Buổi sáng, sau khi đã làm tốt điểm tâm từ sớm, Thẩm Vân Cương cầm nước khử trùng, thuốc trị thương và băng gạt đứng bên cạnh cửa phòng Molders, vừa đợi hắn rời giường vừa nghĩ đối sách.
Trong lòng cô đã có quy hoạch từng bước sao cho tốt nhất rồi, nhưng vấn đề quan trọng nhất là cô phải làm sao để tìm được một tù nhân sắp vượt ngục? Chuyện như thế này, nhất định phải có một quá trình kiểm tra và chọn lựa cẩn thận, không thể tùy tiện để cho người ngoài biết, huống chi bây giờ cô lại đang bị nhốt trong căn nhà này, không đi đâu được.
Đúng bảy giờ, bên trong phòng có tiếng động, cô nghe được một tràng âm thanh xột xoạt và cả tiếng thắt lưng kim loại được đeo vào.
Năm phút sau, giọng nói nhàn nhạt của Molders xuyên qua ván cửa, truyền tới: “Vào đi.”
Lúc Thẩm Vân Cương đẩy cửa đi vào, hắn đã mặc xong quần của mình, trần nửa thân trên cường tráng mà ngồi trên giường. Tuy là da của hắn rất trắng, nhưng nó lại không gây cho người ta cảm giác yếu ớt. Cô nhấc tay lên, nói: “Chỉ huy, tôi đến để thay thuốc cho ngài.”
“Ừ.” Có thể vì mới tỉnh ngủ, ngữ điệu của hắn vẫn còn hơi mệt mỏi.
Băng vải trên cánh tay hắn đã nhuốm máu một lần nữa, Vân Cương tháo từng vòng, từng vòng xuống. Đây là lần đầu tiên cô quan sát một vết thương ở gần thế này, chợt cảm thấy đầu óc mình có một cảm giác không khỏe xíu xiu, hệt như đang nghe có ai đó cào móng tay lên tấm bảng thiếc vậy.
Cô không kìm được mà nhíu mày.
Molders nhìn biểu cảm đau khổ của cô, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳng kia rồi bảo: “Cũng không đánh vào người cô, cô bày bộ dáng đau khổ lắm đó làm gì?”
“Ngài có đau không ạ?” Thẩm Vân Cương không trả lời vấn đề của hắn, hỏi thẳng.
“Cô cảm thấy sao?” Molders ngạc nhiên trước câu hỏi bất thình lình của cô.
“Tôi cảm thấy đau lắm!” Thẩm Vân Cương vừa lấy cồn tiêu độc cho hắn vừa nói lời ám chỉ: “Chắc chắn đánh vào người khác thì họ cũng đau lắm!”
“Cô muốn nói gì?” Molders lập tức xụ mặt xuống.
Thẩm Vân Cương quấn băng, thắt cái nơ xong thì bảo: “Không có gì ạ, chỉ là tôi cảm thấy đau thay ngài thôi.”
Molders hừ lạnh một tiếng, dùng cánh tay không bị thương kia của mình nắm cằm cô nâng lên: “Tôi biết sau chuyện kia cô còn hận tôi, nhưng không phải thực tế cô cũng không thể làm gì sao? Lần trước cô chịu đòn cũng là tôi cứu về, đây là thái độ cô nên có sao?”
Thẩm Vân Cương mỉm cười nói: “Đúng vậy, trong lòng tôi thấy cảm kích ngài lắm!”
Molders buông tay ra, chọc chọc lên khóe mắt cô: “Đừng hòng lộ bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo này của cô ra trước mặt tôi, tránh để người ta thấy ghét!”
“… Dạ, để tôi đi lấy quần áo cho ngài.” Thẩm Vân Cương lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi tủ, cẩn thận nâng tay Molders lên chồng vào cho hắn. Sau khi cài hết hàng cúc áo, cô lại cài cái huân chương kia lên cho hắn, đoạn mới vuốt những nếp uốn trên bộ quần áo.
Sau khi mặc đồ xong, Molders đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Vân Cương cũng đi theo ra phía sau.
Vì chỉ có một tay nên Molders không làm vệ sinh được, Thẩm Vân Cương lại phải đảm đương vị trí “cô gái cạo râu”. Sau khi giúp hắn rửa mặt xong, cô cầm cây dao cạo lên, có hơi do dự.
“Tôi chưa từng cạo râu cho ai bao giờ.” Cô quan sát chỗ râu của hắn, nói đầy khó xử.
“Thật à?” Molders nhướng mắt nhìn cô: “Thật ra rất đơn giản.”
“Hửm?”
“Làm không tốt thì tự bò đến phòng khí ngạt.”
“…” Thẩm Vân Cương đành phải dốc hết sức bình sinh, cẩn thận cạo mặt cho hắn.
