Tiết Ngọc không nhanh không chậm buông tay, giống như loại động tác này là thỉnh an bình thường, không có gì quá thân thiết.
Tiết Quân Lương thản nhiên mỉm cười, nhìn không ra hỉ giận.
Mọi người vừa thấy, khó tránh khỏi trong lòng phát run, đều thấp người quỳ xuống, hô vạn tuế.
Tiết Quân Lương đỡ Đằng Vân dậy, cười nói: “Cô chờ mãi không thấy ngươi, hóa ra các ngươi gặp nhau ở đây, đang ôn chuyện sao?”
Tiết Ngọc quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Bẩm bệ hạ, thần đệ vài năm không vào kinh, cảm khái thêm nhiều.”
Ngữ khi của Tiết Quân Lương có chút thâm sâu khó dò: “A thật không, vậy lát nữa cùng cô ôn chuyện.”
Y nói xong mới ý bảo mọi người bình thân, sau đó hướng đến hoa viên.
Chúng thần đã tới từ lâu, chỉ chờ mấy người bọn họ.
Tiết Quân Lương nói vài câu khách sáo, sau đó ca cơ hiến vũ, Tiết vương và hoàng hậu ngồi ở chủ thượng, gần dưới là Tiết Hậu Dương, sau đó mới là Tiết Ngọc, vô luận bối phận hay quan tước, Tiết Ngọc đều không bằng Vạn Niên hầu, chỉ cần nghe phong hào là biết, Tiết Quân Lương tín nhiệm người nào hơn.
Tiết Ngọc ăn mặc khéo léo, cũng không quá mức chói mắt, hơn nữa ngày thường ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn, thoạt nhìn tính tình rất tốt, vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, chẳng qua, ánh mắt hữu ý vô ý liếc nhìn chủ thượng.
Đương nhiên không phải nhìn Tiết Quân Lương, mà là Đằng Vân.
Làm đại thần, sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt) là bổn phận chi chức, hiển nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Tiết Ngọc, đều tận lực giả vờ không phát hiện.
Mà hôm nay Tiết Quân Lương càng thêm ôn nhu, ngữ khí nói chuyện với Đằng Vân có thể vắt ra nước, Đằng Vân không cần vươn tay, Tiết vương đều tự mình chia thức ăn châm trà, nghiễm nhiên là phu thê tình thâm.
Khương Dụ và Tụ Dao đứng phía sau đều chống đỡ không được, Tụ Dao len lén gạt mồ hôi, tuy nàng cảm thấy bệ hạ sủng ái nương nương, nhưng còn chưa tới mức tự tay chia thức ăn, dù sao loại việc này không phải quân vương làm, khiến cung nhân bọn họ đứng không, thật sự có chút sợ hãi.
Đằng Vân liếc Tiết Ngọc ngồi cách đó không xa, hắn đương nhiên biết Tiết Ngọc không có khả năng ôm tình cảm sâu đậm với hoàng hậu, quả thật như vậy, nhiều năm có thể nhẫn nại, vì sao đột nhiên chạy vào kinh.
Trước kia Tiết Quân Lương đem toàn bộ binh lực đối kháng Đằng quốc, tuy bây giờ là tư thái của kẻ chiến thắng, nhưng quốc nội trống rỗng, đang nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc này Tiết Ngọc vào kinh, tuyệt đối không có ý tốt.
Đằng Vân không muốn quản chuyện giữa Tiết Quân Lương và Tiết Ngọc, nhưng điều kiện tiên quyết là không chọc tới hắn, bởi vì thân phận hiện nay của Đằng Vân là Phụng quốc trường chủ, đang ăn nhờ ở đậu tại Tiết quốc, cho nên Tiết Quân Lương cũng được, Tiết Ngọc cũng tốt, hắn không quan tâm.
Rượu qua ba tuần, Đằng Vân ngồi chán, cũng lười xem bọn hắn giả cười, nói cáo từ với Tiết Quân Lương, rời khỏi yến tiệc.
Hiển nhiên Tiết Quân Lương sẽ không sinh khí, còn thực ái muội cười nói: “Là đêm qua mệt nhọc sao, vất vả ngươi.”
Đằng Vân lập tức nghĩ tới chuyện hôm qua, da mặt nóng lên, ngay cả tay cũng nóng, vội vàng hàm hồ một câu liền lui xuống.
Đằng Vân mang theo Tụ Dao trở về, hắn uống chút rượu, tựa hồ có chút say, nếu trước kia tất nhiên sẽ không, bất quá hiện tại thân thể này suy nhược, cảm giác say thượng đầu, vựng vựng khó chịu.
Hắn không quay về tẩm cung, dạo bước trong tiểu hoa viên, thời tiết lạnh, bị gió thổi qua tuy rằng lạnh, nhưng thư thái không ít.
Tụ Dao nói: “Nương nương, trở về thôi, nơi này lạnh, nếu bị bệnh sẽ phiền toái.”
