lúc này chỉ sợ đã đuổi không kịp .”
Chuyện này rất nhanh liền bẩm báo cho Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương cũng không thấy sốt ruột, cũng không thấy buồn bực, chỉ phái người mang Lang Tĩnh tiến cung.
Lang Tĩnh cùng Đằng Vân vào cung, lễ bái Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương nói: “Lang Tĩnh, ngươi biết tội chứ?”
Lang Tĩnh nói: “Thảo dân hiện tại không tội, ngược lại có công.”
“Thật không? Vậy dùng miệng lưỡi của ngươi giải thích cho cô.”
Tiết Quân Lương nói xong, hướng Đằng Vân vẫy tay, ý bảo Đằng Vân qua, ngồi xuống bên cạnh mình.
Lang Tĩnh nói: “Lữ Thế Thần làm người ngay thẳng, không thể chiêu hàng, có thể nói cho dù mất đầu cũng tuyệt đối không quy thuận. Không bằng đưa hắn hảo mã, để hắn ra khỏi thành, trở về Phụng quốc… Dù Phụng chủ tín nhiệm Lữ Thế Thần, cũng không thể bịt miệng mọi người, thử hỏi một đại thừa tướng rơi vào tay địch quốc, sao có thể không bị thương, lại có được thiên lý mã chạy về nước? Chắc chắn Lữ Thế Thần sẽ bị người hoài nghi.”
Tiết Quân Lương nghe, rốt cục trên mặt có chút ý cười, nói: “Đúng là biện pháp tốt, nhưng quá mức bàng môn tả đạo, thật sự khiến cô không đành lòng, chung quy cũng là một nhân tài.”
Lang Tĩnh nói: “Chỉ có thể nói Lữ Thế Thần không thức thời thôi.”
Tiết Quân Lương cảm thấy lời Lang Tĩnh thực đúng ý mình, không khỏi thở dài, nói: “Ngươi giúp cô việc lớn, đáng tiếc ngươi phạm tử tội.”
Lang Tĩnh khẽ cười một tiếng nói: “Thảo dân cảm thấy không phải.”
“A…” Mặt Tiết Quân Lương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đến bây giờ còn không thừa nhận xui khiến Đằng Thiển Y phóng hỏa, mưu hại hoàng hậu sao!”
Lang Tĩnh cũng không kinh sợ, nói: “Thảo dân quả thật xui khiến Đằng Thiển Y phóng hỏa, nhưng người đốt chính là hoàng hậu.”
Y vừa nói ra, Tiết Quân Lương sửng sốt một chút, Đằng Vân cả người cứng lại, lập tức cúi đầu nhìn Lang Tĩnh quỳ trên mặt đất.
Người nọ ngữ khí thực bình tĩnh, nói: “Việc này trọng đại, thỉnh bệ hạ cho người lui.”
Tiết Quân Lương không biết Lang Tĩnh có ý gì, nhưng một câu “Người đốt chính là hoàng hậu” kia, khiến người luôn trầm ổn như y cũng thật lâu chưa lấy lại bình tỉnh.
Khẽ híp mắt, Tiết Quân Lương định vẫy lui người, Khương Dụ lại nói: “Bệ hạ, nên vào triều sớm, không bằng… Trở về rồi nghe.”
Tiết Quân Lương nghĩ nghĩ, quả thật lâm triều trọng yếu, không thể để các đại thần chờ, vì thế liền phân phó Lang Tĩnh chờ ở nội điện, một bước cũng không được đi, chờ y hạ triều lại nói.
Các đại thần đợi trong chốc lát, Tiết vương rốt cục đi ra, thế nhưng đi cùng còn có Đằng Nam hầu, khó tránh khỏi khiến mọi người ồ lên một trận, bất quá cũng không dám lớn tiếng xôn xao, chỉ có thể nhìn chung quanh.
Tiết Quân Lương vừa đến đã nói, ngày trước có người thay y bốc một quẻ, nội dung không sai biệt như lời Lang Tĩnh, sau đó còn nói phải có người làm bạn bên cạnh, bằng không sẽ biến thành một đời bạo quân.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Tiết Quân Lương muốn làm gì, dù sao y vừa mới phân phát Chu Tú cung, không còn tú nữ.
