Lâm Tâm Nguyệt bị tên đầu gỗ không biết chuyển biến, khuyên bảo như thế nào cũng không chịu nghe, cứng đầu như con trâu – Hà Vĩnh Chương chọc tứckhông nói thành lời, thầm nghĩ, Hà Vĩnh Chương này đúng là có bản lĩnhchọc người ta tức chết mà không cần đền mạng, hèn chi gần đây Tiểu Nhuluôn nóng nảy giống như ăn phải thuốc nổ, dáng vẻ bệ vệ tràn đầy tìnhcảm cũng bị Hà Vĩnh Chương chọc giận, thôi kệ, anh ta không muốn thayđổi thì thôi, tội tình gì cô phải làm Tiểu Nhu thứ hai.
Lâm TâmNguyệt vốn muốn tìm Cổ Trạch Sâm ăn cơm chung, thuận tiện tham khảo vụán với anh, tâm sự về Hà Vĩnh Chương và Trịnh Hiểu Đông, nhắc nhở mộtchút, cô tin tưởng lấy năng lực nhạy bén với trinh thám của Cổ TrạchSâm, anh sẽ đoán ra được mờ ám trong đó. Như vậy, có thể quang minhchính đại đi thăm dò Trinh Hiểu Đông, đồng thời mau chóng tìm lại ‘sếpHà’ ngày trước, mặc dù tính cách của hắn có chút cố chấp, nhưng vẫn cóthể xem là cảnh sát tốt, người hiền sẽ gặp lành.
Nhưng khi LâmTâm Nguyệt vui vẻ đến phòng làm việc của Cổ Trạch Sâm, phát hiện trongphòng trống rỗng, ngay cả con ruồi cũng không có chứ đừng nói chi làngười.
“Người đâu rồi?” Lâm Tâm Nguyệt chớp mắt, đi dạo một vòngtrong phòng anh. Cầm di động lên gọi cho anh, nhưng điện thoại không gọi được. “Sâm đi đâu rồi nhỉ? Sao lại không có tin tức gì hết vậy, hạingười người ta còn đến tìm anh để chia sẻ bí mật.” Vì vậy, Lâm TâmNguyệt buồn bực, kiêu ngạo, lại biến thành thất vọng, buổi chiều hiệusuất làm việc của tổ pháp chứng tăng lên rất nhiều, cho nên mới nói làmchuyện gì cũng phải cần có động lực, đây chính là một ví dụ điển hình.
--- ngăn cách ---
Trong một quán bar cao cấp.
Có ba cô gái sầu khổ, mặt ủ mày chau, đầy oán niệm, trên đầu giăng đầy mây đen, thỉnh thoảng còn đánh vài tia chớp, vài tiếng sấm, khiến cho mấyngười đàn ông muốn đến gần làm quen bọn họ đều phải chùn bước, mười métchung quanh không có một bóng người.
Vì vậy ông chủ quán bar chịu xui xẻo, âm thầm nhỏ nước mắt cá sâu trong lòng, huhu…tôi đã tạo nghiệt gì đây? Cứ ngỡ là khách quý đến, dọn thức ăn ngon lên, không ngờ đụngphải sát tinh, tối nay không thể thu tiền vốn rồi, hơn nữa muốn đuổi lại không thể đuổi, ai kêu khí thế của các cô ấy mạnh mẽ như thế kia chứ!!Hu hu… ai có lòng tốt mau đến cứu tôi đi, Như Lai Phật Tổ hay Thượng Đếcũng đều được, mau tới cứu người dân bình thường như tôi đi. Đáng tiếc,ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật, mặc kệ làThượng Đế hay Phật Tổ đều không nghe lời kêu cứu của ông.
Ba cô gái này chính Lương Tiểu Nhu, Mạc Thục Viện và Lâm Tâm Nguyệt.
Ghê tơm / tức chết mình / đáng ghét. Từ trong miệng ba cô gái đồng thờivang lên ba câu khác nhau, cũng biểu lộ tâm tình riêng của mỗi người.
Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trước mặt, Lương Tiểu Nhuhung tợn nhìn chằm chằm nơi nào đó, siết chặt ly rượu trong tay, giốngnhư coi nó thành người nào đó; Mạc Thục Viện lại đau khổ nhìn về trước,vẻ mặt buồn bã, ánh sáng chói lọi của ngày xưa đã biến mất. Tuy nét mặtcác cô không giống như, nhưng oán khí trên người đều như nhau, uống từng ngụm rượu, cái gì tao nhã, cái gì khí chất, cút sang một bên hết đi!
Lại nói, tại sao các cô gái của chúng ta bị như vậy, chuyện này phải kể về mấy ngày trước.
Mạc Thục Viện hi vọng có thể giúp Cao Ngạn Bác và Vivian trợ lí của chồngmình kết thành một đôi, khiến cuộc sống của bọn họ trọn vẹn hơn mộtchút, cô nghe Cao Ngạn Bác nói muốn mua một căn nhà để ba anh ta dưỡnglão. Vì vậy, cô mượn cơ hội này hẹn hai người ra ăn cơm.
Bữa cơmăn rất vui vẻ, Mạc Thục Viện nối dây tơ hồng sai người, Cao Ngạn Bác cựtuyệt ý tốt của cô, đồng thời cũng nhắc nhở Mạc Thục Viện một số việc,đáng tiếc cô lại mờ mịt. Mạc Thục Viện có ý tốt, nhưng ý tốt của cô lạikhông mang tốt lành đến cho cô, ngược lại còn khiến cô mất đi chồng vàgia đình.
Đối mặt với chuyện chồng ngoại tình… bạn thân thì phảnbội, người có tính cách cao ngạo, thẳng thắn như Mạc Thục Viện làm saothừa nhận thất bại được? Lòng tự ái của cô cũng không cho phép cô nhậnlấy sự đồng tình của người khác. Vì vậy, cô âm thầm đem chuyện này giấuđi, ngày hôm sau đi làm, cô vẫn tươi cười chói lọi như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn bình thường.
Nhưng, có chút vết thương càng muốnche giấu lại càng cảm thấy khó chịu, đồng thời một câu nói vô tâm đều dễ dàng đâm thủng ngụy trang của Mạc Thục Viện, khơi dậy oán khí của cô.
Cao Ngạn Bác nhìn Mạc Thục Viện vô cớ nổi giận, liền tìm cớ gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.
“Sếp Cao, anh tìm em có chuyện gì không?” Mạc Thục Viện bình tĩnh dò hỏi.
"Ngồi đi" Cao Ngạn Bác đóng cửa lại, kêu Mạc Thục Viện ngồi xuống, bản thâncũng về ghế của mình mà ngồi, quan tâm hỏi: “Ban nãy sao lại tức giậnnhư vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
"Không có việc gì" Mạc Thục Viện cúi đầu, cười miễn cưỡng, trong mắt tựa hồ nổi lên một nổi buồn vô cớ.
“Không có việc gì thì tốt rồi, còn nhớ lần trước tôi bảo cô nghỉ phép đi dulịch với Chire, bây giờ suy nghĩ thế nào?” Cao Ngạn bác làm sao khôngnhận ra Mạc Thục Viện cười miễn cưỡng, nhưng cô không muốn, làm ngườibạn như anh cũng chỉ tùy theo ý cô, nói sang chuyện khác.