Đằng Vân ngoài miệng đáp ứng nhưng không đi, đầu hắn choáng váng, không để gió thổi lạnh không thoải mái, trước kia ở trong quân doanh cũng vậy, chẳng ai chú ý tiểu tiết, hơn nữa điều kiện không tốt, cùng ăn cùng ở với binh lính, mỗi lần triều đình không kịp cấp lương thảo, để gió lạnh thổi cũng xem như một loại hưởng thụ.
Đằng Vân nhớ lại một số chuyện cũ, có lẽ say rượu thôi thúc, hắn có chút cảm khái, mình ở Tiết quốc ngươi lừa ta gạt, không cẩn thận đều tự thân khó bảo toàn, hơn nửa tháng hắn chưa thấy qua Đằng Thường, Đằng Thường là nam tử, cũng không thể thường xuyên tiến cung.
Đằng Vân thở dài, chợt nghe có người thở dài theo, một thanh sam công tử từ tiểu đình bước lại, đúng là Tiết Ngọc.
Tiết Ngọc đi tới, cười nói: “Nương nương cớ gì thở dài?”
Đằng Vân không nhìn hắn, nói: “Hầu gia cớ gì không ở yến hội?”
Tiết Ngọc cười một tiếng, đi lên một bước, nói: “Tự nhiên là vì Vân muội.”
Tụ Dao nén hô hấp, nàng cũng không dám nói lời nào, nàng vẫn luôn hầu hạ hoàng hậu, nói hai người này thực sự có cái gì đó, nàng tuyệt đối không tin, nhưng nghe lời Tiết Ngọc nàng lại không thể không tin.
Đằng Vân cũng cười một tiếng, ngữ khí thực tự nhiên nói: “E là hầu gia nhận sai người rồi.”
“Vân muội nói như vậy…”
Tiết Ngọc vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt hiện liên một tia mất mát: “Ngươi nói như vậy, nhất định có nan ngôn chi ẩn (việc khó nói).”
Đằng Vân nhìn hắn một cái: “Hầu gia trở về đi, yến hội là yến tẩy trần, không có Hầu gia không ra thể thống gì.”
Tiết Ngọc nhìn biểu tình lãnh đạm của đối phương, rốt cục sắc mặt thay đổi, nhưng nháy mắt lại khôi phục ý cười, “Vân muội quên, ước định của chúng ta…”
Đằng Vân lại nhìn hắn một cái, “Chưa từng nhớ rõ.”
“Thật không?” Sắc mặt Tiết Ngọc trầm xuống, cười lạnh: “Ta nên biết… Lúc trước chúng ta đã nói thế nào, ngươi thật đúng là bạc tình, Tiết vương gần đây sủng ngươi, cho nên ngươi quên hết mọi chuyện sao?”
Tụ Dao thấy Trấn Cương hầu thay đổi sắc mặt, thanh âm có chút dọa người, gan lớn xen vào: “Hầu gia… Thỉnh tự trọng.”
Tiết Ngọc mắt lạnh liếc Tụ Dao, hoàn toàn không để Tụ Dao vào mắt, lại quay đầu nhìn chằm chằm Đằng Vân, hắn vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân.
Tiểu Thái tử Tiết Bội thình thịch chạy tới, bổ nhào vào lòng Đằng Vân, thiếu chút nữa đẩy ngã hắn.
Tiết Bội vẻ mặt khờ dại nói: “Mẫu hậu mẫu hậu, sao ngài không hồi cung, nhi tử tìm ngài thật vất vả.”
Nó nói xong, giống như kinh ngạc nhìn Tiết Ngọc: “Tiểu hoàng thúc cũng ở đây, phụ hoàng đang tìm hoàng thúc khắp nơi đó, các đại thần đều muốn mời rượu, nhưng không tìm thấy người.”
Tiết Ngọc khẽ cúi đầu nhìn vẻ mặt thiên chân vô tà của Tiết Bội, mưu sĩ Lang Tĩnh phía sau liền nhẹ giọng gọi một tiếng “Hầu gia.”
Tiết Ngọc thu hồi ánh mắt, nói: “Uống quá nhiều rượu bị đè nén, bất tri bất giác liền đi tới đây.”
Hắn nói xong liền dẫn Lang Tĩnh trở về.
Tiết Bội nhìn hắn đi xa, lúc này mới đưa tay vỗ ngực, nói: “Mẫu hậu, sao ngài gặp phải một con hồ ly như vậy.”
Đằng Vân cười nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, có thể nhìn ra ai là hồ ly?”
Tiết Bội nói: “Nhi tử tương lai sẽ là tướng tài, lên chiến trường an bang định quốc, sao lại nhìn không ra, huống hồ ta cũng không nhỏ.”
Đúng vậy, Tiết Bội đã sắp tám tuổi , tuy sáu tuổi mới bắt đầu đọc sách, nhưng thư phòng hun đúc không thể so với thùng nhuộm hoàng cung này.