Tiết Quân Lương chờ các đại thần đoán một hồi, mới chậm rì rì lên tiếng, “Thuật sĩ vân du kia nói, Đằng Nam hầu mệnh thủy, nếu có thể nạp Đằng Anh vi phi, liền có thể Nghiêu Thuấn chi hiền.”
Lần này chúng thần rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng thảo luận, ai cũng không ngờ, Tiết vương muốn thú một nam nhân, hơn nữa nam nhân này là hàng thần, không nói vấn đề nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần nói về thân phận của Đằng Nam hầu, liền không thể phục chúng.
Tiết Quân Lương vẫn luôn im lặng, nhìn xem rốt cuộc ai có thể đứng ra phản đối đầu tiên, nhưng chưa người nào dám phản đối, có người đột nhiên tới ngoài điện báo việc quân cơ, thỉnh cầu thượng điện.
Trừ phi là việc quân cơ khẩn cấp, nếu không lúc Tiết vương vào triều, sẽ không ai dám lại đây, Tiết Quân Lương cho người tiến vào, Khương Dụ cầm công báo trình cho y.
Nhìn vài lần, Tiết Quân Lương bảo Tiết Hậu Dương đi lên, đọc công báo cho mọi người nghe.
Các vị đại thần vừa nghe công báo, tiếng xôn xao còn lớn hơn lúc nãy. Chương Hồng xâm chiếm Phụng quốc, bị Phụng quốc đánh đuổi, không dám xâm chiếm tiếp, đã đến bên Minh Thủy, chuẩn bị qua sông tấn công Tiết quốc.
Tuy Chương Hồng hữu dũng vô mưu, lòng hay nghi kị, nhưng không thể không ngại, người khác đã đạp đến biên cảnh nhà mình, tất nhiên phải xuất chiến nghênh địch.
Tiết Quân Lương nhìn lướt qua mọi người, nói: “Thế nào, không phải mới nói thực khoái trá sao, hiện tại đâu, ai có đối sách?”
Có người nói để Vạn Niên hầu xuất binh nghênh địch, Tiết Hậu Dương giỏi dụng binh, nếu xuất chiến chắc chắn sẽ đánh lui Chương Hồng.
Có người cảm thấy không cần Vạn Niên hầu xuất chiến, bởi vì Chương Hồng không dám xâm chiếm, dù sao hắn vừa đánh Phụng quốc, tất nhiên Phụng quốc ghi hận Chương Hồng, hiện giờ Chương Hồng lui binh, nhất định sẽ nhân cơ hội đuổi theo.
Tiết Hậu Dương nghe xong nhíu mày, nếu mình xuất chiến, đuổi tới biên quan thì Chương Hồng đã vượt qua Minh Thủy, tác chiến sẽ bất lợi, nếu không thêm phòng bị tuyệt đối không có khả năng thắng.
Tiết Quân Lương đợi thêm một lát, không ai nói nữa, rốt cục nói: “Đằng khanh, cô thấy ngươi ung dung như vậy, chắc có diệu kế lui địch?”
Đằng Vân bị điểm tên, tiến lên một bước, nói: “Vi thần quả thật có kế sách lui địch.”
Trước mọi người nghe Tiết vương muốn thu hắn làm nam phi, trong lòng phần lớn là khinh thường, lúc này càng hừ lạnh, muốn nghe xem hắn có kiến giải gì.
Đằng Vân nói: “Chương Hồng xâm chiếm Phụng quốc, hiện giờ lui binh, nhất định Phụng vương sẽ không truy kích, Phụng quốc trải qua một trận chiến, quốc nội trống rỗng, Chương Hồng đồng ý quay đầu, hiển nhiên hắn vui lòng, đúng với đạo lý giặc cùng đường không nên truy. Đại vương và Chương Hồng giao chiến, có thể khiến Phụng quốc phân tán binh lực, sao lại không làm? Nếu không phòng bị thêm, đến lúc đó chỉ có thể tùy ý Chương Hồng đoạt Châu quận phía Bắc Minh Thủy…”
Đằng Vân nói xong, mọi người không ai lên tiếng, tựa hồ đều đồng ý với quan điểm của hắn.
