“Hoàng… Hoàng tẩu!”
Tiết Hậu Dương đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhanh chóng thu hồi tay, trường kiếm “Choảng” một tiếng rơi trên mặt đất, một tiếng này có chút lớn, vệ binh lập tức vọt vào, sau đó đều sững sờ.
Khương Dụ cảm thấy gần đây số lần đổ mồ hôi của ông càng ngày càng tăng, đây là cảnh tượng thế nào a.
Hoàng hậu nương nương tóc tai tán loạn, không dùng bất luận cái gì bó buộc, trực tiếp rối tung xuống dưới, hơn nữa y phục không chỉnh, đai lưng không thấy, ngoại sam tán trên vai, váy sam cơ hồ không che được đôi chân thon thả.
Đôi môi hơi phiếm hồng, trên môi tựa hồ cắn ra máu, dùng ánh mắt lột da rút gân nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương.
Tiết Hậu Dương tựa hồ cảm thấy mình đứng quá gần hoàng hậu, hơn nữa hoàng hậu ăn mặc như vậy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, rũ mắt thối lui vài bước, thối lui ra sau Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương phản ứng cũng không chậm, cực nhanh cởi ngoại bào của mình, vươn tay khoác lên người Đằng Vân, đem Đằng Vân bọc kỹ, không để người khác nhìn thấy gì, trên mặt không hề hiện lên tức giận, ngược lại cười nói: “Ái phi, ngươi đang giận dỗi với cô sao? Cô biết vừa rồi làm khó ngươi.”
Y vừa nói như vậy, tất cả mọi người ở đây nháy mắt hiểu rõ, vội vàng cúi đầu lui xuống, hai vợ chồng người ta giận dỗi, làm nô tài còn không mau tránh ra.
Cứ như vậy mọi người cũng thêm hiểu được, quả nhiên không ai dao động được địa vị của hoàng hậu, Tiết vương lại có thể bày ra biểu tình lấy lòng.
Một nữ nhân có thể khiến quân vương hao hết tâm tư, tuyệt đối không đơn giản.
Đằng Vân để y ôm vào lòng, trong mắt người khác xem ra thật ngoan ngoãn, cũng liền chứng thật lời Tiết Quân Lương, kỳ thực là hắn không thể động đậy, hắn bị Tiết Quân Lương điểm huyệt, toàn thân hư nhuyễn, nếu không phải Tiết Quân Lương nâng hắn, lúc này đã té trên mặt đất .
Tiết Quân Lương bọc kín Đằng Vân, cúi người ôm hắn lên, Khương Dụ lập tức đẩy cửa nội thất, chờ Tiết Quân Lương và hoàng hậu đi vào, săn sóc đóng cửa lại.
Tiết Hậu Dương sờ sờ cái mũi, cầm văn kiện khẩn cấp xoay người rời đi.
Tiết Quân Lương ném Đằng Vân lên giường, cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên muốn ám sát cô. Thật không nghĩ tới, ngươi cả mệnh cũng không muốn?”
Tiết Quân Lương nói xong, vuốt gọn mái tóc toán loạn của hắn, còn giúp hắn đắp chăn, khôi phục vẻ mặt không mặn không nhạt lúc trước, khẩu khí khiến người ta không nắm bắt được, nói: “Hay là ngươi biết, cho dù ngươi nháo thế nào, cô cũng không thể giết ngươi?”
Y nói xong, xoay cổ tay, trên mu bàn tay có một vết thương nho nhỏ, có chút máu đọng, nhưng không có gì trở ngại, hóa ra vừa rồi một kiếm kia nếu không phải Tiết Hậu Dương ngăn cản đúng lúc, thật sự có thể lấy mạng Tiết Quân Lương…
Tiết Quân Lương thấy hắn không nói lời nào, tự cố tự mục nói: “Cô giam công chúa Đằng quốc, hiện tại man di đánh lén, đích xác không thể làm gì ngươi, vạn nhất Phụng vương thừa dịp này xuất binh, chẳng phải hai mặt thụ địch, nhưng ngươi nên biết rằng, không biếm lãnh cung, không giết ngươi, cho dù còn sống, cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Chính là lúc này, Đằng Vân lại mãnh liệt mở mắt, trong con ngươi có chút sáng rỡ khiến Tiết Quân Lương nói không nên lời, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết vương.
