Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 39: Gặp người lớn = Hồng Môn Yến (1)



Buổi tối, bóng đêm dày đặc, trong nhà Cao Ngạn Bác cũng nồng đậm thú vị, ngay cả chị Hằng cũng trốn sau rặng mây cười trộm.

Cao Ngạn Bác thong dong ngồi trên sô pha, hai chân tréo nguẩy, nhấm nháp cà phê thơm nồng, rất hứng thú nhìn hai người trước mắt.

Tay CổTrạch Sâm cầm cùi chõ Lâm Tâm Nguyệt, mắt lạnh lườm nụ cười nịnh hóttrên gương mặt Lâm Tâm Nguyệt, miệng không ngừng lảm nhảm: “Sáng sớm emnói muốn đi mua hải vị, cuối cùng lại chạy đi bắt kẻ cướp, trộm khôngbắt được đã đành , hải vị đánh mất thì thôi, còn khiến bản thân bịthương như thế này, em là nhân viên pháp chứng không phải cảnh sát, cócướp em không biết báo nguy à?”

Lâm Tâm Nguyệt bỉu môi, bộ dạngngười vô tội nhỏ giọng phản bác: “Nhưng hắn cướp túi xách của em, hơnnữa…” Chờ cảnh sát tới, người đã chạy mất tiêu rồi, dưới ánh mắt lạnhlẽo của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt liền ngoan ngoãn đem lời còn lạinuốt vô bụng, bộ dạng như cô dâu nhỏ cúi đầu nhận sai.

“Bản thânbị thương cũng không biết, đến lúc ăn cơm mới phát hiện, kết quả vếtthương càng thêm nặng, biết bị thương còn không chịu xử lí, em khôngbiết quan tâm bản thân mình sao.” Ngoài miệng Cổ Trạch Sâm trách móc,nhưng động tác xử lí vết thương của anh vẫn rất dịu dàng, anh rất tứcgiận đối với hành động này của Lâm Tâm Nguyệt. Anh thật không hiểu nổibạn gái nhà mình, đối với người khác lại cẩn thận chu đáo, khôn khéo ghê lắm cơ, nhưng đối với bản thân lại hết sức tùy tiện, luôn gây ra chuyện không cẩn thận bị thương, anh thật sự muốn gõ đầu cô một cái đau.

Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy Cổ Trạch Sâm vẫn còn xu thế kéo dài, lập tức làm bộ đáng thương đưa mắt cầu cứu nhìn sang Cao Ngạn Bác.

[ Sếp Cao, cứu em với!]

(Cô không thấy cậu Sâm đang rất nóng à? Tôi mở miệng chẳng khác nào thêmdầu vô lửa?) Cao Ngạn Bác nhíu mày, vẻ mặt đành bó tay, nhưng vẻ mặt của anh chính là đang coi kịch vui, huống chi lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ như gà mẹ của thằng em rể này, thật đúng là thú vị.

[Sếp Cao, anh không thể thấy chết mà không cứu.]

(Không cứu thì sao?)

[Sau này ăn cơm, không nấu phần cho anh, không cho anh làm bóng đèn, không cho anh xem trò vui, không cho…]

(Ngừng! Tôi sợ cô rồi!) Khổng Phu Tử không lừa gạt chúng ta, đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.

[Sếp Cao, anh đúng là ‘người tốt’] Lâm Tâm Nguyệt phát cho Cao Ngạn Bác cái thẻ người tốt.

“Khụ, tôi thấy Tâm Nguyệt biết sai rồi, cậu tha cho cô ấy đi.” Cao Ngạn Bácbị ‘anh đúng là người tốt’ của Lâm Tâm Nguyệt làm anh suýt sặc cà phê,đặt ly cà phê xuống, lườm Lâm Tâm Nguyệt, làm bộ ho khan một chút, côgái này nhất định cố ý trả thù anh.

