Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện. Trường Tư cùng hai vị bác dĩ và y tá đã túc trực trước ở cổng đợi anh đến. Thiên Vũ đưa tay bế cô lên rồi đặt xuống chiếc giường trắng.
Nhã Kỳ đau đớn mà la hét, trên gương mặt còn lấm tấm mồ hôi. Anh chỉ biết đi theo cô, gọi tên cô trong sự lo lắng. Có lẽ lúc này là lúc anh yếu lòng nhất. Sự hoang mang lo lắng hiện hữu rõ trên gương mặt của anh. Thư Hân và Bách Hào ngồi xuống dãy ghế trước cửa phòng cấp cứu còn anh thì cứ mãi đi qua đi lại.
- Thiếu gia, cậu đừng lo lắng quá.
Bách Hào thấy anh căng thẳng thì vội vàng đến trấn an. Nhưng cô đang trong tình trạng như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm được. Thiên Vũ không trả lời chỉ nhìn chăm chăm vào căn phòng đang báo đèn đỏ.
" Nhã Kỳ, em phải cố gắng lên. "
Thế giới trong anh lúc này như chỉ còn có một mình cô gái nhỏ mang tên Lý Nhã Kỳ. Căn phòng cấp cứu lại tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bác sĩ thay nhau chạy qua chạy lại để kiểm tra tình hình của cô.
Đã hơn một tiếng mà anh vẫn chưa thấy động tĩnh gì trong lòng lại càng lo lắng hơn. Biết sao bây giờ, ngay lúc này anh lại cảm thấy bản thân vô dụng hơn bao giờ hết. Vợ anh đang chịu mọi sự đau đớn trong căn phòng cấp cứu kia còn anh chỉ biết lo lắng mà chẳng thể làm gì. Ngay cả bên cạnh động viên cô còn không thể.
" Cạch. "
Cánh cửa mở ra, Trường Tư hớt hải chạy đến chỗ anh. Trên tay hắn là một tờ giấy. Anh cũng chẳng kịp để ý đến tờ giấy đó ghi gì mà lập tức chạy đến chỗ hắn hỏi dồn dập.
- Sao rồi? Vợ con tôi sao rồi? Con tôi đâu?
Trường Tư biết bây giờ anh đang rất hoảng loạn nên cố gắng trấn tĩnh anh. Ánh mắt hắn nhìn qua Thư Hân và Bách Hào như đang tìm sự trợ giúp. Hiểu ý của hắn, hai người nhanh chóng chạy đến giữ lấy anh, cố trấn tĩnh anh.
- Anh Vũ, anh bình tĩnh đã.
- Thiếu gia, người từ từ thôi.
Anh lúc này mới cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi đưa mắt nhìn Trường Tư. Hắn không nói gì chỉ đưa tờ giấy kia cho anh.
- Ý cậu là sao?
Anh nhìn tờ giấy trên tay mà trong lòng hụt hẫng đến vô bờ. Hắn thở dài, đưa bút cho anh rồi nói.
- Trường hợp khẩn cấp, người nhà cần xác định nếu xảy ra trường hợp xấu nhất sẽ giữ lại ai.
Anh chẳng cần suy nghĩ nhiều lập tức chọn người mẹ. Thiên Vũ đưa tờ giấy lại cho hắn rồi nói.
- Nhất định, nhất định phải cứu Nhã Kỳ. Con sau này còn có thể có lại được nhưng cô ấy... cô ấy mất đi rồi tôi sẽ không thể tìm lại được nữa. Nên làm ơn, bằng mọi giá phải giữ lại tính mạng cho Nhã Kỳ.
Trường Tư chỉ nhẹ gật đầu rồi xoay người đi vào trong phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn. Anh ở bên ngoài như sụp đổ, hai chân run run đứng không vững. Thư Hân biết anh bây giờ đang rất lo lắng và sợ hãi nên chỉ ngồi bên cạnh để an ủi anh.
Từng phút trôi qua là từng giọt nước mắt của anh rơi xuống. Cái người con trai cao ngạo ấy bây giờ lại khóc vì một cô gái sao? Không, anh không khóc vì một cô gái bình thường mà anh khóc cho người phụ nữ anh yêu nhất trên thế gian này. Nước mắt của anh rơi xuống chỉ vì cô.
- Oe... oe... oe.