Tiết Quân Lương vốn tưởng rằng hắn đột nhiên mở to mắt là do sợ hãi, bởi vì y nói muốn hắn sống không bằng chết, nhưng rõ ràng không giống, trong ánh mắt người nọ bỗng nhiên toát ra sáng rọi bức người, giống như thấy được sinh cơ, phong thái này, khiến Tiết Quân Lương không thể nói rõ là cảm giác gì, ngực bỗng nhiên bị kiềm hãm.
Y nào biết, Đằng Vân thấy được hy vọng, đó là vì Tiết Quân Lương nói có man di đánh lén, nghĩa là trong một khoảng thời gian, Tiết Quân Lương không có khả năng lại đi tấn công Đằng quốc.
Tiết Quân Lương bỗng nhiên thở dài, đưa tay che mắt Đằng Vân, cảm thụ được mắt tiệp đối phương nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay, sâu kín nói: “Ta thật sự nhìn không thấu ngươi, nào có người không để ý sinh tử như ngươi?”
Y nói xong không tự giác nhớ tới cái người bị chính mình tự tay xử quyết, đó cũng là một người y nhìn không thấu, nào có người không để ý sinh tử như vậy, nào có người có thể chân thành thiết huyết đến tình trạng này.
Trình Điền giúp đỡ Tiểu quân vương thượng vị, không phải y không trung tâm, nếu không đã sớm tự mình xưng đế, Trâu Chấn Anh bắt cóc Tiểu quân vương lẩn trốn bên ngoài, nếu y không trung tâm, đã sớm nhân cơ hội, nhưng y đều không, bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt như vậy, bởi vì y đích thật trung tâm.
Nhưng quyền cao chức trọng, đôi khi sẽ làm trung tâm của y thay đổi, trở nên tự phụ, trong mắt không có vương…
Mà Đằng Vân không giống thế, Đằng quốc đối với hắn, giống như một loại tín ngưỡng.
Tiết Quân Lương thu hồi suy nghĩ, nói: “Hồi cung liền hảo hảo suy nghĩ lại.”
Sáng hôm sau, xa giá của Tiết vương liền khởi hành hồi cung, nhưng lần này hoàng hậu không ngồi cùng Tiết vương.
Hơn nữa Tiết Quân Lương còn đưa người mới bên mình, cung nữ Tưu Thủy kia, an bài cạnh hoàng hậu.
Tụ Dao và Tưu Thủy cũng ngồi ở trong xe, chẳng qua ngồi xổm một bên, tùy thời chờ hầu hạ nương nương.
Tụ Dao thực không thích Tưu Thủy được điều lại đây, đầu tiên là vì âm phụng dương vi (mặt ngoài thì thuận theo nhưng trong thì chống đối), có thể không chớp mắt bán đứng Đằng phi, lưu một người ác độc giả dối như vậy bên cạnh, Tụ Dao cũng hiểu được không an toàn.
Thứ hai là vì, Tưu Thủy có tâm cơ, lại biết nói ngọt, vạn nhất nương nương cũng bị nàng hống đến vui vẻ, chẳng phải vị trí của mình khó giữ được?
Đằng Vân dọc theo đường đi không nói chuyện, Tụ Dao cũng nghe nói đêm qua hoàng hậu giận dỗi với bệ hạ, cho rằng nương nương thật sự bị bệ hạ làm mệt mỏi, không phải chuyện gì lớn lao.