Lâm Tâm Nguyệt quay đầu lại,hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn Cổ Trạch Sâm, nghe Cao Ngạn Bác nói, côvội vàng gật đầu phụ họa, dùng cánh tay không bị thương ôm tay Cổ TrạchSâm làm nũng: “Em biết sai rồi, sau này không bao giờ sơ ý như vậy nữa,Sâm, anh đừng giận nữa mà, tha cho em một lần đi.”

“Thật sự biết sai rồi sao, về sau không được làm chuyện lỗ mãng như vậy.” Cổ Trạch Sâm nghiêm túc nói.

“Ừ, không dám nữa…” Lâp tức Lâm Tâm Nguyệt y như con gà con mổ thóc, chỉ thiếu chỉ tay lên trời thề thốt thôi.

“Em làm được mới tốt.” Cổ Trạch Sâm không vui nói.

“Nhất định được, em biết Sâm tốt nhất mà!” Lâm Tâm Nguyệt cười, nhào vô lòng Cổ Trạch Sâm.

“Cẩn thận cánh tay của em kìa, coi chừng làm nó bị thương nữa.” Cổ Trạch Sâm đỡ cô, bộ dạng ‘thật hết cách với em’.

“Aiz, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, một người muốn đánh, một người chịu đánh, kẻ dư thừa như tôi vẫn là cút về phòng nghỉ ngơi thôi.” Cao NgạnBác lắc đầu, cầm ly cà phê đi về phòng.

“Em nha!” Thấy Cao Ngạn Bác về phòng, Cổ Trạch Sâm cưng chiều nhéo nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt.

“Em không có làm cái gì hết.” Lâm Tâm Nguyệt vô tội chớp chớp mắt.

“Anh đưa em về.”

“Dạ.”

Hôm sau, vụ án của Mon có phát hiện mới, bộ pháp chứng tìm ra dấu son môitrên khăn giấy trong nhà của Joe, loại son này là do người thường xuyênlàm việc ở ngoài trời dùng, bởi vậy mới tìm ra bạn thân của Sue, côFunny lén lút hẹn hò với Joe, DNA trên khăn giấy cũng được chứng minhlà của Funny, đồng thời chứng thực Funny có đến hiện trường án mạng.

Mon, dì Khanh, Sue, Funny cả bốn người phụ nữ đều gây thương tích trên người Joe, lại không có chứng cứ chứng minh người nào là hung thủ, hơn nữahung khí dẫn đến cái chết của Joe vẫn chưa tìm ra.

Bởi vậy CaoNgạn Bác, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đi tới trung tâm mua sắm tìmkiếm vật thể có hình răng chó có khả năng trở thành hung khí. Lâm TâmNguyệt biết hung khí là gì nhưng cô không thể nói ra, nhưng cô có thểgợi ý, nhưng mà nhìn hai người đàn ông ưu tú rầu rĩ trước một đống đồdùng làm bếp cô cảm thấy có chút buồn cười.

Cao Ngạn Bác thấy Lâm Tâm Nguyệt cười trộm, liền nghi ngờ hỏi: “Tâm Nguyệt, nghĩ tới chuyệngì vui à, chia sẻ với mọi người chút đi.”

“Không có gì, chỉ làhai anh không cảm thấy cảm thấy hai người đàn ông đứng trước một đốngdụng cụ nấu bếp thảo luận hung khí giết người, hai anh không thấy quáilạ lắm à. Người ta nhìn thấy là dụng cụ nấu ăn, các anh lại nhìn thànhhung khí giết người, may là em không phải phụ nữ dốt nát, bằng không sẽbị hai anh hù chết hoặc coi các anh là bệnh nhân tâm thần. Hơn nữa, đồdùng làm bếp nhỏ như vậy làm sao có thể đập nứt sọ được chứ, lại nóichúng ta đã lục tung nhà Joe lên, cũng không tìm thấy vật gì có hìnhrăng chó, mặt khác lấy tính cách của Joe, anh ta biết xuống bếp nấunướng gì à?”

