Trong lúc đợi đồ ăn, Băng Băng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời. Giao thừa năm nay trời rất đẹp, những ngôi sao sáng lấp lánh, chỗ còn có những vệt hồng. Có thể nói là lung linh huyền ảo.
Cậu ngồi thất thần ngắm nhìn cô gái trước mặt. Cô thay đổi rồi. Băng Băng của lúc trước vô cảm còn bây giờ vui vẻ hơn nhiều. Trong mắt cô, cậu thấy được ánh sáng. Cô của hiện tại mang vẻ đẹp trong sáng, thanh thuần của người thiếu nữ. Bởi vậy mà tình cảm của cậu dành cho cô ngày càng lớn hơn..
“ Băng Băng, nếu có người nói thích cậu thì sao? “
“ Hả? “
Cô ngơ ngác: Tự dưng hỏi cái gì thế?
“ Ý tôi là bây giờ cậu có ý định yêu đương không? “
“... “
Thẳng thắn, dứt khoát quá nhỉ?
“ Tôi không tin tưởng vào thứ tình cảm gọi là tình yêu kia. Nó đúng hơn là tôi không tin tưởng vào tình cảm giữa người với người. “
“ Tại sao chứ? “
“ Ba mẹ tôi lúc trước từng là cặp đôi đẹp nhất thuở Trung học, có tình yêu mà người người ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải bọn họ vẫn li hôn hay sao? Người phụ nữ đó còn nhẫn tâm bỏ rơi con mình mà. “
“ Băng Băng... “
“Cậu không cần khuyên tôi nữa đâu. Tôi biết bản thân không nên tiêu cực như vậy nhưng tôi đã cố thử nhiều,suy nghĩ tích cực nhiều lần rồi nhưng không được. “
Có lẽ tuổi thơ đau thương đó ám ảnh cô nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Chết tiệt, cậu hận những người đã gây tổn thương cho cô, cậu hận cuộc sống này đã không đối xử công bằng với cô, cậu càng hận bản thân hơn bởi đã không xuất hiện sớm hơn.
“ Mà sao tự dưng cậu hỏi cái này? “
“ Thực ra tôi... tôi thích... “
Gâu..Gâu...
A...aaa...
“ White sao mày lại cắn mông tao. “
Rầm...
Lời tỏ tình còn chưa kịp thốt ra đã bị người khác cắt ngang.
Không biết từ khi nào mà con White đã xuất hiện đằng sau Lãnh Xuyên. Khi cậu ta đang thập thò phía sau bảng quảng cáo. Không nghĩ ngợi, nó lao thẳng đến cắn vào mông làm cậu ta la oai oái, đụng đổ cả bảng quảng cáo.
Mạc Hân Vi cố nén cười để bế con White lên.
“Em đừng cắn anh ấy nữa, lộ cả hàng rồi kìa. Ba mẹ em lại phát hiện ra anh chị thì chết.”
“Không cần đâu, tớ nhìn thấy cậu rồi.”
“…”
Hân Vi nở nụ cười hết sức tự nhiên: “hì hì, chúng tớ đi theo anh Hàn Vũ mà.” Vừa nói cô vừa chỉ về chiếc bàn phía sau Băng Băng.
Băng Hàn Vũ: “…”
Băng Thiên Lôi: “…”
Trần Hoàng Nam vừa nhìn thấy ba cô thì đứng bật dậy: “Chú ạ.”
Hai ba con nhà họ Băng lúc này mặt dày, làm như không có chuyện gì: “Ừ ừ, không cần đứng dậy đâu, cháu cứ ngồi xuống ăn đi.”
Băng Băng khó hiểu nhìn mọi người: “Rồi sao ba và anh hai cũng ở đây vậy?”
“Thì đi ăn thịt nướng. Dì Hạ Mai của con bận, anh con thì ế chổng vó nên ba rủ nó ra đây đó.”
“…” Hảo lí do.
Cuối cùng thì buổi hẹn hai người biến thành một bàn sáu người. Mặt Trần Hoàng Nam đen như đít nồi. Cậu dùng ánh mắt nói với Lãnh Xuyên: Cậu chết chắc rồi.
Lãnh Xuyên cảm thấy cả người lạnh toát, trong lòng không ngừng gào thét: có ai cứu tôi không?
…..
Kì nghỉ tết trôi qua êm đẹp, học sinh bắt đầu trở lại trường.
“Các em, tới đây trường sẽ tổ chức cho chúng ta tham gia trải nghiệm cuộc sống tại vùng quê hai ngày một đêm.”
“Eo ôi cô ơi, sao lại quê ạ?”
“Không đi được không cô, quê chán lắm.”
“…” Rất nhiều người lên tiếng kháng nghị bởi những người ở đây hầu như đều là dân thành phố, được ăn sung mặc sướng. Họ đã nghe nói ở quê cái gì cũng thiếu thốn, nhà ở chật hẹp, ít công nghệ hiện đại.
“Đây là bắt buộc, ai cũng phải đi. Đúng 7h sáng ba ngày sau sẽ xuất phát.”
Buổi tối tại Vô Ảnh, đám Lãnh Xuyên đang ca hát trong phòng thì “Cạch”. Cửa phòng mở ra, Trần Hoàng Nam ưu nhã bước vào. Cậu ngồi xuống vị trí chính giữa. Mọi người cũng dần trở lên nghiêm túc.
Hàn Minh Hạo lên tiếng trước: “Tôi đã khôi phục được đoạn video đó rồi. Ngoại trừ Băng Băng và Hồng Hạnh thì không còn ai khác. Thời gian Hồng Hạnh ra vào trùng khớp với thời gian Băng Băng bị đẩy ngã.”
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh. Bốn người còn lại cũng cảm thấy bản thân đang rét run.
Phương Chí Cường hỏi: “Vậy giờ sao hả Nam ca? Chứng cứ liên quan đến việc làm ăn phi pháp của Hồng thị, tôi đã thu thập đủ rồi.”
“Tạm thời đừng động đến.”
“Hả?”
Từ Chiến Hoằng đang hào hứng xem kịch vui thì lại nghe cậu nói như vậy: “Cái gì thế Nam ca, sao tự dưng lại nương tay.”
“Băng Băng xem Hồng Hạnh là bạn tốt. Nếu giờ phanh phui ra, cô ấy sẽ bị tổn thương nên tạm thời cứ quan sát thêm đã. Nếu như Hồng Hạnh đó vẫn không sợ chết thì tôi sẽ không để cô ta được sống yên.”
Không một ai ở đây là không ngạc nhiên. Nam ca của bọn họ lúc trước nói một là một, hai là hai, chỉ cần thấy chướng mắt, cậu sẽ lập tức hủy hoại nó. Nhưng cậu của bây giờ không thể tùy hứng như vậy. Mọi lời nói, hành động của cậu đều phải lo nghĩ trước sau cho cô.
Với cậu, cảm xúc của cô là quan trọng nhất. Cô là người con gái đầu tiên có thể khiến cậu nguyện ý bảo vệ, chở che bằng tất cả những gì cậu có thể.