Trở lại cung, Tiết Quân Lương một khắc cũng không chậm trễ, lập tức triệu tập quần thần, Tiết Ngọc xuất chinh là hiển nhiên, còn Đằng Thường là tòng quân. Dù chúng đại thần có nghi ngờ, nhưng Tiết vương nói như vậy cũng không ai dám phản bác, Tiết Quân Lương còn khâm điểm thân tín tướng sĩ cho Tiết Ngọc mang theo, mà một ngàn người kia, ngay cả duyệt binh đều miễn, trực tiếp giữ lại.
Tiết Ngọc và Đằng Thường đều là loại người thông minh, Tiết Hậu Dương không cần nhắc nhở, bọn họ liền hiểu được, chờ lương thảo chuẩn bị đầy đủ, liền khởi hành.
Hành quân đánh giặc lương thảo vĩnh viễn tối trọng yếu, vận chuyển lương thảo không phải chuyện nhỏ, nhất là trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã nhiều ngày Tiết Quân Lương rất ít nghỉ ngơi, đều tự mình giám sát, không dám lơi lỏng.
Chờ Tiết Quân Lương phê xong một chồng tấu chương, Khương Dụ đứng bên cạnh cũng đã dựa vào cửa ngủ gật, Khương Dụ tuổi không nhỏ, đi theo Tiết Quân Lương nhiều năm như vậy, xem như là người Tiết vương tương đối tín nhiệm.
Tiết Quân Lương ho nhẹ một tiếng, Khương Dụ mãnh liệt cả kinh, cả cánh cửa phát ra tiếng vang, chưa kịp quỳ xuống nhận tội, chợt nghe Tiết Quân Lương nói: “Ngươi đi xuống đi, chỗ này của ta không cần người hầu hạ.”
Khương Dụ trong lòng cảm động, tạ ân liền lui xuống.
Tiết Quân Lương gần đây đều không hảo hảo nghỉ ngơi qua, thân thể cũng có chút uể oải, muốn nhanh chóng phê xong tấu chương, lại có chút rã rời, y kiên trì phê vài cái, cuối cùng thật sự không chịu được, nằm úp sấp xuống bàn, định nghỉ một chút rồi phê tiếp.
Nhưng chưa ngủ, liền thấy Khương Dụ lảo đảo chạy vào, nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương ngã bệnh!”
Tâm Tiết Quân Lương nảy lên một cái, nhưng lập tức giả vờ trấn định: “Cô không phải thầy thuốc, nói với cô có ích lợi gì?”
“Này…”
Khương Dụ cảm thấy tâm tình Tiết Quân Lương không tốt, nghĩ rốt cuộc có nên nói không, chợt nghe Tiết Quân Lương nói: “Ấp a ấp úng cái gì?”
Khương Dụ vội nói: “Nghe cung nữ bên người Hoàng hậu nương nương nói, Hoàng hậu nương nương không cho các nàng đi thỉnh ngự y, hiện tại nương nương đã bệnh tới hôn mê.”
Tiết Quân Lương vỗ bàn, đứng lên nói: “Hôn mê còn không truyền ngự y, người bệnh nói không xem bệnh liền không xem sao? Hoàng hậu xảy ra chuyện gì, bọn họ có mấy cái đầu để khảm?”
Khương Dụ liên thanh đáp, nhanh chóng ra ngoài tìm ngự y.
Tiết Quân Lương suy tư một chút, quyết định đi tới Vân Phượng cung.
Đằng Vân nửa mê nửa tỉnh, nghe được tiếng kinh hô của Tụ Dao, giống như bị dọa khóc, sau đó mờ mịt, tựa hồ đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh.
Hắn cảm thấy tay chân mình đều không động đậy được, bị trói trên cọc gỗ, thái dương chiếu thẳng vào khiến hắn không thể mở mắt.
Chỉ cách mình vài bước chân, có một người mặc long bào màu đen trường thân mà đứng, tay trái của y cầm cung, tay phải cầm tiễn.