“Cóphải anh đã đoán ra được gì rồi đúng không, cho nên mới kêu em đi dulịch với Chire?” Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vẻ mặt phức tạp của CaoNgạn Bác, vẻ mặt liền bừng tỉnh, nở nụ cười châm chọc: “Thì ra anh đãsớm đoán ra được bọn họ ở chung với nhau lâu rồi, chỉ có em ngu ngốckhông biết, còn ngây ngô giúp cô ta làm mai nữa.”
“Thật ra, người đoán được không chỉ có tôi.” Cao Ngạn Bác thờ dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Mạc Thục Viện: “Có đôi khi, có chút việc tôi tình nguyện mìnhđoán sai, nhìn lầm.”
“Còn ai biết nữa?” Mạc Thục Viện suy nghĩmột chút lại nói: “Là Tâm Nguyệt, phải không? Chỉ có cô ấy mới quan sáttỉ mỉ như vậy, hơn nữa cô ấy học tâm lí học, không biết cũng khó, hènchi cô ấy thường nhắc nhở em phải chú ý đến quan hệ giữa Chire vàVivian, còn kêu em đừng có làm việc quá nhiều, bỏ chút thời gian ra dành cho ông xã, thì ra cô ấy đã sớm nhìn ra, nhưng em biết Lâm Tâm Nguyệtkhông phải là người tùy tiện đem lòng trắc ẩn của người khác nói lungtung, anh làm sao biết được.”
“Ngày đó chúng ta đi ăn, cả bàn đầy đồ ăn rồi Chire vẫn gọi thêm món cá chua ngọt, tôi để ý thấy anh takhông hề đụng đũa vào món đó, chỉ có Vivian ăn nhiều nhất, sự thật quárõ ràng, sau đó tôi hỏi Tâm Nguyệt, nên càng thêm khẳng định chuyện này, bọn tôi đều hi vọng cô không bi tổn thương, mong muốn có thể giúp đượccô.”
“Em vẫn rất yêu anh ta, tin tưởng bọn họ, vì sao bọn họ lạiđối với em như vậy?” Từng giọt nước mắt đau thương của Mạc Thục Viện rớt xuống, cô tựa như hỏi Cao Ngạn Bác lại như hỏi chính mình.
“Trên đời này, có rất nhiều chuyện có thể dùng góc độ của khoa học để giảithích, nhưng chuyện tình cảm thật sự quá phức tạp, tôi cũng không cóbiện pháp nói cho cô biết đáp án.”
Mạc Thục Viện cúi đầu khổ sở, Cao Ngạn Bác cũng chỉ im lặng ngồi cùng với cô.
Còn Lương Tiểu Nhu vì tổ pháp chứng chứng minh nghi phạm kia không phải làhung thủ mà có chút thất vọng. Lại thêm chuyện Hà Vĩnh Chương đánh Trịnh Hiểu Đông mà buồn phiền, nhưng thuốc nhuộm trên quần áo nạn nhân lạikhiến cô dấy lên hi vọng, vất vả lắm mới tìm được nghi phạm Vương ĐạiVệ, nhưng vì hắn mắc bệnh viêm niệu đạo, chứng thực hắn không phải hungthủ. Tất cả manh mối đều bị chặt đứt, Lương Tiểu Nhu lại buồn bực, tiếpđó nhận được điện thoại báo tin Hà Vĩnh Chương lén lút moi thùng rác nhà Trịnh Hiểu Đông, còn làm rơi thẻ cảnh sát của mình tại đó. Nhân chứngvật chứng đều có đủ, khiến Lương Tiểu Nhu bị Trịnh Hiểu Đông mắng mộttrận.
Bọn Thẩm Hùng không nhịn nổi Hà Vĩnh Chương nữa, bởi vì anh ta không chỉ phá hư kỉ luật còn khiến tổ trọng án mất mặt, quyết địnhkhiếu nại với Lương Tiểu Nhu, Lần này, Lương Tiểu Nhu quyết định phảinói chuyện đàng hoàng với Hà Vĩnh Chương.
Lương Tiểu Nhu liền gọi Hà Vĩnh Chương đang nghỉ vế quay về sở cảnh sát, nhìn bộ dạng Hà VĩnhChương lười biếng ngồi phịch trên ghế, dù có là Phật thì Lương Tiểu Nhucũng bốc hỏa, huống hồ ngọn lửa này đã tích tụ rất lâu. Cô ném thẻ cảnhsát của Hà Vĩnh Chương lên bàn, hỏi vặn: “Tại sao anh lại đến nhà TrịnhHiểu Đông moi rác, còn làm mất thẻ cảnh sát? Có phải anh vẫn ấm ứcchuyện lần trước anh ta lái xe lỡ đụng anh bị thương không? Anh nói chotôi biết đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại trở nên nhưvậy?” Dù rất tức giận, Lương Tiểu Nhu vẫn tin thành viên của tổ mình,bởi vì cô tin người cảnh sát xuất sắc, hăng hái thích làm việc nghĩa năm đó giúp ba cô đánh đuổi bọn côn đồ luôn luôn là cảnh sát tốt. Ngườikhiến cô dũng cảm tiến lên, tin tưởng nguyện vọng của mình. Nhưng côkhông hiểu tại sao cảnh sát tốt của năm đó lại biến thành bộ dạng này?
Lương Tiểu Nhu nói ra chuyện năm đó, vì cô tin Hà Vĩnh Chương vẫn là ngườicảnh sát tốt: “Cho dù mọi người có nói anh là đồ rác rưởi, mỗi người đều coi anh như trái banh mà đá, tôi cũng không biết trước kia anh từngtrải qua chuyện gì, nhưng tôi đã nói, một người tràn đầy nhiệt huyết,tinh thần chính nghĩa nhất định là cảnh sát tốt, mặc kệ chuyện gì khiếnanh thay đổi, nhưng nhất định trong lòng anh vẫn còn một ngọn lửa. Vìvậy, tôi mới cho anh một cơ hội, nhưng vì sao? Vì sao anh luôn muốn tựsa ngã? Hà Vĩnh Chương, có phải anh có chuyện gì đúng không? Anh nói cho tôi biết, tôi có thể giúp được anh!” Trong mắt Lương Tiểu Nhu chứa đầykì vọng, cô mong Hà Vĩnh Chương đừng để cô thất vọng, những người khácnghe xong lời Lương Tiểu Nhu nói, trong lòng có chút phức tạp.
Trong mắt Hà Vĩnh Chương có hi vọng, có vui mừng, lại có không cam lòng, bởiLương Tiểu Nhu đã nói hết tất cả nỗi lòng của hắn, cũng vì còn có ngườivẫn tin tưởng anh, lời nói của Lương Tiểu Nhu khiến nhiệt huyết tronganh sôi sục lần nữa. Nhưng nhiều nhất chính là cảm động, hi vọng, sau đó tất cả biến thành vũng nước, bởi vì Hà Vĩnh Chương lựa chọn trốntránh, đồng thời khiến cho mọi kì vọng của Lương Tiểu Nhu lụi tắt theo.