Lúc này Đằng Vân mới tiếp tục nói: “Vi thần nghe nói phía nam Minh Thủy khí hậu ẩm ướt, mưa dầm không ngừng, mà phía Bắc Minh Thủy khí hậu rét lạnh, nước kết băng… Phần lớn binh sĩ Tiết quốc là người phương Bắc, không thích hợp thủy chiến, tuy trong quân của Chương Hồng đa phần cũng là hãn quân không biết thủy chiến, bất qua hai quân giao phong tất nhiên tổn binh hao tướng, chỉ sợ Phụng quốc đứng giữa đắc lợi. Đại vương không ngại để tướng sĩ lấy nước đổ trên bờ sông, qua một đêm rét lạnh, nước trên bờ sông nhất định đóng băng, đường trơn trượt, quân địch nhân mã đại loạn, thừa dịp này phóng hỏa, khiến quân địch rơi xuống sông.”
Tiết Quân Lương nghe, không khỏi cười nói: “Cô không nhìn lầm.”
Y nói xong, dừng một chút, lại nói: “Trí tuệ của Đằng khanh khiến cô nhớ tới một vị cố nhân.”
Y vừa nói ra, sống lưng Đằng Vân liền cứng lại, không còn bộ dáng tự nhiên như lúc nói ra binh pháp, vì lời Lang Tĩnh mới nói không lâu, hiển nhiên Đằng Vân sẽ liên tưởng đến cố nhân này là trưởng công chúa Phụng quốc, hoàng hậu của Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương nói: “Được rồi, cô cảm thấy không cần để Vạn Niên hầu đi, chờ hạ triều, Hậu Dương sai người viết một phong công báo, khoái mã đưa đến Minh Thủy, bảo các tướng sĩ ấn kế làm việc.”
Qua chuyện này, chuyện Tiết Quân Lương muốn lập Đằng Nam hầu làm phi, càng không có ai dám xen vào, không ít người hiểu được vì sao Tiết vương muốn đem một nam nhân vào hậu cung, trí mưu của Đằng Vân quả thật khiến người Tiết quốc không thể không kiêng kị.
Hạ triều, Tiết Quân Lương cũng không giữ Đằng Vân, hơn nữa bảo Đằng Vân đi theo Tiết Hậu Dương viết công báo, dù sao kế sách là hắn nghĩ ra, phải hoàn thiện thêm mới được.
Tiết Quân Lương trở về điện của minh, quả nhiên Lang Tĩnh còn quỳ gối, không dịch một bước.
Tiết Quân Lương cười nói: “Cô bảo người chờ, không bảo ngươi quỳ mãi, sao ngươi không đứng dậy?”
Lang Tĩnh nói: “Đại vương bảo thảo dân chờ, cũng không bảo thảo dân đứng dậy, thảo dân sợ khiến Đại vương tức giận.”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Cô thực tán thưởng ngươi, nhưng đôi khi lại thực chán ghét miệng lưỡi của ngươi.”
Y nói xong, cũng chưa cho Lang Tĩnh nói gì, liền nói: “Lời lúc nãy, nói tiếp đi.”
Lang Tĩnh lại cúi đầu, cất cao giọng: “Thỉnh Đại vương rút binh khỏi Hầu phủ trước, Lang Tĩnh sẽ nói hết sự thật.”
“Nếu không?”
“Lang Tĩnh là người đọc sách cổ hủ, không dám so với trung tín của Lữ Thế Thần, nhưng tính cách lại có vài phần tương tự hắn.”
Tiết Quân Lương không nói chuyện, cũng nhìn không ra biểu tình gì, gọi Khương Dụ tới, bảo ông tự mình rút binh về, rồi cười nói: “Lang Tĩnh a Lang Tĩnh, ngươi có thể cứu hắn một lần, nhưng có thể cứu hắn cả đời sao? Ngươi mở mắt mà xem ai mới là người ngươi nên trung tín.”
Trên mặt Lang Tĩnh hiện lên một nụ cười khổ, nói: “Đại vương có thể miệng vàng lời ngọc ban thưởng miễn tử cho vi thần sao?”
Y nói xong, không đợi Tiết Quân Lương phản ứng, liền nói tiếp: “Đại vương tất nhiên không thể, trong lòng đại vương muốn giết ta, chính là tìm không ra lý do mà thôi, e sợ không thể phục chúng, mà chủ thượng có ân cứu mạng với thảo dân, nói nhẹ không nhẹ nói nặng không nặng, mong đại vương bình tĩnh xem xét.”
Tiết Quân Lương không nói chuyện, vẫy lui mọi người.