Gương mặt cô biến sắc, hai tay nắm chặt lấy tay của Thư Hân không rời. Trong lòng cô có chút lo lắng, chân cô run run như thể không đứng vững được nữa. Thư Hân không nói gì chỉ lặng lẽ gạt tay cô ra. Nó cúi gầm mặt xuống đất như thể nó sợ cô biết chuyện gì đó. Nhã Kỳ thấy phản ứng của nó như vậy thì có thể đoán được vài phần. Nhưng cô không tin vào suy nghĩ của mình, cô không tin là chỉ vì một vài vết thương nhỏ như vậy mà anh nỡ bỏ cô đi.
Bàn tay cô buông thõng trong không gian lạnh lẽo, bước chân cô lùi dần về phía sau. Đôi mắt vô hồn nhìn ra phía cửa sổ nơi hoa đang nở rộ, chim đang chao cánh. Đôi môi nhẹ nở một nụ cười đắng, cô thở dài một tiếng rồi cố trấn an bản thân. Một lần nữa Nhã Kỳ lại ngẩng đầu lên nhìn Thư Hân đang đứng chôn chân tại chỗ nhìn xuống đất.
- Em nói thật cho chị biết đi, chị…
Câu nói chưa kịp nói hết thì phía bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của ai đó. Nói đúng hơn đó là tiếng giày của một người đàn ông đang chạy trên nền đất lạnh. Phía sau cánh cửa, Tư Thuần xuất hiện với vẻ mặt lấm tấm mồ hôi. Hắn bám tay vào cửa thở dốc rồi nhìn cô.
- Tư Thuần, sao anh lại ở đây. Chẳng phải…
Thư Hân nhíu mày khi anh hai của mình bỗng xuất hiện ở đây. Nó đang định nói gì đó nhưng lại nhận ra sự xuất hiện của cô nên thu lại lời nói. Thư Hân bước đến bên cạnh Tư Thuần rồi nhỏ giọng hỏi.
- Chẳng phải anh đang ở chỗ chủ tịch Dương để theo dõi tình hình sao? Anh tới đây làm gì?
Tư Thuần gạt đi giọt mồ hôi chảy dài trên trán rồi trả lời.
- Dương Thiên Vũ, cậu ta tỉnh lại rồi.
Mặc dù đã cố nhỏ giọng để cô không nghe thấy nhưng dường như thứ gì liên quan đến anh lúc này đều không qua nổi tai cô. Nhã Kỳ lập tức đứng bật dậy, trong lòng vui vẻ mà chạy đến giữ lấy tay Tư Thuần. Cô biết bây giờ chỉ có thể nhờ Tư Thuần dẫn cô đi tìm anh.
- Tư Thuần, Vũ… anh ấy đang ở đâu? Cậu có thể dẫn tôi đi đến chỗ anh ấy có được không? Tôi xin cậu đấy.
Ánh mắt cô như đang cầu xin khiến Tư Thuần và Thư Hân đều phải mềm lòng. Bất quá đành dẫn cô đi đến phòng bệnh của Thiên Vũ. Đó là căn phòng vip tầng trên cô. Thang máy vừa mở ra và hai hàng vệ sĩ đứng canh chừng. Cô mải miết chạy ra khỏi thang máy rồi đi tìm phòng anh. Đôi chân với những vết thương chưa lành giờ lại vận động mạnh khiến miệng vết thương rách ra thêm lần nữa. Máu chảy thấm đầy bông băng trắng nhưng cô vẫn tiếp tục chạy loạn đi tìm anh.
- Thiên Vũ…
Qua một lớp cửa kính, cô nhìn thấy gương mặt của anh đang ẩn hiện sau từng lớp bác sĩ đến y tá. Sắc mặt anh xanh xao đến lạ, đôi môi trắng bệch cùng thần thái không còn như trước. Trên đầu còn cuốn một dải băng trắng. Nhìn anh như vậy chẳng hiểu sao tim cô lại đau nhói. Đúng vậy, rất đau. Sau khi kiểm tra sơ bộ cho anh xong thì tất cả bác sĩ cùng y tá bước ra ngoài. Tư Thuần theo đó cũng ra ngoài để trao đổi tình hình của anh với bác sĩ. Thư Hân thì xuống dưới để mua cho anh ít cháo. Bây giờ chỉ còn lại cô đang nhìn anh qua lớp kính. Bàn tay nhỏ đặt lên tấm kính, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy lo lắng như vậy.
- Thiên Vũ…
Giọng cô yếu dần, chân run run như chẳng thể bước tiếp. Anh đang ở trước mặt cô nhưng tại sao cô lại cảm thấy xa đến vậy. Nhã Kỳ quay người, bước từng bước chậm rãi đi vào trong phòng. Cơn đau từ những vết thương vẫn cứ mãi gặm nhấm cô. Nhã Kỳ nhíu mày, chịu mọi sự đau đớn để có thể trở về với anh.
Cô bước đến trước mặt anh nhưng anh lại không nhìn lên dù chỉ một lần. Cô có chút hụt hẫng nhưng vẫn cố gắng đi đến bên cạnh giường của anh. Thiên Vũ nghe thấy tiếng động liền đưa mắt lên nhìn. Bốn mắt chạm nhau, cô nhẹ mỉm cười rồi gọi.
- Thiên Vũ, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh có biết em lo cho anh lắm không hả? Cái đồ ngốc này, nguy hiểm như vậy mà anh vẫn đâm đầu vào. Anh coi em là người thừa sao? Anh không nói gì với em mà đã bỏ đi như vậy rồi, anh quá đáng lắm.
Cảm xúc trong cô lúc này như vỡ òa. Có một thứ gì đó khiến cô muốn khóc. Khóe mắt cô cay cay, một giọt nước mắt nóng hổi tràn qua mi. Nhìn thấy cô như vậy anh không hề dỗ dành cũng chẳng ôm cô vào lòng. Đáp lại hành động cùng lời nói của cô chỉ là một cái liếc mắt lạnh. Thiên Vũ dựa người ra sau rồi khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn cô.
- Cô đang nói gì vậy? Lại là một trong số những cô gái cuồng tôi sao? Hay là lại muốn trèo lên giường của tôi hả?
Lời nói của anh như một nhát chí mạng chém thẳng vào tâm trí cô. Nhã Kỳ như chết lặng, tai cô ù dần đi như không muốn tin rằng cái lời nói kia chính là của anh nói. Ánh mắt anh nhìn cô không còn dịu dàng, không ân cần như trước nữa. Thay vào đó là một cái nhìn lạnh đến thấu xương. Cô cố gắng gượng cười, tự lừa dối bản thân rằng mình đã nghe nhầm. Nhã Kỳ lắc lắc đầu rồi đi đến bên giường anh mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
- Thiên Vũ à, anh nói gì vậy? Có phải là do em đến quá trễ nên khiến anh bị thương như vậy không? Có phải là do em đã làm gì sai không? Vũ à, anh đừng như vậy mà…
Không những không an ủi cô mà anh còn thẳng tay đẩy ngã cô. Anh nhíu mày, phủi phủi tay áo nơi mà cô vừa chạm vào rồi chán ghét nói.
- Cô là ai vậy hả? Tự tiện vào đây còn dám gọi thẳng tên tôi như vậy. Muốn chết rồi sao? Mau cút ra ngoài cho tôi.