Về phần Lâm Tâm Nguyệt, cô nghĩ rằng trải qua sự kiện vòng đu quay, quanhệ giữa cô và Cổ Trạch Sâm có thể vượt qua mọi sóng gió, nhưng dạo nàyLâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất buồn bực, vô cùng buồn phiền, khoảng thờigian này cô gọi điện cho Cổ Trạch Sâm lần nào điện thoại cũng chuyển rahộp thư thoại, hoặc là chưa nói được hai câu liền cúp máy, gửi tin nhắnthì chẳng thấy trả lời. Lúc làm việc, muốn nói với anh hai câu càngkhông có cơ hội, đến phòng làm việc tìm thì không bao giờ gặp anh, hỏiCao Ngạn Bác lại không nói biết. Đặc biệt là, Cổ Trạch Sâm lỡ hẹn. Nếukhông phải mỗi ngày đều có bữa sáng tình yêu trên bàn làm việc của cô,cô chắc chắn sẽ hoài nghi bạn trai mình có người yêu mới.
Hừ, anh không để ý tới cô cũng không sao, ngược lại chị rất thoải mái, bênngoài thế giới này vẫn còn rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, trai đẹp như mây đểcho chị lựa chọn, chị đây mới không thèm anh!!
Lâm Tâm Nguyệtbuồn bực không có chỗ phát, đành đem mọi cảm xúc không vui hóa thànhđộng lực làm việc. Thế nên, cô muốn tìm người cùng đi xả bực, không lâunữa bác Thông phải về quê dưỡng lão, Cao Ngạn Bạc tan sở liền trở về với ông, Lâm Tâm Nguyệt không đành lòng đi quấy rầy cha con người ta, MãQuốc Anh thì bận làm con hiếu thảo, hiếm khi có thể ăn cơm cùng ba mẹ,Lâm Tâm Nguyệt càng không nỡ đi phá hư, còn Lâm ĐInh Đinh, vất vả lắmcon bé mới có tình cảm với Lương Tiểu Cương, cô không muốn làm bóng đèncho bọn họ.
Vì vậy, Lâm Tâm Nguyệt bực dọc đi dạo gặp Lương TiểuNhu phiền chán, lại kéo thêm Mạc THục Viện đang sầu khổ, đội quân bangười, trùng trùng điệp điệp đi vào quán bar.
Ba cô gái trên một sân khấu, huống hồ lại còn là ba nữ cường nhân, ông chủ quán bar hãy nén bi thương!
Màn ảnh quay trở lại hiện tại.
“Haiz…” Lâm Tâm Nguyệt ủ rũ cúi đầu, Sâm, anh rốt cuộc đang làm gì vây? Có biết em rất lo cho anh không?
“Tôi nói cô hai nè! Cô đã than thở suốt cả đêm rồi, cô chỉ bị đàn ông lạnhnhạt mấy ngày thôi, cố cần làm bộ dạng dở sống dở chết như vậy không,thật làm mất mặt danh hiệu nhân viên pháp chứng ưu tú của cô, Tâm Nguyệt cô có thể có chút chí khí được hay không vậy?” Nghe Lâm Tâm Nguyệt thởdài khiến tâm trạng Lương Tiểu Nhu càng xuống dốc, khinh bỉ cô.
“Ai cần cô lo, không phải cô cũng như vậy sao? Vì một Hà Vĩnh Chương lạikhiến cả tổ trọng án đầy chướng khí, còn chọc giận chính mình nữa chứ.”
“Tôi là vì công việc, còn cô là vì đàn ông. Đừng có đem tôi với cô pha lẫnvào nhau, không phải là đàn ông thôi sao. Người ta không tin tưởng tôi,tôi cần gì phải phí công làm người tốt.” Đúng là lấy mặt nóng dán lênmông lạnh.
“Đúng vậy, không phải là đàn ông thôi sao? Không phảibiết sinh con sao, có gì hay ho chứ, tôi mới không thèm.” Mạc Thục Việntức giận nói, tiếp theo cầm rượu lên uống, có vẻ giống như mượn rượugiải sầu.
Lương Tiểu Nhu và Lâm Tâm Nguyệt liếc nhau, nhìn dángvẻ không cam lòng của Mạc Thục Viện, không biết nên an ủi cô ấy như thếnào. Dù sao thì chuyện tình cảm cũng rất khó nói rõ ràng, có một sốchuyện nên nói rõ ràng là tốt nhất.
“Được, tối hôm nay, chúng ta hãy quên hết tất cả mọi chuyện phiền lòng, uống một chầu sảng khoái nào!”
“Được!” Lương Tiểu Nhu và Mạc Thục Viện cùng nâng ly lên.
“Cụng ly.”
…
Mặc dù hơi say, nhưng ba cô gái cũng rất có trừng mực, thì ra say cũng cóthỏa đáng. Ông chủ quán bar nhìn ba vị ‘khách quý’ rời đi, lập tức đóngcửa lại thắp nhan lại thần, chỉ kém đốt pháo ăn mừng thôi.
Mượnrượu giải sầu, buồn nhất chính là người bên cạnh mình. Hà Vĩnh Chương bị Lương Tiểu Nhu khiển trách xong, đi dạo lung tung trên đường. Nhớ lạimục đích khi gia nhập vào cảnh sát của mình, cuối cùng quyết định đem ân oán mười bốn năm trước với Trịnh Hiểu Đông kể cho Lương Tiểu Nhu nghe.Đáng thương cho Hà Vĩnh Chương đứng trong gió lạnh đợi Lương Tiểu Nhuđến nửa đêm, trông đợi ngàn lần cuối cùng cũng đợi được Lương Tiểu Nhuvề.
Gặp lại Hà Vĩnh Chương, Lương Tiểu Nhu đã hoàn toàn thất vọng về anh ta, không hề muốn nghe anh ta nói gì thêm nữa, nhưng Hà VĩnhChương xin cô cho anh chút thời gian để anh nói cô nghe vì sao ảnh trởnên chán chường như vậy.
Anh kể lại chuyện mười bốn năm trước anh bắt Trịnh Hiểu Đông cho Lương Tiểu Nhu nghe, nhưng vì không có bằngchứng nên Trịnh Hiểu Đông được thoát tội, không những không bắt được tên khốn hại người, còn khiến cho bản thân mất cơ hội thăng chức, bỏ mặctất cả các vụ án, vợ thì đi theo người khác. Năm đó, anh gia nhập vàocảnh sát là vì tin tưởng chính nghĩa, tin vào pháp luật, nhưng luật pháp lại bảo vệ Trinh Hiểu Đông, để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bảnthân anh kiên trì vì chính nghĩa, cuối cùng đổi lại là tay trắng, chonên anh không tin tưởng vào pháp luật nữa, không tin công lý, thậm chícòn không biết mình tiếp tục làm cảnh sát để làm gì, suốt ngày ngây ngôkhông có lý tưởng sống.
Khi Lương Tiểu Nhu nghe Hà Vĩnh Chươngnói vì Trịnh Hiểu Đông mà tự buông thả bản thân, nhất thời tức giận đứng lên mắng anh xối xả, nói cho anh pháp luật bỏ qua cho Trịnh Hiểu Đônglà vì thiếu bằng chứng, luật pháp nói chuyện là cần phải có bằng chứng,vì chuyện như vậy mà bản thân sa ngã chính là đồ ngu, bản thân làm cảnhsát lại không tin vào pháp luật và kỉ cương là ngu xuẩn đến cực điểm.
Hà Vĩnh Chương biết rõ trước kia bản thân làm sai, anh quyết định đứng lên một lần nữa.
Lương Tiểu Nhu hỏi ý kiến của Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm, tuy không có cách chứng minh TRịnh Hiểu Đông có dính dáng tới vụ án này hay không, LươngTiểu Nhu cho rằng có thể mở hồ sơ lại để điều tra. Sau đó, cô xin cấptrên mở lại các vụ án cũ, Hà Vĩnh Chương đã phấn chấn lại bắt đầu làmviệc.