Tay cô rất mềm, song cũng lạnh lẽo như băng. Vì cạo râu, cô đứng rất gần, Molders cứ nhìn thẳng cô như thế, nhìn đến mức chính Vân Cương cũng xấu hổ.
“Tôi tò mò đấy, cô ngây người ở đây bao lâu rồi, sao vẫn cứ cái dạng ban đầu thế này?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
“Sao ạ?”
“Không ốm đi, làn da không thô ráp, thậm chí tóc cũng không dài hơn hay rụng đi. Đây hầu như là chuyện không thể không xảy ra được!”
“… Chắc là tôi có vẻ đẹp trời sinh, có làm gì cũng không xấu đi được đấy!” Mắt Thẩm Vân Cương không hề nhếch lên, còn cố ý bỏ qua vấn đề.
“Ồ…” Molders ồ lên một tiếng đầy chế nhạo: “Tôi hiểu rồi, hẳn là do da mặt dầy quá!”
Cô cứ thấy gần đây tên này càng quái dị, Vân Cương tự la lên trong lòng: “Xin anh tiếp tục giữ trạng thái lạnh lùng như cũ đi, đừng nói chuyện với tôi!”
Nhưng cô lại không dám biểu hiện ra ngoài chút nào, chỉ có thể phô ra một nụ cười giả tạo, bảo: “… Chỉ huy, ngài thế này tôi không cạo râu cho ngài được đâu.”
Molder gật đầu, không thèm nói nữa.
Đang lúc Vân Cương tập trung tinh thần làm việc, tưởng như sắp xong tới nơi rồi thì có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tay cô run một cái…
Molders rít nhẹ một tiếng, đưa tay lên quệt qua vết máu bị cứa kia.
Thẩm Vân Cương cầm con dao trong tay, ngây dại.
Molders nhíu mày, nói với giọng điệu không tốt: “Đi mở cửa.”
Thẩm Vân Cương như được đại xá, người gõ cửa chính là Klein, người này đi vào trong. Sau khi chào Molders, anh ta đưa ra hai tờ giấy, nói: “Chỉ huy, đây là danh sách xử quyết cuối tháng này, mời ngài xem qua một chút.”
Molders đọc lướt qua loa, đoạn trở lại thư phòng, lấy một con dấu ưng ra, đóng lên.
Một động tác tùy tiện này của hắn, đồng nghĩa với mấy trăm người sắp phải bỏ mạng.
Klein nhận lại tài liệu, nói: “Chế phục theo mùa đã được đưa tới kho hàng, để tôi cho người mang đến chỗ ngài.”
Thẩm Vân Cương nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đảo mắt rồi nói với vẻ nịnh nọt: “Hay là để tôi đi lấy cho ngài nhé!”
“Đi đi.” Molders bị cô làm xước mặt, cho là cô muốn lấy lòng mình, bèn không có ý kiến gì.
Thẩm Vân Cương nhắm mắt theo đuôi Klein, im lặng đi tới một kho hàng ở cuối đường nhỏ. Cô cần chuẩn bị được một kế hoạch tương đối chu toàn, lúc bỏ trốn có thể gia tăng xác xuất thành công.
Không có cách gì an toàn hơn việc cải trang thành binh lính bảo vệ, vậy nên, cô muốn biết kho hàng bọn họ gửi chế phục ở đâu.
Chẳng mấy chốc, Klein đã đưa cô tới một kho hàng lớn ở lầu hai, tới một căn phòng trước cửa có viết hai chữ “chế phục”. Klein lấy một cái chìa khóa ra, mở cửa rồi đẩy vào trong.
Thẩm Vân Cương đánh giá gian phòng này như lơ đãng, bên trong chất một đầy chế phục, mũ giáp, lựu đạn linh tinh gì đó.
Klein nhanh chóng lấy hai bộ chế phục cho Molders ra, đưa cô bảo: “Đây là trang phục được đặc làm theo yêu cầu, chỉ dành riêng cho chỉ huy, hẳn là sẽ không có vấn đề. Cô cầm về rồi nhớ phải giặt sạch trước.”
“Tôi biết rồi ạ.”
Thẩm Vân Cương ôm hai bộ quần áo, chậm rãi đi ra cửa. Tuy nhiên, lúc chuẩn bị xuống lầu, cô lại nghe được tiếng Klein quát lớn: “Con lợn Ba Lan này! Mày cút đi! Ai cho mày được vào đây? Tự qua văn phòng chịu phạt!”
Cô tránh ở một góc cầu thang nhìn trộm, thấy Klein đánh đập một người rồi đẩy người đó ra ngoài.
Vân Cương nhìn người đàn ông chạy đến ngã quỵ kia, thấy người này là một tù nhân. Không có tù nhân nào lại vô duyên vô cớ chạy tới một nơi thế này. Nghĩ tới đây, miệng cô nhếch lên một nụ cười: “Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Thẩm Vân Cương bèn ngăn người Ba Lan kia lại: “Anh đang chuẩn bị đi tự thú sao?”