“Em không nói chúng tôi còn chưa phát hiện, những đồ vật nhỏ này không thể trở thành hung khí được, bởi vì màng não rất cứng rắn có tác dụng chống sốc, cho nên mấy thứ này không thể dẫn đến vếtthương chí mạng.” Cổ Trạch Sâm nhìn đồ làm bếp phụ họa nói.

“Hai người một bên xướng một bên họa thật là hợp lí. Tôi không muốn ủng hộcũng không được, xem ra không thể làm gì khác hơn rồi.” Cao Ngạn Bác thả đồ làm bếp trên tay xuống.

Song, lúc bọn họ rời đi, bước lênthang cuốn vô tình thấy một cậu bé tinh nghịch đụng phải người phụ nữlàm áo bà ta rơi xuống, còn giẫm lên áo. Cao Ngạn Bác phát hiện vết intrên áo khoác của người phụ nữ đó rất trùng khớp với vết thương sau ótJoe, từ đó nhận được gợi ý, cộng thêm lời khai của Funny, Joe từng ngãtrên thang cuộn xuống, bởi vậy não của Joe đập mạnh vào thang máy dẫnđến xuất huyết não, không cứu kịp thời mà chết.

Bốn người phụ nữđược chứng minh là vô tội, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đếnbáo tin này cho mẹ con dì Khanh biết, hai mẹ con ôm nhau vừa cười vừakhóc. Cổ Trạch Sâm vui mừng thấy Mon hứa hẹn sẽ hiếu thuận với mẹ, anhbiết qua chuyện lần này nhất định Mon sẽ thay đổi, nhưng mà Lâm TâmNguyệt thấy Mon nhìn Cổ Trạch Sâm như nhìn mối tình đầu của thiếu nữ,lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt không biết lànên cảm thấy may mắn vì ở phương diện nào đó bạn trai cô thật là thiếumuối, hay là thương hại Mon chọn sai đối tượng. Đương nhiên không thểphủ nhận Cổ Trạch Sâm là người đàn ông tốt, đáng tiếc anh là hoa đã cóchủ, hơn nữa bản thân Cổ Trạch Sâm đã tìm được người để anh yêu sâu sắcnhất, cho nên đoạn tình cảm này của Mon đã sớm nhìn ra kết quả, Lâm TâmNguyệt nhớ tới kết quả cuối cùng của Mon, lại nhìn hình ảnh hạnh phúccủa hai mẹ con, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt lặng lẽ quyết định.

Trước khi rời đi, Mon thần bí kéo Lâm Tâm Nguyệt ra chỗ khác, nói: “Tôi thích anh Sâm, từ bây giờ cô chính là tình địch của tôi.”

Lâm TâmNguyệt nhìn vẻ mặt ngay thẳng của Mon, oán hận trợn mắt nhìn Cổ TrạchSâm cười vô tội, vì vậy tình địch số một của Lâm Tâm Nguyệt hoa lệ rađời.

Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt còn đang đau đầu chuyện tình địch thì tại sân bay Hong Kong, chuyến bay từ Mĩ đến lặng lẽ hạ cánh.

Vụ án kết thúc, Lương Tiểu Cương lại có phiền não rồi, bởi vì tối quaLương Tiểu Nhu phát hiện cậu mọc răng khôn. Hôm nay, Lương Tiểu Nhu muốn dẫn cậu đi đến nha sĩ, từ nhỏ Lương Tiểu Nhu đã sợ gặp nha sĩ nên suốtngày cậu luôn lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại, cậu rất sợ LươngTiểu Nhu đến đây.

Lâm Đinh Đinh phát hiện Lương Tiểu Cương hoảngsợ, đổ mồ hôi, chân rung liền hỏi thăm: “Tiểu Cương, anh không sao chứ?Nhìn bộ dạng của anh không thích hợp cho lắm.”