Lúc Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đi ăn cơm thì gặp TrịnhHiểu Đông, do đó mới biết Trịnh Hiểu Đông quen biết với một số chuyênviên pháp chứng giỏi, thế nên cũng biết Trịnh Hiểu Đông có khá nhiềuhiểu biết đối với kĩ thuật xét nghiệm.
Khi rời đi gặp phải LâmTâm Nguyệt tràn đầy nhiệt huyết và Mạc Thục Viện không vui vì chuyện lihôn. Lâm Tâm Nguyệt biết Mạc Thục Viện đang cố kìm nén bản thân, cô hơilo lắng cho cô ấy, nên đối với việc Cổ Trạch Sâm hiếm khi có thời gianhẹn cô đi dùng cơm, cô cũng vất anh sang một bên, liều mình bồi quân tử.
Mệt quá! Mỏi hết cả chân của cô rồi!! Nhìn Mạc Thục Viện tràn đầy sức sống, Lâm Tâm Nguyệt dần hoài nghi có phải khi phụ nữ thất tình thì tinh lựccủa bọn đều tràn trề, dùng không bao giờ hết? Lâm Tâm Nguyệt kéo cánhtay Mạc Thục Viện, một tay xoa chân, thấy người nào đó trong bãi đậu xethì càng yếu ớt.
Cổ Trạch Sâm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lâm TâmNguyệt liền đi tới đỡ lấy cô, Lâm Tâm Nguyệt dựa vào lòng Cổ Trạch Sâmđể chân bớt bị mỏi.
“Hèn chi Sâm nói cô không có thời gian đi ăncơm với cậu ta, thì ra là bận đi dạo phố với Yvonne.” Cao Ngạn Bác nhìnbao lớn bao nhỏ trên tay Lâm Tâm Nguyệt nói.
“Hết cách! Ai kêuYvonne có nhiều tinh lực như vậy, làm bạn thân tôi phải đi theo cô ấyđến cùng. Hơn nữa, gần đây Sâm nhà tôi rất ‘bận’. Muốn tìm cũng tìmkhông thấy, gọi điện cũng không được, tôi đương nhiên phải tự tìm tiếtmục cho mình giải trí rồi. Tránh cho người nào đó hiểu lầm tôi cả ngàyrãnh rỗi, không có gì làm chỉ chờ anh ta.” Lâm Tâm Nguyệt kiêu ngạo. Côsẽ không thừa nhận vì lo lắng cho Cổ Trạch Sâm mới tức giận đâu.
Nghe giọng điệu oán giận của bạn gái, Cổ Trạch Sâm không thể làm gì khác ngoài đưa tay sờ sờ mũi, cúi đầu cười khổ.
“Tối nay chúng tôi muốn đi hát karaoke, các anh có đi không?” " Mạc ThụcViện thấy Lâm Tâm Nguyệt giận dỗi Cổ Trạch Sâm, không thể làm gì kháchơn là mở miệng nói giúp.
“Được, anh Bác hát nhạc tiếng anh rấthay.” Xem ra phải dụ dỗ Tâm Nguyệt một chút mới được, có cơ hội đườngnhiên không thể bỏ ra.
“Tôi coi như hai người không có phần,chúng tôi đi trước đây, bác sĩ Cổ cho tôi mượn bạn gái anh nhé.” MạcThục Viện cười cười kéo Lâm Tâm Nguyệt rời đi.
“…” Cao Ngạn Bác nhìn Cổ Trạch Sâm như kẻ lập dị: “Tôi hát tiếng anh cho cậu nghe hồi nào hả?”
“Anh không biết căn cứ vào tâm lí học mà nói, khi một người gặp phải khókhăn trong chuyện tình cảm, sẽ xuất hiện bốn giai đoạn cảm xúc khácnhau. Theo thứ tự chính là khiếp sợ, bi thương, bình tĩnh, cuối cùng làtiếp nhận hiện thực. Mạc Thục Viện nhảy từ giai đoạn thứ nhất đến giaiđoạn thứ 4, rõ ràng cho thấy cô ấy có áp lực rất lớn, kiểu này rất dễmắc bệnh trầm cảm, anh làm cấp trên kiêm bạn thân của cô ấy có phải anh nên ở bên cạnh an ủi, trò chuyện cô ấy không?” Cổ Trạch Sâm có chút kìlạ phân tích.
“Tôi biết cậu có bạn gái học tâm lí học, không cầnphải lấy le với tôi đâu.” Cao Ngạn Bác cười cười: “Thảo nào mấy ngày nay Tâm Nguyệt luôn cặp kè với Yvonne, xem ra cậu muốn tôi thay Tâm Nguyệtđi với Yvonne, để cho hai người có không gian riêng tư chứ gì, nhưng màtôi nói dường như lâu lắm rồi cậu không có đến tổ pháp chứng, tổ phápchứng chúng tôi đã lâu không có điểm tâm để ăn, chả trách ban nãy TâmNguyệt có thái độ như vậy.”
“Em chỉ có tác dụng là đưa điểm tâmđến tổ pháp chứng thôi à? Chẳng lẽ anh nghèo đến nỗi không thể khao mọingười ăn điểm tâm. Còn chuyện dạo này em ít đến là do em có việc bận màthôi.”
“Tôi mặc kệ cậu bận rộn chuyện gì, nói chung tôi cầu xincậu mau giải quyết xong mọi chuyện đi. Mau chóng khôi phục lại như bìnhthường, nếu không toàn bộ tổ pháp chứng sẽ bị áp lực bạn gái cậu nghiềnnát mất.”
“Có nghiêm trọng đến vậy không?”
“Cậu phải tin tưởng bạn gái cậu tuyệt đối có năng lực này.”
“Ha ha.”
Sau khi Lương Tiểu Nhu nhờ cảnh sát quốc tế giúp đỡ, tra được trong khoảnthời gian Trịnh Hiểu Đông ở Mĩ, từng có vài vụ án cưỡng gian rồi giếttương tự, Lương Tiểu Nhu lập tức mời tổ trọng án và pháp y đến họp,trong lúc họp Cao Ngạn bác phát hiện điểm giống nhau giữa các nạn nhân.Vì vậy, tổ trọng án quyết định biến bị động thành chủ động, tìm một nữcảnh sát đi tiếp cận Trịnh Hiểu Đông, chuẩn bị bắt hắn tại trận.
Lúc cuộc họp kết thúc, nhóm người Cao Ngạn Bác đang định rời đi, phát hiện trên áo Hà Vĩnh Chương có vết bẩn.
“Ô, Vĩnh Chương, trên áo ánh có thứ gì bẩn dữ vậy?” Cổ Trạch Sâm chỉ vào chỗ bẩn trên áo Hà Vĩnh Chương nói.
“Phải không?” Hà Vĩnh Chương kéo quần áo mình nhìn: “À, tôi nhớ rồi, conđường về nhà tôi đang được sửa lại, buổi sáng không cẩn thận làm rơi cái áo, có lẽ bị dính nhựa đường rồi, có thể tẩy ra hay không vậy?”
“Anh hỏi hai vị chuyên gia này liền biết thôi.”
“Sếp Cao, có thể tẩy sạch không?”