Đằng Vân nhìn đối phương, hơi thở có chút gấp gáp, niệm một tiếng, “Tiết Quân Lương.”
Nam nhân vận hắc bào nở nụ cười, nhẹ nhàng cúi đầu, tựa hồ mang theo ôn nhu, nói: “Ái phi, sao ngươi dám gọi thẳng tục danh của cô?”
Đằng Vân sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu, mình vẫn là mình, Tiết Quân Lương lại lên tiếng, vẫn gọi hắn là ái phi.
“Ái phi ngươi không sợ chết? Vậy ngươi sợ cái gì.”
Y nói xong, chậm rãi giơ tay lên, dùng mũi tiễn, nhẹ nhàng chạm vào cổ Đằng Vân.
Mũi tiễn lạnh lẽo ngẫu nhiên xẹt qua cổ, khiến Đằng Vân không khỏi run lên, nếu như không hưởng qua tư vị xuyên tim, có lẽ Đằng Vân không hề sợ hãi.
Nam nhân “Ha hả” cười một tiếng, mũi tiễn xẹt qua cổ áo, theo ngực đi xuống, đẩy đai lưng của Đằng Vân ra.
Trên người Đằng Vân chỉ mặc một kiện y phục rách nát, quần áo cùng đai lưng rơi xuống mặt đất, thân trên đầy vết sẹo của Đằng Vân lập tức lõa lồ.
Hắc bào nam nhân híp mắt, nhẹ buông tay, ném trường cung xuống, áp sát lại, thổi khí bên tai hắn, nói: “Chúng ta tiếp tục chuyện còn chưa làm xong, được chứ?”
Đằng Vân trong nháy mắt có chút hoảng sợ, hắn dùng sức lui thân mình, nhưng thân thể bị trói trụ, căn bản không thể nhúc nhích.
Nam nhân vươn tay ôm thắt lưng hắn, một phen kéo quần áo nơi hạ thân của Đằng Vân, khiến hắn hoàn toàn lõa lồ.
Nam nhân cúi đầu, ngậm vành tai hắn hôn cắn một chút, cũng không quá lâu, liền chuyển sang thân thể hắn.
Trên người Đằng Vân không ít vết sẹo to nhỏ, nam nhân tựa hồ mê muội những dấu vết này, dùng đầu lưỡi chậm rãi lưu luyến, Đằng Vân chỉ cảm thấy sống lưng từng đợt tê dại, thất thần há to miệng hô hấp, theo bản năng rên rỉ giãy dụa, từ cổ họng hắn không ngừng ngâm ra.
Mắt Đằng Vân đều đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, thế nhưng nam nhân lại đưa tay cầm hạ thể của hắn.
Trong đầu Đằng Vân nhất thời ông một tiếng, toàn bộ thân mình nhảy dựng lên, nhưng nam nhân tựa hồ không có một chút buông lỏng, bộ lộng hạ thể của Đằng Vân, nắm trong bàn tay không ngừng thưởng thức.
Không đợi Đằng Vân lên đỉnh, nam nhân tách hai chân hắn ra, khiến địa phương hắn khó có thể mở miệng bại lộ trước mặt mình.
Hô hấp Đằng Vân càng ngày càng ồ ồ, môi run run, kỹ xảo của người nọ tốt lắm, vừa bộ lộng vừa lấy tay vuốt ve từng tấc da thịt hắn.
Nam nhân lại cúi đầu, hôn lên khóe miệng hắn, Đằng Vân cảm nhận được hô hấp của đối phương, cũng là ồ ồ, có một chút dồn dập, y dùng tay trụ cằm hắn, cạy mở khớp hàm, hung hăng hôn môi, tiếng hít thở của Đằng Vân liền thở trở nên gấp gáp.
Đợi cho Đằng Vân sắp sửa thư giải, y lại đột nhiên thu tay, hai tay nâng lên hai chân hắn, hạ thân nhẹ nhàng cọ xát huyệt khẩu của hắn.
