Cô từng bước từng bước đi vào bên trong. Nhà hàng này lớn hơn cô tưởng. Không gian thoáng mát lại thêm cái ánh sáng vàng nhẹ. Nhìn qua thì có thể thấy nơi đây rất phù hợp cho các đôi tình nhân.
Phòng của cô và Thư Hân ở trên tầng bốn. Hai người phải đi thang máy để lên. Nhưng khi vừa bước đến cửa thang máy cô lại có chút do dự. Chẳng hiểu là tại sao cô lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi đến vậy. Thấy cô vẫn cứ đứng ngây người không chịu vào, Thư Hân nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Sao chị không vào?
Cô bị câu hỏi của Thư Hân kéo về thực tại. Ánh mắt có chút dao động rồi nắm chặt tay bước vào. Khoé miệng cô cong lên, cố trấn an bản thân mà mỉm cười.
- Không sao, chúng ta lên thôi.
- Vâng.
Sau lời đáp của Thư Hân là sự chuyển động của thang máy. Cái áp lực khủng khiếp chẳng biết là từ đâu tới ập xuống đầu cô. Cảm giác đau đến muốn vỡ ra khiến cô đứng không vững. Nhã Kỳ cố gắng tìm một nơi để bám vào. Trước mắt cô tất cả như xoay vòng vòng chẳng tìm thấy lối ra. Rồi một tiếng " ting " vang lên giải thoát cho cô. Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng chạy đi để mặc Thư Hân đứng phía sau gọi í ới.
- Oẹ..
Nhã Kỳ nôn thốc, cả người như mất sức mà ngồi sụp xuống. Đầu cô đau đến mức không tả nổi, cả người mềm nhũn không có lấy một chút sức sống. Gương mặt tái nhợt cùng những vệt mồ hôi lăn dài trên má, cô đưa tay lau đi rồi vịn vào lan can đứng dậy.
Cả người cô lảo đảo không đứng vững, nơi lồng ngực nghẹn lại như không thể thở nổi. Từ xa truyền lại tiếng giày cao gót chạm vào nền đất lạnh. Càng lúc lại càng gần hơn, cô ngẩng đầu lên, nheo mắt để cố nhìn người đứng trước mặt.
- A, đây là chị Kỳ đúng không? Mấy bữa nay em bận quá chẳng qua thăm chị được. Hôm nay tiện có anh Vũ mời đi ăn không ngờ lại được gặp chị.
Là giọng nói của Âu Quý Ly? Cố hít một hơi thật sâu rồi cố gắng giữ lấy một chút bình tĩnh. Đã quang minh chính đại cặp kè với chồng cô còn muốn lên giọng? Nhã Kỳ cười lạnh, trên đời lại có kiểu người như này sao?
- Ngại thật đó dạo này tâm trạng anh ấy không tốt nên chán cơm thèm phở. Nhất thời chỉ là ham muốn những thứ rẻ mạt mà ai cũng có thể có được. Chị cảm thấy khổ cho em thật đó. Vận động mạnh nhiều chắc em mệt lắm nhỉ? Người phải nói xin lỗi là chị mới đúng, xin lỗi vì không qua " thăm " em.
Cô nhấn mạnh từng chữ một như để xỉa xói vào người ả. Quý Ly nghe cô nói thì tức đến xanh mặt, ả hậm hực dậm chân dậm tay mà ôm lấy anh.
- Chị thật là biết đùa. Anh Thiên Vũ tốt như vậy thì lựa chọn ai chẳng được. Người ta chỉ chọn thứ tốt hơn thôi.
Nhìn người mà mình từng yêu tay trong tay với người phụ nữ khác cô cũng chẳng biết phải làm gì. Nhưng cô biết bản thân cần mạnh mẽ hơn ai hết ngay lúc này. Nếu cô nhu nhược nhất định sẽ bị ả đánh bại.
Trong ba tuần qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Thay vì khóc lóc chìm đắm trong đau thương cô vẫn nên mạnh mẽ mà vụt dậy để cướp lại tất cả những gì thuộc về cô. Từ bây giờ Lý Nhã Kỳ sẽ không khiêm nhường bất kể ai.
- Đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ cũ. Dùng lại rồi có thấy tốt không em?1
Cô cười lạnh, trực tiếp đi qua hai người họ. Anh vẫn im lặng mà nhìn về phía trước không quay lại nhìn cô. Có lẽ là chẳng còn tư cách gì để níu cô lại hay là do anh không quan tâm đến cô nữa?
Bóng cô vừa khuất cũng là lúc tim cô như nghẹn lại. Nước mắt trực trào nơi khoé mắt. Ôm lấy nơi lồng ngực vẫn đang đập, cô ngồi thụp xuống đất.
" Rõ ràng là ở ngay trước mắt vậy mà lại chẳng thể nắm bắt. Rõ ràng là có quan hệ nhưng lại chẳng thể xác nhận. Hai người vốn ân ái giờ lại chỉ có thể lướt qua nhau như người dưng. Đến bao giờ... đến bao giờ đây Vũ? "
Cái cảm giác quặn thắt đến khó thở khiến cô như rơi vào vực thẳm sâu chẳng thấy đáy. Nhã Kỳ ôm lấy nơi lồng ngực rồi từ từ đứng dậy. Cô chỉnh lại đầu tóc rồi đi tìm Thư Hân.
Bước chân chậm rãi đi qua từng dãy hành lang dài đông người. Bất chợt một bàn tay nắm lấy tay cô kéo lại. Cả người cô theo đà mà ngả về phía sau như sắp ngã. Nhã Kỳ quay người lại, nhìn thẳng vào cái người vừa kéo cô.
- Chị vừa đi đâu vậy? Ra khỏi thang máy liền chạy vụt đi làm em lo chết đi được.
Thư Hân ra giọng trách móc cô, nó phụng phịu như đứa bé vừa lạc mẹ. Cô bất giác mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nó.
- Chị xin lỗi. Khi đó chị mắc đi vệ sinh nên mới chạy ra lẹ như vậy. Lại làm em lo lắng rồi.
Nó cười hì hì, vòng tay qua ôm lấy eo cô. Nhưng rồi nó chợt nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa bụng cô.
" Sao bụng chị ấy lại có vẻ mập hơn những nơi còn lại nhỉ? "
Gạt đi những điều khó hiểu, nó buông cô ra rồi nắm tay cô đưa đến căn phòng được đặt riêng cho hai người. Một căn phòng sa hoa với rượu vang và các món ăn được bày lên vẫn còn nóng hổi. Chỉ cần nhìn qua cô cũng có thể cảm nhận được bụng mình đang réo liên tục.
- Chị ngồi xuống đây đi.
Thư Hân đi đến kéo ghế cho cô ngồi rồi mới đi đến phía đối diện ngồi xuống. Cô ngồi trên ghế mà chợt trong đầu lại hiện lên một hình ảnh quen thuộc. Anh cũng đã từng kéo ghế cho cô như vậy. Khoé miệng nhẹ cong lên, cô thở dài.
" Khoảnh khắc đó có còn quay lại nữa không? "