“Tôi biết làm thế nào rồi. Vĩnh Chương, chuyện quần áo của anh lát nữa hãynói, bây giờ anh lập tức trở về tìm madam của anh, chúng ta họp lại mộtlần nữa.” Lâm Tâm Nguyệt đột ngột cắt lời Cao Ngạn Bác, nhếch môi cườibí hiểm, mà lời nói của cô lại khiến đám Cao Ngạn Bác rất nghi hoặc.
Lương Tiểu Nhu vì muốn để Trịnh Hiểu Đông lộ nguyên hình, cô đã cho nữ cảnhsát tên Amy có đặc thù giống với những nạn nhân bị giết tiếp cận TrịnhHiểu Đông. Đáng tiếc lại không có thu hoạch mà trở về. Thì ra, TrịnhHiểu Đông đã ý thức được hành động của cảnh sát từ lâu rồi, cho nên hắncải trang tránh né tầm mắt của cảnh sát, mục đích là muốn diệt trừ HàVĩnh Chương luôn bám chặt hắn không buông, Hà Vĩnh Chương đi về khuyarất dễ dàng bị Trịnh Hiểu Đông đánh ngất kéo đi.
Chờ Hà VĩnhChương tỉnh lại, anh thấy mình bị trói nhốt trong căn nhà hoang, thấyTrịnh Hiểu Đông anh cũng không vội phản kháng, mặc kệ Trịnh Hiểu Đôngđánh anh như thế nào, anh vẫn không có phản ứng kịch liệt nào, trái lạianh còn dụ dỗ Trịnh Hiểu Đông khai hết mọi chuyện.
“Cảnh sát bọnmày đúng là đồ vô dụng! Mười bốn năm trước tôi có thể thoát tội, mày cho là mười bốn năm sau, bọn mày có thể bắt được tao nhờ vào cái bẫy ngungốc này à?” Nét mặt Trịnh Hiểu Đông méo mó, ngẩng cao đầu phách lốinói, khóe miệng còn có nụ cười châm chọc.
“Mười bốn năm trước, nhân chứng chính là bị mày giết. Vụ án hiếp giết gần đây cũng là do mày làm?”
“Đúng vậy! Đều là tao làm thì sao? Mấy ả đàn bà đó đều do ta giết, mày có thể làm gì tao? Hôm nay, tao còn mời mày coi một hồi trò hay đây.” TrịnhHiểu Đông đem một người phụ nữ kéo ra, đẩy ngã xuống đất.
Hà Vĩnh Chương nhìn cô gái nằm bên cạnh mình, sau đó mới hiểu được ý định của Trịnh Hiểu Đông, anh bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Sao? Muốn cứu nó à? Đáng tiếc mày không cứu được.” Trịnh Hiểu Đông muốn diễn trò hay cho Hà Vĩnh Chương xem, chuẩn bị dùng bao ni lông siết chết côgái thì Lương Tiểu Nhu dẫn theo tổ trọng án xông vào, cầm súng chỉa vàoTrịnh Hiểu Đông: “Không được nhúc nhích!”
“Anh ta cứu không được, nhưng bọn tôi cứu được.”
“Sao các người lại ở đây?” Trịnh Hiểu Đông hoảng hốt đứng lên, lập tức đemtúi ni lông ném xuống, thay đổi thái độ, chỉ vào Hà Vĩnh Chương còn bịtrối ngồi dưới đất nói: “Madam, sếp, không phải tôi làm, là do Hà VĩnhChương ép buộc tôi.”
Trịnh Hiểu Đông vừa nói xong câu này, trêndưới tổ trọng án đồng loạt khinh bỉ hắn: Xì! Hắn tưởng sếp với madam bịmù à? Một người đang bị trói có thể ép buộc hắn vừa nhảy nhót vừa giếtngười à? Hắn thật sự là tên hung thủ có IQ cao à? Người không biết còntưởng rằng hắn là kẻ tâm thần. Nguyện Chúa phù hộ, cả đời này hắn biếnthành người si đần, mãi mãi không thể tỉnh táo lại, a men!
Cho tới khi đến sở cảnh sát, Trịnh Hiểu Đông cũng không chịu tin mình thất bại, thậm chí còn mạnh miệng nói.
“Các người không bằng không chứng, chỉ dựa vào dấu vân tay trên túi ni lông mà muốn vu cáo tôi sao?”
“Sao hả? Tới bây giờ mà anh còn nói dối hửm? Anh nghĩ rằng chúng tôi khôngcó bằng chứng à?” Vẻ mặt như đã đoán trước của Lương Tiểu Nhu nhìn chămchú vào Trịnh Hiểu Đông.
“Lời nói của anh và Hà Vĩnh Chương trong căn nhà hoang kia, chúng tôi đã ghi âm lại hết rồi. Là chính miệng anhđã thừa nhận giết người, nếu anh cho rằng những thứ đó còn chưa đủ chứng minh anh là hung thủ vậy thì những chai đựng túi ni lông tìm được trong nhà anh có tính là vật chứng không hả? Trên đó còn có DNA của ngườichết, anh còn gì để nói nữa không?”
Trịnh Hiểu Đông biết bản thân thật sự đã thất bại, cả người xụi lơ ngồi phịch trên ghế. Nhưng hắnkhông cam lòng, hắn không hiểu bản thân mình thua ở chỗ nào. Rõ ràng hắn đã xem thấu được cục diện của cảnh sát: “Tôi rốt cuộc thua ở chỗ nào?Có thể giải thích nghi hoặc của tôi không?”
“Anh thua vì anh quámức tự tin, quá tin tưởng bản thân mình. Anh theo dõi Hà Vĩnh Chương,vậy chắc anh cũn thấy con đường trước nhà anh ta đang được sửa lại. Ngày hôm đó trong nhà hàng, chúng tôi phát hiện xe anh có dính nhựa đường,những thứ dính trên xe nói cho chúng tôi biết chủ của nó đã đi đâu. Hômnay, chúng tôi cũng vô tình phát hiện vết bẩn trên áo Hà Vĩnh Chươngcũng là nhựa đường, mới biết được con đường nhà anh ta đang được sửalại.” Cao Ngạn Bác nghiêm túc nói.
“Bởi vậy, chúng tôi mới đoáncó phải anh đã đi gần nơi ở của Hà Vĩnh Chương hay không. Đặc biệt, HàVĩnh Chương bám chặt anh không tha, mà anh cũng từng hỏi cảnh sát xử lívụ án quấy rầy người khác của Hà Vĩnh Chương như thế nào. Cho nên, chúng tôi nghi ngờ anh đã biết chuyện cảnh sát đang giám thị anh, dự định giả bộ đổi khách làm chủ, đồng thời đánh chết ruồi bọ suốt ngày bu quanhmình, mà còn ruồi này chính là Hà Vĩnh Chương.”
“Chúng tôi cũnghọc hỏi anh biến bị động thành chủ động thôi. Giả bộ như không biết bịanh phát hiện, cố tình để anh đánh ngất Hà Vĩnh Chương rồi lôi đi. Không lẽ anh không phát hiện lúc anh đáng ngất Hà Vĩnh Chương, anh ta xỉu rất nhanh sao, còn nữa Hà Vĩnh Chương vẫn một mực dẫn dắt anh nhận tôichính anh là người giết chết mấy cô gái vô tội kia à?” Lương Tiểu Nhunói rất nhe nhàng, khoái trá, cô muốn chọc tức Trịnh Hiểu Đông.
“Các người...ngườ…” Đáng tiếc hắn không có cơ hội nói hết chữ ‘người’.