Đằng vân mãnh liệt lắc đầu, nhưng cái kia của nam nhân không có chút mềm xuống, từng chút từng chút, đẩy vào…
—
Thời điểm Tiết Quân Lương đi vào Vân Phượng cung, bên trong dường như náo loạn, ngự y chạy tới chạy lui khai dược cho hoàng hậu, chỉ là nhiễm phong hàn, nhưng tâm tích tụ, khó tránh khỏi khí huyết không thông.
Lúc này Tiết Quân Lương mới yên lòng, nhưng lập tức cảm thấy phiền toái, sao mình lại lo lắng cho người này, bọn họ là quan hệ lợi dụng cùng bị lợi dụng, mà gần đây người bị lợi dụng, lại sinh ý niệm phản kháng trong đầu.
Tiết Quân Lương càng nghĩ càng phiền, vẫy lui mọi người, chính mình ngồi xuống bên giường nhìn người đang ngủ.
Đằng Vân ngủ không thực an ổn, trên trán ra rất nhiều mồ hồi, Tiết Quân Lương tùy tay sờ sờ, thế nhưng phát hiện y phục người nọ đều ướt.
Không gọi người tới chăm sóc.
Tiết vương tự mình lau mồ hôi cho hắn, vừa lúc bên cạnh có chậu nước có bố khăn, đem bố khăn thấm nước, vắt khô.
Y xoa trán cùng thái dương của Đằng Vân trước, sau đó cởi cổ áo của Đằng Vân, theo cổ đi xuống chà lau, người nọ đúng là đổ không ít mồ hôi.
Tiết Quân Lương lại sợ hắn nhiễm thêm phong hàn, vì thế kéo chăn qua, cũng không biết thế nào mới tốt, dù sao cũng lau từng chút từng chút một, tận lực không cho Đằng Vân cảm lạnh.
Tiết Quân Lương mang theo tâm tư chiếu cố người, nhưng khi y cởi bỏ xiêm y của Đằng Vân, lại nghe người nọ gọi khẽ một tiếng “Tiết Quân Lương.”
Y tuyệt đối không tin lúc này Đằng Vân gọi có bao nhiêu uyển chuyển êm tai, nhưng liền một tiếng này, lại khiến đầu Tiết Quân Lương oanh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm thân mình người nọ, có chút phát ám.
Tay y không dừng, như trước cầm bố khăn giúp Đằng Vân lau mồ hôi, chính là động tác càng ngày càng ái muội.
Người trên giường nhíu mày, tựa hồ ngủ càng không an ổn, ngay cả môi cũng mím chặt, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, tựa như mèo con.
Hơi thở Tiết Quân Lương thêm thô không ít, tay y lưu luyến trên làn da người kia, băn khoăn qua mỗi một tấc da đều khiến người nọ run rẩy liên tục, loại run rẩy tự nhiên rất nhỏ này chọc Tiết Quân Lương ngứa ngáy.
Tiết Quân Lương cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo bờ môi Đằng Vân, tựa hồ có chút mê mẩn, tay mở cằm hắn, bá đạo lại mang theo uy nghiêm của đế vương, không thể kìm nén hôn môi Đằng Vân.
Đằng Vân hừ một tiếng, như con mèo nhỏ rên rỉ, có vẻ bất lực cùng luống cuống, bộc lộ yếu ớt ngày thường khó có thể nhìn thấy, có lẽ vì sinh bệnh, mới vô thức lộ ra như vậy.
Chờ Tiết Quân Lương buông hắn ra, ý thức Đằng Vân đã có chút mông lung, nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, còn theo bản năng vươn đầu lưỡi, liếm khóe miệng.
Tiết Quân Lương nhìn chằm chằm người trên giường, cuối cùng vươn tay giúp hắn chỉnh lại y phục, mới gọi cung nữ nội thị tiến vào hầu hạ.