Cố Ngọc Lam lái xe đụng Đường Ngọc Sở, hoàn toàn chọc giận Lục Triều Dương.
Gần đây tập đoàn Bùi Thị có một hạng mục, chuẩn bị hợp tác với một tập đoàn lớn ở nước ngoài, vì hạng mục này, trước sau cao thấp trong công ty bận rộn cả năm, đầu tư hết tâm huyết và tài lực, cho đến gần đây mới vượt qua được quan hệ hợp tác, hiện tại chỉ còn thiếu một bước.
Chỉ cần ký xong hợp đồng, như vậy tập đoàn Bùi Thị sẽ có không ít người bơm tiền vào, một khi thành công công, Bùi thị sẽ bước lên đỉnh cao mới, sẽ mang đến lợi nhuận mấy nghìn tỷ.
Nhưng mà ngay lúc cao thấp của tập đoàn Bùi thị đắm chìm trong sự vui sướng thì tập đoàn lớn này đột nhiên thông báo, không có ý định hợp tác với Bùi Thị.
Đối phương bất ngờ chuyển biến là Bùi Hằng Phúc và ba của anh ta Bùi Vân Trạch có chút trở tay không kịp.
Trước đây tập đoàn Bùi thị vì hạng mục này, đã nhiều lần vay ngân hàng, hôm nay hợp tác bị từ chối, sẽ tạo thành thiếu hụt quan trọng của tập đoàn Bùi thị, thậm chí sẽ gặp tình trạng không đủ tiền vốn.
Trong lúc nhất thời, hai cha con Bùi Vân Trạch va Bùi Hằng Phúc lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
"Hằng Phúc, trước đây tập đoàn Welles đều do con tiến hành bạc bạc, hợp đồng này không ký nữa, là vì lý do gì? Trước công ty chúng ta đàm phán với người phụ trách châu Á của bọn họ không phải vô cùng hài lòng sao?"
Bùi Vân Trạch cũng là nhân vật lớn đã vượt qua sóng to gió lớn, hôm nay vì chuyện này, cũng rất khó giữ tỉnh táo.
"Tình huống cụ thể con đang nghĩ biện pháp giải thích, chỉ có điều, người phụ trách tập đoàn Welles giống như cố ý tránh đi, đến bây giờ con vẫn không thể liên hệ với anh ta."
Mấy ngày nay, Bùi Hằng Phúc cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí đi ngủ cũng không ngon, cả người có vẻ vô cùng nôn nóng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tập đoàn Welles mấy năm nay ở châu Âu quật khởi vô cùng nhanh chóng, bon họ có quan hệ mật thiết với rất nhiều tập đoàn lớn ở nước ngoài, dường như tài lực vô cùng hùng hậu, bối cường đại, cho dù thật sự không muốn hợp tác với chúng ta, cũng không thể trốn tránh không gặp. Tự con suy nghĩ cẩn thận này, sau cùng không đạt được hợp đồng, có phải là không cẩn thận xảy ra chuyện không may, đắc tội với người nào bên Welles?"
Bùi Vân Trạch dù sao cũng không phải là tay mơ trong thương giới, nhanh chóng phát hiện cái sai bên trong.
Bùi Hằng Phúc nhíu mày, nghĩ một lát, kiên quyết lắc đầu: "Sẽ không, ba, ba cũng biết coi xem trọng hạng mục này thế nào, lúc nói chuyện hợp tác chi tiết với người phụ trách Welles, con cũng biểu hiện rất đúng mực, hoàn toàn không đắc tội với đối phương."
"Dù là thế nào, chuyện này tốt nhất nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết, nếu như bị mấy ông già trong công ty biết, không biết lại xảy ra chuyện gì."
Bùi Vân Trạch suy tư một lát, vẫn cảm thấy không ổn, vội vàng dặn dò Bùi Hằng Phúc: "Để phòng ngừa rủi ro, trước khi Welles trả lời, chúng ta phải tìm được nhà đầu tư khác. Hạng mục này quá mức quan trọng với công ty, kéo dài thêm một ngày, tổn thất sẽ tăng thêm một con số. Nếu trong thời gian ngắn thì vẫn ổn, nếu như một tháng còn chưa dứt ra, vậy vì tập đoàn Bùi thị không chỉ có tổn thất nghiêm trọng, thậm chí còn có khả năng rơi vào nguy cơ."
Chuyện đã đến nước này, Bùi Vân Trạch cũng không dám đem hy vọng xa vời đặt lên trên tập đoàn Welles.
Ông ta cũng rõ, cho dù thật sự tìm được nhà đầu tư khác, chỉ sợ đối phương cũng sẽ mượn cơ hội ép giá dữ dội, dù sao, không phải công ty nào cũng có năng lực như là Welles.
Mà cái này đối với tập đoàn Bùi Thị, là một tổn thất không nhỏ.
Nhưng mà, bây giờ bọn họ đâm lao đành phải theo lao, ngoại trừ làm như vậy, căn bản không có lựa chọn nào khác.