Nhìn bộ dạng này của Trịnh Hiểu Đông, mọi người trong tổ trọng án đều hảgiận. Nhất là Hà Vĩnh Chương, cuối cùng anh cũng đã cởi bỏ gánh nặngnhiều năm nay, có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cạn ly.” Trong một quán bar nào đó, tiếng cười rộn rã vang lên. Điều tra phá án kết thúc, bắtđược sát thủ liên hoàn, tổ trọng án, tổ pháp chứng, tổ pháp y cùng nhaumở tiệc ăn mừng.
“Hôm nay, tôi rất vui. Nguyện vọng mười bốn nămqua cuối cùng cũng thành hiện thực, rốt cuộc tôi đã đem Trịnh Hiểu Đôngđường đường chính chính đá vào tù rồi.” Hà Vĩnh Chương kích động, cầm ly rượu, hướng về Lương Tiểu Nhu chân thành nói: “Hôm nay, tâm nguyện củatôi được hoàn thành, bởi vì vẫn còn người tin tưởng tôi, không muốn tôitự mình sa ngã, cám ơn madam, còn nữa, cám ơn cô Lâm. Nếu không có cô,tôi nghĩ hôm nay tôi không thể đứng ở chỗ này nữa rồi. Cám ơn!”
“Nếu anh thật sự muốn cám ơn tôi, thì đừng gọi tôi là cô Lâm nữa, trực tiếpkêu Tâm Nguyệt là được rồi, còn nữa, đây cũng không phải công lao củatôi, là kết quả do sự đồng lòng của mọi người thôi.”
“Đúng á, anh không thể chỉ cám ơn madam với Tâm Nguyệt.”
“Phải, cám ơn mọi người.”
“Chúng ta là một đội, còn cảm ơn cái gì nữa chứ?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, Tâm Nguyệt cô thật giỏi nha, không những đoán được mục đích củaTrịnh Hiểu Đông, còn dùng gậy ông đập lưng ông, cắn ngược lại hắn.” Thẩm Hùng bội phục Lâm Tâm Nguyệt sát đất.
“Thật ra, tôi chỉ lợi dụng lòng tự tin của Trịnh Hiểu Đông, bởi vì hắn quá mức tự tin, cho rằngbản thân nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, nếu không chúng ta không thể bắt được thóp của hắn.” Lâm Tâm Nguyệt cười lạnh.
“Cũngđúng, nếu không phải hắn quá tự tin, hắn sẽ phát hiện tôi giả bộ ngấtxỉu rồi. Nghĩ lại khi đó thật nguy hiểm.” Hà Vĩnh Chương nhớ lại tronglòng vẫn còn sợ hãi: “Nhưng Tâm Nguyệt, kế hoạch này của cô hại cái lưng của tôi thê thảm luôn, tôi bị Trịnh Hiểu Đông kéo lê lết một đoạn đường dài, giờ vẫn còn đau rát.” Hà Vĩnh Chương làm bộ cau mày, vỗ vỗ vaimình.
“Đúng lúc giúp anh rèn luyện thân mình rỉ sắt này.” Thẩm Hùng dùng sức đập mạnh vào vai Hà Vĩnh Chương.
“Ui da!” Hà Vinh Chương khoa trương hét to.
“Ha ha…” Biểu tình khoa trương của Hà Vĩnh Chương chọc cười mọi người.
“Mặc kệ nói như thế nào cũng được, lần này chúng ta đã bắt được tên sát nhân nguy hiểm về chịu tội trước pháp luật cũng là một chuyện tốt. Hôm nay,chúng ta hãy vui vẻ ăn mừng đi nào.”
“Cạn ly.” Âm thanh của lyrượu chạm vào nhau, Lâm Tâm Nguyệt vừa định nâng ly uống, đã bị Cổ Trạch Sâm đoạt ly rượu, thay vào đó là ly nước trái cây: “Uống rượu không tốt đâu, uống trái cây đi, anh vừa gọi cho em nè.”
“Hừ, coi như anhcòn được, vẫn nhớ em không thích uống rượu.” Ngoài miệng Lâm Tâm Nguyệtnói lẫy, nhưng khóe miệng lại xẹt qua nụ cười hạnh phúc.
“Chuyện của em, anh đều ghi nhớ.”
“Ọe, thật buồn nôn, không ngờ bác sĩ Cổ cũng nói mấy lời như thế này.” Lương Tiểu Nhu vuốt da gà, trêu chọc.
“Uống rượu của cô đi.” Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt trừng Lương Tiểu Nhu.
“Ha ha.” Mọi người lại cười vang.
Vụ án kéo dài mười bốn năm cuối cùng cũng kết thúc, số phận của Hà VĩnhChương vì có sự góp mặt của Lâm Tâm Nguyệt mà biến đổi, Mạc Thục Việncũng dần dần chấp nhận hiện thực, chậm rãi làm quen với chuyện đã lihôn.
Nhưng người của bộ pháp chứng không có số mệnh tốt như vậy,kỳ thật toàn thể nhân viên pháp chứng không có gì khác biệt lắm, nhưngnhìn kĩ sẽ phát hiện nụ cười khổ trên mặt họ, cộng thêm ánh mắt đồngloạt nhìn về Lâm đại tiểu thư đang cười rất sáng lạn.
Vốn dĩ, Lâm Tâm Nguyệt cười cũng không có chuyện gì. Trước đây, mỗi ngày cô đềucười rạng rỡ như gió xuân, nhưng hiện tại mọi người nhìn ‘nụ cười nhưgió xuân’ này, cảm thấy Lâm Tâm Nguyệt không phải cười, vì nụ cười nàygiống như từng trận gió lạnh. Khí lạnh trên người bắn ra bốn phía, khiến cho ai cũng phải rùng mình. Toàn bộ tổ pháp chứng được bao phủ trongdòng áp suất thấp, cực khổ lầm than. Cao Ngạn Bác lo lắng Lâm Tâm Nguyệt đem tổ pháp chứng ép vỡ không phải là vô lí.
Hiện giờ, tất cảnhân viên tổ pháp chứng đều khóc rống rơi lệ trong lòng, vì sao rõ làcùng một người, cùng một người, tại sao lại có khác biệt lớn đến nhưvậy, không hổ danh là em gái của ‘quân vương mặt lạnh’, sức mạnh tạo rakhí lạnh quả nhiên không tầm thường. Còn tưởng rằng sau sự kiện ăn mừng đó, mọi chuyện sẽ thuận lợi êm xuôi. Nào ngờ lại nghiêm trọng hơn lúcđầu, bác sĩ Cao, anh đang ở chỗ nào, mau tới cứu chúng tôi.
Rốtcuộc, Cổ Trạch Sâm cũng xuất hiện trong ngàn hô vạn gọi của nhân viên tổ pháp chứng, toàn bộ tổ pháp chứng đều dùng ánh mắt kích động, nhiệttình nhìn anh, chỉ thiếu quỳ xuống dâng hương, kêu vài tiếng Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Đáng tiếc, Cổ Trạch Sâm lòng đầy mongchờ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ tới chuyện nào đó, hoàn toàn không chú ýđến ánh mắt của tổ pháp chứng. Trực tiếp đi vào văn phòng của Lâm TâmNguyệt, khiến cho Cổ Trạch Sâm có một đoạn thời gian hoài nghi khôngbiết nhân viên tổ pháp chứng có uống lộn thuốc hay không. Đường nhiên,cái này để nói sau.