Hài tử tại cấm cung, chưa tới thư phòng đọc sách, cũng đã biết hư hư giả giả, huống chi trí tuệ như Tiết Bội.
Tiết Bội tự nhận định vừa làm chuyện tốt, khó tránh khỏi vui mừng hiện rõ trên mặt, nhấc đầu lại thấy được Tiết Quân Lương, tiểu Thái tử từ nhỏ được người phủng trong tay, tuy rằng nâng niu, nhưng Tiết Quân Lương không cưng chiều, thưởng phạt thập phần rõ ràng, Tiết Bội từ trước tới nay đều kính sợ y.
Đằng Vân thấy Tiết Bội thu liễm ý cười, theo ánh mắt nhìn đến Tiết Quân Lương, theo sau Tiết Quân Lương chỉ có Khương Dụ.
Tiết Quân Lương đi tới, vỗ vỗ đầu Tiết Bội, nói: “Uống mấy chén?”
Tiết Bội thè lưỡi, nhếch cái miệng đô đô, nói: “Nhi thần chỉ nhấp hai cái…”
Nó nói xong không cẩn thận liêu đến ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Tiết Quân Lương, nói tiếp: “Liền… Liền hai chén.”
“Được rồi,” Hiển nhiên mục đích của Tiết Quân Lương không phải giáo dục tiểu Thái tử, thuận miệng hỏi vài câu, nhân tiện nói: “Buổi chiều phải đến thư phòng, đừng lười biếng.”
“Nhi tử biết.”
Tiết Bội gật gật đầu, thành thật cáo lui.
Tụ Dao vẫn luôn đứng phía sau mắt xem mũi mũi xem tâm, Tiết Quân Lương đột nhiên xuất hiện, người sáng suốt đều nhìn ra được, kỳ thật có chuẩn bị mà đến, nếu không phải Thái tử nửa đường đuổi Tiết Ngọc đi, phỏng chừng ra tới chính là Tiết vương.
Tiết Quân Lương nói: “Uống mấy ly rượu, ái phi bồi cô đi dạo một chút.”
Đằng Vân ứng thanh, trong lòng cũng bồn, nghe khẩu khí vừa rồi của Tiết Ngọc, xem ra trước kia trưởng công chúa Phụng quốc có liên hệ với hắn, lại không giống như có tình cảm, nếu có tình cảm, tại sao vừa rồi Tiết Ngọc lộ ra biểu tình uy hiếp.
Đằng Vân chỉ cầu tự bảo vệ mình, sau đó rời Tiết quốc, hắn không muốn bị Tiết Quân Lương lợi dụng, cũng không muốn liên quan với bất kì ai ở Tiết quốc, nhưng sự thật không giống như suy nghĩ.
Tiết Quân Lương nói: “Vừa rồi ái phi và Trấn Cương hầu nói chuyện gì vậy?”
Đằng Vân híp mắt, hồi đáp: “Nô tì và Hầu gia không nói gì.” Khương Dụ cùng Tụ Dao nghe được giọng điệu không khách khí của Đằng Vân, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, không ngờ Tiết vương lại cười, “Những lời này xuôi tai.”
Đằng Vân nói: “Chính là ăn ngay nói thật.”
“Ân.”
Tiết Quân Lương trầm ngâm một chút, “Cô thích người thẳng thắn, ái phi càng ngày càng khiến cô kinh hỉ.”
Dừng một chút, lại nói: “Vậy chúng ta nói vài câu thật lòng.”
Y nói xong phất phất tay, bảo Tụ Dao và Khương Dụ tránh xa.
Đằng Vân nói: “Bệ hạ thỉnh giảng.”
Lúc này Tiết Quân Lương mới tiếp tục nói: “Trong lòng ái phi có Tiết Ngọc sao?”
“Không có.”
Tiết Quân Lương vẫn luôn nhìn vào mắt Đằng Vân, nghe hắn trả lời nhanh như vậy cũng không kinh ngạc, nói: “Ta cũng ăn ngay nói thật, lời ái phi, cô bán tín bán nghi… Cô vẫn luôn cho rằng ái phi lạnh lùng thông minh, cô để ái phi ra một chủ ý, chứng minh lời của ngươi.”
Đằng Vân không nói chuyện, yên lặng chờ Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương nhìn vẻ mặt của hắn, nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo bên tai Đằng Vân, y tự cho là mình không có tình cảm quá sâu với hoàng hậu này, nhưng người của mình bị người khác nhớ thương, không chỉ vua của một nước, bất kì ai cũng không cảm thấy thoải mái.
Đằng Vân bị y chạm vào, theo bản năng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, run lên một chút.
Tiết Quân Lương nhìn hắn sắc mặt ửng đỏ, tâm tình nhất thời tốt, nói: “Kỳ thật rất đơn giản… Trấn Cương hầu dẫn theo một ngàn thân binh hồi kinh, cô muốn lưu lại một ngàn người này, nhìn xem ái phi có diệu kế gì.”