Tiếng trẻ con khóc vang vọng từ bên trong phòng cấp cứu vang ra xa. Anh giật mình, đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn ánh đèn đỏ tắt. Trường Tư trên tay bế một bé trai còn nữ y tá phía sau bế một bé gái mang ra ngoài. Anh vội vã chạy lại giữ lấy tay hắn hỏi.
- Nhã Kỳ đâu? Cô ấy đâu rồi? Tôi bảo phải giữ lại tính mạng của mẹ cơ mà, cậu không nghe tôi nói sao?
Anh hét lớn đến nỗi cả hàng lang dài đều chỉ nghe thấy tiếng của anh. Nước mắt rơi trên mi người con trai anh tuấn, Thiên Vũ run run cố gắng đợi câu trả lời của Trường Tư.
- Nhã Kỳ cô ấy không sao. Cả mẹ cả con đều an toàn nên cậy đừng lo lắng nữa. Chúng tôi sẽ chuyển Nhã Kỳ đến phòng hồi sức, cậu lo mà chăm sóc cô ấy cho tốt, cô ấy đã cố hết sức mình rồi.
Trường Tư quay người bế đứa bé trên người vẫn còn dính đầy máu đi. Trong cái lúc gần như nhịp tim của cô ngừng đập cô đã nghe thấy tiếng con của cô khóc. Đứa bé nhỏ xíu nằm gọn lỏn trong tay người khác khiến bản năng làm mẹ của cô trỗi dậy. Nhã Kỳ cố gắng hết sức sinh thành công đứa thứ hai. Trước khi rơi vào hôn mê, ánh mắt cô trìu mến nhìn Thiên Nhi và Thiên Hoàng. Lúc đó hắn mới biết thì ra người phụ nữ có thể vì con của họ mà mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
" Nếu như để anh ấy chọn nhất định anh ấy sẽ chọn cứu mẹ. Nhưng tôi xin anh, nếu như có xảy ra chuyện gì thì nhất định anh phải cứu Thiên Nhi và Thiên Hoàng. Hai đứa bé không có tội. "
Giọng nói yếu ớt của cô vẫn còn vang mãi trong tâm trí hắn. Mỗi người đều có một lựa chọn khác nhau nhưng cả hai đều có lí do riêng của họ. Anh chọn cứu cô vì cô là người anh yêu nhất. Còn cô chọn bỏ lại anh mà cứu hai đứa bé vì đó là con cô, cô mang nặng đẻ đau chín tháng người ngày làm sao nói bỏ là bỏ đây.
Lương tâm của một người bác sĩ không cho hắn cắt đứt tình vợ chồng càng không cho hắn chia cắt tình mẫu tử. Vậy nên bằng mọi giá hắn đều phải cứu lấy cả hai. Sự chọn lựa không bao giờ là hạnh phúc khi người kia mất đi.
Giường bệnh của cô được chuyển tới phòng hồi sức vip. Anh đi xuống thanh toán các thủ tục cho cô rồi mới đi lên phòng bệnh của cô. Ánh mắt anh chạm vào người con gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng lạnh lẽo nhưng voi cùng kiên cường. Thiên Vũ nhẹ bước đến bên cô, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô.
- Nhã Kỳ, anh xin lỗi. Sau này chúng ta sẽ không sinh thêm con nữa. Anh không muốn em phải chịu đau như vậy. Nhất định dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ không sinh thêm con nữa, nhé.
Anh âu yếm hôn lên trán cô rồi nhìn cô đang say trong giấc ngủ. Vợ anh luôn đẹp như vậy, kể cả khi cô yếu đuối nhất hay là lúc cô mạnh mẽ nhất đều là vậy.
" Cạch. "
Cánh cửa phòng mở ra, anh giật mình quay người lại. Thì ra là Thư Hân và Bách Hào. Trên tay hai người đang bế Thiên Nhi và Thiên Hoàng. Cả hai đều đáng yêu với cái má bầu bĩnh và bàn tay nhỏ bé.
- Anh Vũ.
Thư Hân đi đến bên anh rồi đưa Thiên Nhi cho anh bế. Nhìn đứa bé trên tay anh lại nhẹ mỉm cười.
" Đúng là giống em thật đấy. Em mau dậy xem xem, con của chúng ta đáng yêu biết nhường nào. "