Lâm Tâm Nguyệt làm bộ như không thấy nụ cườivui vẻ trên mặt Cổ Trạch Sâm. Hoặc là nói cô không thèm ngó tới, tiếptục làm việc của mình.
“Tâm Nguyệt, tối nay có rảnh không? Chúngta cùng đi ăn nhé?” Cổ Trạch Sâm dịu dàng cười, trong lòng tràn ngập hivọng vào đêm nay.
“Không rảnh! Không chỉ có hôm nay không rảnh, ngày mai, ngày mốt, không có ngày nào rảnh hết á.” Lâm Tâm Nguyệt tức giận nói.
“Tâm Nguyệt, anh xin lỗi vì những chuyện hôm trước, nhưng tối nay anh thậtsự rất muốn dùng cơm với em.” Biết bạn gái mình vẫn còn giận dỗi vì việc anh lỡ hẹn.
“Sao hả? Bác sĩ Cổ hết bận rồi à? Cuối cùng cũng nhớ tới nhân vật nhỏ bé như tôi rồi sao?” Lâm Tâm Nguyệt lườm anh một cái,lập tức không nhìn nữa.
“Tâm Nguyệt, chuyện lỡ hẹn anh xin lỗimà. Anh đảm bảo không có lần sau đâu.” Cổ Trạch Sâm giơ tay lên thề, cẩn thận dụ dỗ Lâm Tâm Nguyệt.
“…” Lâm Tâm Nguyệt thở dài một chút,trong lòng vẫn hơi tức giận: “Cũng không phải em tức giận chuyện anh lỡhẹn, lúc vụ án cưỡng gian rồi giết chưa phá, anh nói bận, em có thểhiểu. Sau bữa tiệc ăn mừng, em không biết anh còn bận chuyện gì nữa, emlà bạn gái anh, em hi vọng anh có chuyện thì chia sẻ với em, chứ khôngphải giấu giếm, anh có biết như thế sẽ khiến em lo lắng cho anh không?”
“Xin lỗi, anh không biết em sẽ lo như vậy. Thế hôm nay, em có đồng ý đi ăncơm với anh không? Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết, khoảng thời giannày anh bận chuyện gì?”
“Thật không?” Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi nhìn anh.
“Thật, nhưng em phải mặc đẹp một chút.”
“Vì sao?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Được rồi.”
Nhận được lời đáp ứng mà mình mong muốn, Cổ Trạch Sâm thỏa mãn đưa Lâm TâmNguyệt rời khỏi tổ pháp chứng. Anh không hi vọng bị nhóm nhân sĩ nhiềuchuyện của tổ pháp chứng bao vây tấn công, làn này Cổ Trạch Sâm đoán sai rồi, thấy Cổ Trạch Sâm tới đón Lâm Tâm Nguyệt tan tầm, tổ pháp chứngcòn hận không thể đốt pháo ăn mừng nữa là.
Cổ Trạch Sâm dẫn Lâm Tâm Nguyệt đã ăn diện xinh đẹp đến một nhà hàng Tây, trang trí rất trang nhã, rất sang trọng.
Lâm Tâm Nguyệt hết sức thân thiết ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm đi vào: “Ngồiđi.” Cổ Trạch Sâm kéo ghế cho Lâm Tâm Nguyệt ngồi, sau đó bản thân mớivề chỗ của mình.
“Cám ơn, bây giờ anh có thể nói cho em mọichuyện được chưa?” Lâm Tâm Nguyệt vừa ngồi xuống liền hỏi, không hiểu vì sao tối nay, trong lòng cô lại thấy khẩn trương như vậy, hình như sẽ có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra.
“Hiện tại còn chưa được. Ăncơm xong rồi hãy nói, nhưng anh có một món quà muốn tặng trước cho em.”Cổ Trạch Sâm úp úp mở mở, nhìn Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười bí hiểm.
“Quà gì?” Lâm Tâm Nguyệt tò mò hỏi.
Bấy giờ, Cổ Trạch Sâm lấy một bó hoa hồng và quà ra: “Tặng em.”
“Cám ơn, rất đẹp, em rất thích.” Lâm Tâm Nguyệt mừng rỡ đón nhận, nhìn vẻ mặt thần bí của Cổ Trạch Sâm: “Trong đây là gì?”
“Em mở ra xem đi.”
Lâm Tâm Nguyệt mở giấy bọc, mở hộp ra, bên trong toàn là sô cô la, mỗi viên đều được bọc bằng những giấy có màu khác nhau, tổng cộng có 16 viên.Những người yêu thích phim bằng chứng thép đều biết Cổ Trạch Sâm đemnhẫn cầu hôn Lâm Đinh Đinh giấu trong viên sô cô la, nghĩ đến đây lòngLâm Tâm Nguyệt liền kích động lên.
“Nếm thử đi.”
“Ừ.” LâmTâm Nguyệt im lặng hít sâu một hơi, có chút kích động, khẩn trương, chờmong, hạnh phúc, tâm tình ngọt ngào đem từng viên sô cô la bóc vỏ, đemsô cô la bóp nát.
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, nămviên… Mười bốn viên, mười lăm viên, mười sáu viên, theo từng viên sô côla được xé mở càng nhiều, lòng dạ Lâm Tâm Nguyệt càng khẩn trương hơn,cho tới khi viên cuối cùng được bóp nát, Lâm Tâm Nguyệt ngây người, trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, sự yên tĩnh lan tràn giữa hai người.
“Tâm Nguyệt, sô cô la có vấn đề gì à? Sao em lại bóc vỏ ra hết trơn vậy?” Cổ Trạch Sâm hoài nghi hỏi: “Dù có thích ăn cũng không nên ăn nhiều, bằngkhông lát nữa em ăn cơm không nổi đâu.”
“Ha ha, không có gì, chỉlà thấy nó được gói rất cẩn thận, bất tri bất giác đem nó lột vỏ hết…”Khóe miệng Lâm Tâm Nguyệt giật giật, cười khan vài tiếng, chẳng lẽ lạinói cô hiểu lầm anh định cầu hôn, đem nhẫn giấu trong sô cô la, cho nênmới bóc vỏ hết 16 viên sô cô la, vậy thì cô không còn mặt mũi gặp ngườinữa rồi!!
“Vậy anh gọi phục vụ mang thức ăn lên.”
“Dạ.” Hại người ta mừng hụt, Lâm Tâm Nguyệt ủ rũ, ai oán nhìn Cổ Trạch Sâm.
Ngoại trừ hiểu lầm chuyện hiểu lầm hộp sô cô la, bữa cơm này Lâm Tâm Nguyệtăn rất thoải mái, rất vui sướng, trên cơ bản cô đã tha thứ chuyện CổTrạch Sâm bỏ mặc cô mấy ngày nay rồi.
“Được rồi, hiện tại cơm đãăn xong, quà cũng đã tặng, anh có thể nói cho em biết dạo này anh bậnrộn chuyện gì không hử?” Lâm Tâm Nguyệt tao nhã buông khăn ăn xuống,nhấp rượu đỏ, cười hỏi.
“Đừng sốt ruột, ăn cơm xong đương nhiênlà đi dạo cho tiêu cơm rồi. Anh biết nhà hàng này có một nơi rất đặcbiệt, chính là vườn hoa phía sau nhà hàng, để cho khách hàng đi dạo xảstress, chúng ta đi dạo một chút đi, anh dẫn em đi.” Cổ Trạch Sâm nhẹnhàng kéo Lâm Tâm Nguyệt, có chút không vội vã muốn đưa cô đến vườn hoa, Lâm Tâm Nguyệt ngắm nhìn bộ dạng hấp tấp của anh, trong mắt hiện lênnghi hoặc.