Bùi Hằng Phúc biết rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, sắc mặt cũng có chút nặng nề, thế nhưng anh ta không biết, Bùi thị xuất hiện nguy cơ như vậy, hoàn toàn là vì sự ác độc của Cố Ngọc Lam tạo thành.
Mà làm đầu sỏ gây nên Cố Ngọc Lam hai hôm nay bận rộn kéo lại hình tượng của mình, khắp nơi mời khách ăn cơm.
Tần Thúy Kiều nhìn chồng và con mình loay hoay sứt đầu mẻ trán vì công ty, trừng mắt nhìn Cố Ngọc Lam hoàn toàn không hiểu lấy đại cục làm trọng nói: "Hằng Phúc mấy hôm nay vì chuyện công ty bận đến nỗi cơm chẳng buồn ăn, cô là vợ nó, không biết thông cảm thì thôi, còn mỗi ngày chạy ra ngoài. Cô xem thời gian này cô làm được cái việc gì, ngoại trừ ra ngoài làm mất mặt nhà họ Bùi, tìm phiền phức, cô còn làm cái gì?"
"Nhà họ Bùi dù thế nào cũng là danh môn có mặt mũi, cô lại ngày ngày xuất đầu lộ diện chạy ra ngoài, đã có con, vậy thì ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, đừng có mãi bôi xấu cho nhà họ Bùi, cô không ngại mất mặt, tôi còn ngại không dám gặp người."
Tần Thúy Kiều bất mãn với Cố Ngọc Lam, rõ ràng đã đè nén đến một mức độ nhất định, không nhịn nỗi nửa, cuối cùng bạo phát ra. .
Cố Ngọc Lam bị nói như vậy trong lòng căm tức, nhưng mà ở ngay trước mặt Tần Thúy Kiều, cô ta cũng không dám tranh luận, đành phải nịnh nọt nói: "Mẹ, con không quan tâm Hằng Phúc là con sai, con sẽ sửa, mẹ đừng nóng giận."
Tần Thúy Kiều hừ lạnh một câu: "Hừ, tốt nhất là thế, bây giờ công ty đang có nguy cơ, tôi cũng không yêu cầu cao siêu cô giúp đỡ cái gì. Nhưng mà tôi không cho em phép cô lộ diện khắp nơi làm phiền Hằng Phúc, việc nhỏ này của cô so với công ty không đáng nhắc đến."
"Vâng, con biết rồi."
Cố Ngọc Lam cắn môi dưới, phi thường dịu dàng gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng vô cùng hận.
Mặc dù trên danh nghĩa cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, nhưng Cố Ngọc Lam lại rất rõ ràng, Tần Thúy Kiều vẫn luôn xem thường cô ta.
Trong xương Tần Thúy Kiều rất coi trọng một người phu nhân môn đăng hộ đố, lúc trước chấp nhận cô, một là vì Cố Ngọc Lam mang thai, hai là Bùi Hằng Phúc kiên trì, ba là bà biết rõ Đường Tù sẽ chia 20% cổ phần công ty cho Cố Ngọc Lam.
Chỉ là, bây giờ đã qua một tháng, đừng nói 20% cổ phần, bọn họ ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Tần Thúy Kiều càng nghĩ càng giận, bởi vậy càng nhìn Cố Ngọc Lam càng không vừa mắt.
Trong lòng bà đột nhiên có một ý, nếu như Cố Ngọc Lam có thể sinh được bé trai, như vậy mợ chủ nhà họ Cố này sẽ cho cô ta, nhưng cũng chưa chắc, nếu sinh ra là bé gái, vậy cô ta sẽ không bảo vệ được hôn ước này của mình, một lần nữa xem xét đối tượng môn đăng hộ đối cho Bùi Hằng Phúc.
Cố Ngọc Lam dường như cũng không biết Tần Thúy Kiều nghĩ gì, nhưng cô ta biết, nếu như cô ta không lấy được 20% cổ phần này, thân phận phu nhân nhà giàu tương lai của cô, chỉ sợ gặp rủi ro.
Cô ta muốn giữ vững những gì mình có, vậy thì phải tìm chỗ đột phát.
Mấy ngày trước lái xe đâm vào Đường Ngọc Sở, Cố Ngọc Lam vẫn luôn lo lắng cô sẽ đến tìm phiền toán, cho nên là lo lắng mấy ngày
Nhưng rõ ràng, vẫn luôn không có gì xảy ra.
Nhưng mà, lần trước cô ta thất thủ, Đường Ngọc Sở nhất định sẽ tìm cách phòng cô ta, rõ ràng không thể ra tay từ trên người cô, đột phá duy nhất, chính là Đường Tùng.
Nghĩ đến đây, Cố Ngọc Lam không khỏi híp mắt, đáy mắt đột nhiên qua một toan tính hung ác.
Cái lão già chết tiệt kia, đã không để ý tình cảm như vậy, vậy thì đừng trách cô ta lòng dạ độc ác!