“Tôi không sao,Đinh Đinh, lát nữa điện thoại của tôi reo lên, cô giúp tôi nghe nha, nói tôi không rảnh là được.” Lương Tiểu Cương đáng thương nhìn Đinh Đinh.

“Có đôi lúc, có một số chuyện trốn tránh cũng là vô dụng.” Lâm Tâm Nguyệtvừa đi ra khỏi phòng, đem hồ sơ giao cho Lâm Đinh Đinh, quay lại cườisáng lạn với Lương Tiểu Cương.

“Chị.”

“Chị Tâm Nguyệt, chị chưa biết xảy ra chuyện gì mà, em đâu có trốn tránh.”

“Tôi đúng là không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ thấy nửa bên mặt của cậusưng lên rất dữ dội, cộng thêm bây giờ cậu rất sợ Tiểu Nhu gọi điệnthoại tới.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Cương hoang mang sợ hãi vìphải đi gặp bác sĩ nha khoa.

“Chị Tâm Nguyệt, sao chị biết em đang đợi điện thoại của chị hai em?” Lương Tiểu Cương đứng lên, trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

“Ở chỗn này, người có thể khiến cậu khẩn trương, trái vâng phải dạ trừ Tiểu Nhu ra còn có ai nữa chứ.”

“Chị Tâm Nguyệt, chị thật giỏi, như vậy cũng bị chị đoán trúng.”

“Chị tôi đương nhiên giỏi rồi!” Lâm Đinh Đinh ôm cánh tay Lâm Tâm Nguyệt màkiêu ngạo giống như người được khen chính là cô ta vậy.

“Các người đừng quên sở trường của Tâm Nguyệt là gì.” Cao Ngạn bác nghiêm trang nói.

“Sếp Cao!”

“Sếp Cao!”

“Sếp Cao!”

“Tiểu Cương, tôi thấy cậu không cần chờ điện thoại nữa, lấy tính cách củaTiểu Nhu tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ lên đây xách cậu đi.” Lâm TâmNguyệt nhìn thoáng qua Lương Tiểu Cương đang giãy dụa ngó chừng điệnthoại, trực tiếp quăng cho cậu một tin chấn động.

“Chị Tâm Nguyệt, chị đừng nói đùa.” Lương Tiểu Nhu hi vọng nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

Không đợi Lâm Tâm Nguyệt trả lời, Lương Tiểu Nhu từ ngoài đi vào liền cho anh một đáp án.

Vì vậy, Lương Tiểu Cương ỉu xìu, toàn bộ bộ pháp chứng vui vẻ.

Cao Ngạn Bác tìm bác Thông làm người con hiếu thảo, Cổ Trạch Sâm bị LươngTiểu Cương bám lấy cầu xin dẫn cậu ta ra ngoài trải đời, Lâm Tâm Nguyệtbị người quen mời về Lâm gia một chuyến.

Lâm Tâm Nguyệt không ngờ ông nội trở về Hong Kong sớm hơn dự định, vừa tan ca liền được chú Lâmmời về Lâm gia, sau khi xuống xe, Lâm Tâm Nguyệt nhìn cảnh sắc quenthuộc, trong lòng cô rất kích động bởi vì đây là nơi cô từng sinh sống.Cũng là nơi cô chân chính thừa nhận mình là ‘Lâm Tâm Nguyêt’, cũng làgia đình đầu tiên của cô ở thế giới này.

“Cô chủ, mời theo tôi,ông chủ và các cậu chủ đang chờ ở phòng khách.” Chú Lâm yêu thương nhìcô chủ tài giỏi của mình, ông ở Lâm gia mấy chục năm rồi, từng nhìn Lâmgia hưng thịnh, cũng thấy Lâm gia bị phá thành mảnh nhỏ, đến hiện tạimỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười,… những niềm hạnh phúc này đều do côchủ đem tới.