“Cô là ai?”
“Anh không cần biết, để tôi đoán một chút, không phải anh ở trong danh sách bị xử quyết cuối tháng này chứ?”
Trên mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ cảnh giác: “Vì sao cô biết?”
Xem ra là đúng rồi. Dù sao cũng chuẩn bị bỏ chạy, ở khoảnh khắc cuối của sinh mệnh, ai cũng sẽ “Được ăn cả ngã về không”.
“Ban nãy người kia có thấy số hiệu của anh không?”
“Hẳn là không.” Người đàn ông thấy cô mặc trang phục nữ hầu, vẻ ngoài cũng không phải người Đức, bèn bảo: “Lúc hắn đánh tôi đã vờ sợ hãi che lại.”
“Vậy thì khỏi đi tự thú, anh mà đi chỉ có đường chết, chẳng cần đợi tới xử quyết tháng sau nữa. Anh cứ đi làm việc như thường, nói không chừng hắn sẽ quên anh ngay thôi.” Dù sao mỗi ngày Klein cũng phải làm rất nhiều chuyện, sẽ chẳng thời gian mà nghĩ tới người này, chưa kể căn bản là bọn hắn nghĩ những tù nhân này sẽ không dám trái lệnh.
“Vì sao phải giúp tôi?”
“Tất nhiên không phải cho không. Nếu anh muốn trốn, chúng ta có thể hợp tác.” Thẩm Vân Cương nói xong, nghe thấy tiếng Klein đóng cửa thì nói nhanh hơn: “Nếu anh muốn tìm con đường sống, nghĩ cách đến nhà của chỉ huy, tôi sẽ nói sau.”
Nói xong, cô quay người chạy xuống lầu, mà tù nhân Ba Lan kia cũng nhanh chóng lánh vào một kho lương ở cạnh đó, chui vào xe đựng bột mì.
Lúc Thẩm Vân Cương trở lại biệt thự, Molders đã chỉnh trang bản thân lại đầy nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng vết máu trên mặt thì vẫn còn rõ.
Hắn đang dùng bữa sáng. May mà ở nơi này người ta dùng dao và nữa, nấu cơm xong Vân Cương cắt ra cho anh ta là được, dùng tay trai cũng không sao.
Cô đóng cửa đàng hoàng, cầm hai bộ quần áo hỏi: “Ngài có cần xem trước không ạ?”
“Không cần.”
“Vậy tôi đi giặt luôn cho ngài.”
Vì cánh tay bị thương, mấy ngày nay Molders không ra ngoài thị sát nữa, cũng không đàn được, thế nên hắn chỉ có thể uống cà phê rồi đọc báo, thỉnh thoảng lại lên ban công nhìn lung tung, xem thử có tên Do Thái nào nhàn hạ không.
Cuộc sống của hắn đơn điệu chán nản như vậy, Vân Cương hoàn toàn không có cơ hội nào. Mắt thấy thời gian ngài một gần hơn, Thẩm Vân Cương quyết định tự tạo một chút cơ hội.
“Chỉ huy, cống thoát nước trong nhà vệ sinh bị nghẹt rồi, ngài có thể tìm người đến sửa chút không ạ?”
Rất nhanh đã có một cậu bé nhỏ gầy xuất hiện, chưa đầy năm phút thì cống đã thông.
“Chỉ huy, có chốt điện trong sảnh bị hư rồi, hay là tìm người tới sửa một chút?”
Lại có thêm một người Do Thái tuổi trung niên cao gầy xuất hiện, vô cùng thân thiện.
Đủ loại vấn đề như thế, Vân Cương làm hết bốn, năm lần, vậy mà vẫn không thấy người Ba Lan kia xuất hiện.
Chẳng lẽ anh ta không tin cô sao? Vậy nên căn bản anh ta không để ý? Hay là Klein nhớ anh ta rồi xử lý rồi?
Mắt thấy chỉ còn nửa tháng nữa, lòng Vân Cương đầy bồn chồn, nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô đã quyết đinh, đợi hai ngày nữa, nếu vẫn không xong, cô sẽ đến kho hàng kia xem thử.
?
- Tác giả có lời muốn nói: Về kết cục, thực ra tôi vẫn không biết cuối cùng là Happy Ending hay Bad Ending nữa. Thôi không nói, để mọi người chờ đợi đi ha ha! Tóm lại có thể là một Happy Ending không quá rõ ràng, vì với câu chuyện hơi gây tranh cãi thế này, tôi chỉ có thể viết Happy Ending trong phạm vi đạo đức chuẩn mực. Tuy nhiên, nam chính vẫn phải nhận trừng phạt, ảnh sẽ không xuyên về với nữ chính, vì nó không có ý nghĩa, ảnh sẽ chỉ vẫn là chính ảnh mà thôi!
Sẽ có ngoại truyện.