“Đụng trúng công tắc nào hả, thường ngày có ai đâu?” Người bên cạnh xoay đầu hỏi.
Trấn Nam bình tĩnh đáp: “Em không biết.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn, rót vào không gian những tia sáng mềm mại, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt. Dáng vẻ hững hờ cùng ánh mắt lạc lõng của Trấn Nam, phản chiếu không gian yên bình.
Hình ảnh Trấn Nam tràn lan khắp các mặt trận, lượng tương tác tăng lên đáng kể, cái tên của cậu đã đứng top ba hotsearch. Trấn Nam càng bùng nổ, Hàn Lâm Bạch càng thảm hại, cậu ta trở thành trò cười của mọi người, đến tòa soạn cũng phải tự khắc sửa chữa lỗi lầm của mình.
Ngày hôm nay đóng cửa sớm hơn mọi khi, người nhân viên làm cùng chào tạm biệt Trấn Nam rồi ra về trước, cậu vẫn loay hoay dọn một số cánh hoa rơi vãi, sắp xếp một số thứ.
Tô Miên đẩy cửa đi vào, mỉm cười lên tiếng: “Tôi muốn một bó cẩm tú cầu.
Trấn Nam khéo léo từ chối: “Em xin lỗi, tiệm vừa bán hết rồi ạ.”
“Hết rồi á?” Cô ngó quanh hỏi.
Cậu khẽ gật đầu.
“Cậu chẳng phải là bông hoa đẹp nhất đó sao?” Tô Miên cao giọng nói tiếp “Tôi muốn mua”
“Chị lại nói linh tinh.” Cậu nhanh chóng đáp.
Đợi Trấn Nam hoàn tất mọi thứ, cả hai cùng nhau dùng cơm ở gần đó.
Tô Miên sau khi đọc được bài viết liền một mạch phi thẳng đến nơi này. Bài viết kia thoạt nhìn thì thật đáng ngưỡng mộ, nhưng đọc đến lần hai lần ba, nó làm cô tức muốn đột quỵ
Phục vụ đưa món lên, Tô Miên vẫn giữ im lặng, Trấn Nam ngồi ở phía đối diện chưa nhận ra được sự bất thường.
Cậu nhấc đũa gắp miếng thịt vừa được nướng chín cho Tô Miên, đối phương
bất động trong thời gian dài rốt cuộc cũng có phản ứng, đôi đũa vừa nhấc lên lại đặt xuống.
“Vậy là... Cậu kết hôn rồi?” Cô trầm ngâm hỏi.
Trấn Nam khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy, vào mấy tháng trước.
Tôi Miên thở hắt ra một hơi: “Tên đó đối xử với cậu không tốt, tin tức đang tràn lan trên mạng có vẻ sai lệch rồi.”
Cậu ngờ nghệch hỏi: “Là tin tức gì?”
Tô Miên nhấn chia sẻ bài viết, Trấn Nam đọc xong chẳng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hay bức xúc.
Cậu bình thản mở miệng: “Thịt nguội rồi, chị không định ăn sao?”
“Ăn không vào.” Cô ấm ức dùng hai tay che mặt, giọng run run “Đã nói thiếu tiền có thể tìm đến tôi mà, cậu biết tôi ghét tên đó đến mức nào không? Kết hôn không thể tìm một đối tượng bình thường hả?”
Viễn cảnh ngày đó hiện ra rành rành trước mắt, Tô Miên nhìn thấy Hàn Lâm Bạch nhận được sự che chở và dung túng của Lăng Hải Thành, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Hôm nay biết được mối quan hệ giữa ba người bọn họ cô càng thêm bùng nổ, Trấn Nam bị lạnh nhạt trong mối quan hệ hôn nhân, đối phương còn đi ngoại tình nữa cơ, đến người như cô còn không chấp nhận được.
“Rõ ràng những thứ đang diễn ra trên mạng xã hội là lừa gạt người khác.” Cô nghiến răng nói.
Trấn Nam lảng tránh hỏi: “Chị tìm được việc chưa?”
Cô có chút ngạc nhiên, lát sau bình ổn đáp: “Tôi đang lo cho cậu mà.”
“Nhưng tiếp tục nói đến vấn đề này, chị sẽ khóc mất.” Cậu khó xử nói tiếp “Em không đem khăn giấy theo bên người.”
“Thằng nhóc này!” Tô Miên phồng má giận dỗi.
Dùng cơm xong, cả hai rảo bước trên con đường lát đá, cậu chậm rãi hỏi: “Có cách nào để một tin tức đang nổi phải lặng mất tâm không?”
“Có, chuyện đó dễ mà.” Tô Miên đáp nhẹ như không.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Tô Miên rút điện thoại chuyển thẳng số tiền mà Lăng Hải Thành chuyển dư sang cho Trấn Nam, cô đảo mắt nói: “Tôi đặt trước một bó cẩm tú cầu.”
Cậu kinh hãi từ chối: “Với số tiền này, một bó phải lớn bao nhiêu chứ?”
“Làm theo kích cỡ bình thường, viết một bức thiệp chúc mừng tôi nhận chức.” Tô Miên tiếp tục nói “Tiền thừa chúng thuộc về cậu, hiểu đơn giản là như vậy, đừng truy hỏi thêm, được chứ?”
“Số tiền cậu mượn tôi cũng không cần trả.” Tô Miên nhất thời chưa suy nghĩ ra cái cớ thích hợp để biện bạch.
Thà chết cô cũng không muốn khai ra Lăng Hải Thành, biến tên đó trở thành người tốt trong mắt Trấn Nam. Một điều tồi tệ hơn, cậu sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng, ai biết được có bắt cô phải trả tiền lại tên đó hay không.
“Là Lăng Hải Thành sao?” Cậu không cần thời gian để suy luận, người có khả năng duy nhất ngoài hắn thì còn ai.
Thông minh quá cũng không tốt nhỉ? Tô Miên thầm nghĩ.
Cô dứt khoát nói: “Là ba cậu.”
“Hả?” Câu trả lời ngoài dự liệu, làm cậu khó mà tiếp nhận nỗi.
Bọn họ chia tay trong day dứt, Tô Miên cũng thật biết cách làm cậu đau đầu.
Nằm sâu trong con hẻm tối tăm, lẩn khuất sau những bức tường rêu phong cũ kỹ. Nơi tồi tàn với những chiếc bàn gỗ xộc xệch, ghế dựa đã bị mòn vẹt theo năm tháng.
Ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những chiếc bóng đèn treo lơ lửng trên trần, tạo nên một thứ ánh sáng chập chờn, vừa đủ để nhìn rõ khuôn mặt căng thẳng xen lẫn tuyệt vọng của những kẻ đang tụ tập bên trong.