Cổ Trạch Sâm cẩn thận dẫn Lâm Tâm Nguyệt đi tới giữavườn hoa, Lâm Tâm Nguyệt vừa định hỏi, đột nhiên, đèn đuốc trong bụi hoa và trên cây lóe sáng lên, trong nháy mắt ánh đèn soi sáng cả bầu trời,rực rỡ trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ mà xinh đẹp, trên cây và bụi hoatrang trí rất nhiều ánh đèn nhỏ, trong đó có một loạt đèn màu đỏ tạothành hàng chữ xinh đẹp.
‘Tâm Nguyệt, gả cho anh!’
Lâm Tâm Nguyệt không dám tin nhìn mọi chuyện trước mắt, tròng mắt đã sớm rưngrưng, cầm chặt tay Cổ Trạch Sâm, kích động quay đầu lại nhìn anh.
Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lâm Tâm Nguyệt, lấy một hộpthủy tinh hình vuông từ túi ra, thừa dịp Lâm Tâm Nguyệt còn chưa kịpphản ứng, quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng mở hộp thủy tinh ra, bên tronglà chiếc nhẫn kim cương có hai trái tim đính liền nhau.
“TâmNguyệt, gặp em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của anh. Anh nguyệndùng cả đời để yêu thương, che chở, chăm sóc em, không để em bị đaulòng, không để em rơi lệ, càng không để em chịu tổn thương. Anh nguyện ý đem toàn bộ hạnh phúc trên thế giới này tặng cho em, em đồng ý gả choanh chứ?” Cổ Trạch Sâm đưa ra lời hứa hẹn trọn đời, vừa chờ mong lạikhẩn trương đợi Lâm Tâm Nguyệt trả lời, thậm chí trong mắt còn có chútbất an.
“Nguyện ý! Nguyện ý! Em nguyện ý!” Lâm Tâm Nguyệt cảmđộng đến mức không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng hiện tại củamình, kích động đến mức ngoài hai chữ ‘nguyện ý’ cô không biết nói gìnữa.
Trên mặt Cổ Trạch Sâm nở nụ cười hạnh phúc nhất, đứng lên,nhẹ nhàng đem nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út trên tay trái Lâm TâmNguyệt, đồng thời ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng.
Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt, cúi đầu, hôn nhẹ lên cánh mối mềm mại của cô, uyển chuyểnmà kích động, mang theo chút lưu luyến ngọt ngào.
Ánh sáng nhưngọc của ngọn đèn chứng kiến khoảnh khắc ấm áp và xinh đẹp này, đồngthời bọn họ cũng đem giờ khắc này ghi tạc trong tim.
Cổ Trạch Sâm cưng chiều ôm chặt Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt nhìn các ngọn đều xếp thành chữ kia cười hạnh phúc.
“Sâm, ừm mấy ngày nay anh bận rộn là vì chuẩn bị những thứ này à?”
“Phải, ban đầu anh mãi lo tìm địa điểm, sau đó vô tình phát hiện ra vườn hoanày. Vì vậy anh đến đây xin ông chủ, nhờ ông ấy cho anh mượn vườn hoanày một đêm, ông ấy biết anh cần nơi để cầu hôn vì vậy liền đồng ý. Khinào có thời gian rãnh anh lại chạy đến đây đem các bóng đèn trang trí,anh muốn tạo kinh ngạc cho em, nên mới gạt không cho em biết.”
“Lúc trước anh lỡ hẹn cũng vì chuyện này?”
“Ừ, vì lúc mải mê làm anh quên mất thời gian luôn.”
“Anh hứa với em, về sau không được giấu em như vậy nữa, em sẽ lo lắng cho anh.”
“Dạ! Bà xã đại nhân!” Cổ Trạch Sâm cười thỏa mãn, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau thật chặt.
Bọn họ nguyện cầm tay nhau, cùng đi đến già!
Ở thế giới bên kia, ba mẹ, anh hai mọi người có thể yên tâm, bởi vì con đã tìm được người bạn đời của mình rồi.
---- phân cách sau khi cầu hôn ---
Sau khi Cổ Trạch Sâm cầu hôn Lâm Tâm Nguyệt xong, liền đến Lâm gia.Tối nay, Lâm đại tiểu thư của Lâm gia được người nào đó cầu hôn, trởthành tin tức chấn động cả Lâm gia, từ quản gia cho tới dì quét dọn vệsinh đều rất bội phục tinh thần dũng cảm của Cổ Trạch Sâm. Hơn nữa rấtđồng tình cho anh, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia không dễ cưới vậy đâu.
Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt ngồi đối mặt với hội thẩm tam ti tại phòng khách.
“Ông nội Lâm, xin ông đồng ý cho chuyện đám cưới của con và Tâm Nguyệt.” CổTrạch Sâm kiên định cầu xin, Lâm Tâm Nguyệt nắm chặt tay anh chính làủng hộ lớn nhất.
“Nếu như không đồng ý thì sao?” Ông nội Lâm thản nhiên hỏi, trong nháy mắt khí thế bùng nổ, đánh về phía Cổ Trạch Sâm,ánh mắt sắc bén khóa chặt anh.
“Vậy thì con cầu xin tới khi anh đồng ý mới thôi.” Cổ Trạch Sâm không bị khí thế của ông đè ép, ung dung trả lời.
“Ha ha, thằng nhóc này được lắm, nhưng ông nội không muốn để cháu gái củaông lãng phí thời thanh xuân đâu?” Ông nội Lâm thoải mái cười to, khíthế mạnh mẽ vừa này biến mất sạch sành sanh, từ ái nhìn bọn họ.
“Ý ông nội Lâm là… ông đồng ý sao ạ!?” Giọng nói Cổ Trạch Sâm tràn đầy kích động.
“Ừ, nhưng các con phải đính hôn trước, sau đó mới kết hôn, ông nội còn muốn Tâm Nguyệt ở cạnh ông mấy ngày.”
“Dạ.” Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt bèn nhìn nhau cười, nhưng âm thanh phản đối vang lên.
Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong.
“Anh hai.”
Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong cùng nhau đứng lên, ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt như băng nhũ thẳng tắp bắn vào người Cổ TRạch Sâm, lạnh lùng nói: “Cậu, đi theo tôi.” Nhưng khi anh nghe thấy tiếng kêu của Lâm Tâm Nguyệt,lạnh lẽo trong mắt chậm rãi rút đi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đừng lo,anh không ăn cậu ta đâu.”
“Bọn anh chỉ muốn ‘trao đổi một chút’ với anh ta thôi.” Nam Cung Phong dịu dàng vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Nguyệt.
Nhưng sao dáng vẻ của các người lại giống như đi đánh nhau như vậy hả?
“Không cần lo lắng đâu!” Cổ Trạch Sâm cho Lâm Tâm Nguyệt một ánh mắt quan tâm.
Cổ Trạch Sâm bị Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong kêu ra ngoài nói chuyệnriêng, không ai biết đêm đó bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết sau khi rangoài, Lâm Nhã Nguyệt chấp nhận hôn sự của bọn họ, điều duy nhất có thểxác định chính là đêm hôm đó mặc kệ là nhà Cao Ngạn Bác hay là Lâm giađều tràn ngập mùi thuốc.