“Con biết rồi, cám ơn chú Lâm.” Lâm Tâm Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói cảm ơn với quản gia Lâm, sau đó ung dung đi vào nhà.

Lâm Tâm Nguyệt bước vào phòng khách liền thấy Lâm Quốc Hung, Lâm NhãNguyệt, Nam Cung Phong phân biệt ngồi trên ba chiếc ghế sô pha, tại saocô có cảm giác bước vào hội thẩm tam ti vậy nè, ảo giác, ảo giác, nhấtđịnh là ảo giác.

“Ông nội, anh hai mọi người về khi nào sao không nói em ra đón.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống cạnh Lâm Quốc Hùng, ôm cánhtay ông làm nũng, còn về phần con hồ li mặt cười kia hoàn toàn bị Lâmđại tiểu thư làm lơ.

“Sao nào? Không muốn gặp ông nội sớm à?” Lâm Quốc Hùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm Tâm Nguyệt, cười ha ha, Lâm NhãNguyệt thấy Lâm Tâm Nguyệt quay về ánh mắt anh cũng nhu hòa hơn.

“Nào có, con vui còn không kịp nữa là, sao con lại không muốn thấy ông nội chứ, con chỉ lo cho sức khỏe ông nội thôi.”

"Yên tâm, ông nội rất khỏe "

“Tâm Nguyệt, lẽ nào trong mắt em chỉ có ông nội Lâm và Nhã Nguyêt thôi à?”Nam Cung Phong mang vẻ mặt ‘anh rất đau lòng’ ai oán nhìn Lâm TâmNguyệt.

“Ồ, Phong, anh cũng ở đây à?” Ai kêu anh tới xem trò vui, Lâm Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc nhìn Nam Cung Phong.

Nam Cung Phong buồn bực, cái gì gọi là ‘anh cũng ở đây à’, anh vẫn luôn ởchỗ này được hay không, anh dám khẳng định, nhất định và xác định con bé này cố ý trả thù vì anh tới đây xem trò vui nè, quả nhiên mọi phụ nữtrên đời này đều có lòng dạ hẹp hòi.

“Tâm Nguyệt, nghe nói em đãcó bạn trai.” Lâm Nhã Nguyệt mở miệng liền nói lời giật gân, ánh mắt lại khóa chặt trên người Lâm Tâm Nguyệt.

“Khụ.” Lâm Tâm Nguyệt đang uống nước liền bị sặc, một giọt mồ hôi lạnh xẹt qua lòng cô, cô chỉ có thể ho khan.

“Vậy ngày mai em hãy dẫn cậu ta đến ăn bữa cơm gia đình, anh có công việccần phải xử lí. Tâm Nguyệt em ngồi chơi với ông nội đi.” Lâm Nhã Nguyệtrất bình tĩnh nói, liền đi lên lầu.

Lâm Tâm Nguyệt chớp chớp mắt khó hiểu, không có tiếp theo, chỉ đơn giản như vậy thôi à.

Nam Cung Phong nở nụ cười dịu dàng, thấy Lâm Nhã Nguyệt bình tĩnh… bìnhtĩnh à, sao có thể, thằng nhãi đó vừa nãy mới xoay người đi ánh mắt liền sắc bén như lưỡi dao, anh không có nhìn lầm, xem ra ngày mai rất thú vị đây.

Cách nghĩ của người trẻ tuổi thời nay thật là đa dạng, xemra ông không chịu nhận mình già cũng không được, ông đây sẽ cố nhìn chokĩ, Lâm Quốc Hùng nghiền ngẫm nhìn bọn người Lâm Tâm Nguyệt.

Cho nên mới nói, công lực của Lâm đại tiểu thư thật là quá cạn.

Lâm Tâm Nguyệt vốn muốn nói cho Cổ Trạch Sâm biết tin này, nào ngờ lại bị anh kêu đến bệnh viện.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt lung túng của Lương Tiểu Cương trên giường bệnh, rồi nhìn Cổ Trạch Sâm đang khoanh tay ra vẻ vô tội, cô có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Cao Ngạn Bác được một chút sự việc kểlại. Thì ra Cổ Trạch Sâm hẹn Lương Tiểu Cương đến quán bar để trải đờimột chút (* chỉ dạy ứng phó với một số trường hợp chứ Sâm ca không dạychuyện đen tối của nam nữ nhá), nhưng vì anh đến muộn nên Lương TiểuCương bị một cô gái trẻ đánh thuốc mê, còn móc hết tiền trong ví củaanh, Lương Tiểu Cương không dám gọi điện cho Lương Tiểu Nhu, Lâm TâmNguyệt và Cao Ngạn Bác nhất trí chọn cách thẳng thắn khai báo sẽ đượckhoan hồng, nhưng Lương Tiểu Cương sống chết cũng không chịu.

Lương Tiểu Nhu nhận được tin liền cấp tốc chạy tới bệnh viện, thấy Lương Tiểu Cương nằm trên giường liền ân cần hỏi: “Tiểu Cương, em không sao chứ?”

“Chị, em không sao.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại nhập viện?”

Lương Tiểu Cương và Cổ Trạch Sâm hợp tác lừa gạt Lương Tiểu Nhu, mà Lương Tiểu Nhu cũng tin sái cổ.

Lúc này, Cao Ngạn Bác phát hiện trên người Lương Tiểu Cương có vết máu,cũng nói cho cậu biết cô gái đánh thuốc mê cậu có lẽ cũng bị hôn mê,Lương Tiểu Nhu giúp Lương Tiểu Cương đi lấy thuốc, đồng thời nhận đượcđiện thoại từ sở cảnh sát gọi đến do đó cô mới biết bọn họ đang nói dối.

Trong cơn tức giận, Lương Tiểu Nhu dạy dỗ em trai của mình xong, liền đem mũi nhọn chỉa vào Cổ Trạch Sâm: “Ai cho phép anh dẫn em trai tôi đến nhữngnơi như thế hả?”

“Tôi chỉ muốn dẫn cậu ấy đi nhìn các mặt khác của xã hội thôi mà.”

“Nhìn xem? Xem cái gì mà bi người ta đánh thuốc mê luôn hả?”

“Được rồi, Tiểu Nhu, đừng giận Sâm nữa, anh ấy cũng không muốn vậy đâu. Hơnnữa, Tiểu Nhu, Sâm chỉ có lòng tốt thôi mà, vả lại Tiểu Cương là contrai, cô cũng không thể để cậu ấy ỷ lại vào cô cả đời phải không? Sớmmuộn gì cậu ấy cũng phải trưởng thành. Huống chi, tương lai cô cũng phải lập gia đình, cô không thể bảo vệ cậu ấy cả đời được.” Lâm Tâm Nguyệtôm cánh tay Lương Tiểu Nhu lắc lắc: “Tiểu Nhu, Tiểu Nhu tốt bụng củatôi, coi như nể mặt tôi đi, đừng giận nữa.” Lâm Tâm Nguyệt thấy bạn trai mình và Lương Tiểu Nhu chống chọi nhau, liền liếc anh ý bảo anh đừngnói nữa, bắt đầu vì hai người hòa giải.

Lương Tiểu Nhu nhìn LâmTâm Nguyệt làm nũng, lại nhìn ánh mắt chờ mong của em trai, cuối cùnglườm Cổ Trạch Sâm một cái, mới thở hắt ra.

Bên này, Cổ Trạch Sâmvừa giải quyết xong chuyện của Lương Tiểu Cương. Bên kia lại bị tin gặpngười lớn của Lâm Tâm Nguyệt đem tới mà choáng váng, Cao Ngạn Bác đồngtình vỗ vỗ vai của anh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv