“Thật vô sỉ!”
Tống An Kỳ tức giận, giận dữ chửi bới ở bên cạnh.
Đường Ngọc Sở không nói gì, nhưng bởi vì ánh mắt đắc ý của Cố Ngọc Lam trên sân khấu mà đôi mắt của cô đột nhiên trở nên có chút nguy hiểm.
“Cô Đường Ngọc Sở, không biết lời mà cô Cố nói hồi nãy có phải là thật không?”
Không ít phương tiện truyền thông quay sang hỏi Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên môi nở một nụ cười: “Chuyện giữa tôi và cô Cố quả thật đã trôi qua. Dù gì thì tôi vẫn có cuộc sống của riêng mình. Còn về chuyện hoá giải mâu thuẫn, cũng không hẳn. Một người bị chó cắn qua một lần, trong lòng ít nhiều cũng sẽ để lại ám ảnh, cho nên khi gặp lại con chó đó lần nữa, sẽ luôn tránh xa một chút. Nếu như cứ ngu ngốc mà sáp đến gần, ai mà biết con chó đó có cắn thêm một cái không chứ?”
“...”
Cái ví vụ này của Đường Ngọc Sở vừa thốt ra, trực tiếp khiến cho tất cả phóng viên truyền thông á khẩu không nói gì.
So sánh Cố Ngọc Lam với chó, cái này cũng thật là…khiến người ta không thể phản bác!
Trên sân khấu, Cố Ngọc Lam bởi vì câu trả lời của Đường Ngọc Sở mà sắc mặt tái xanh.
Cô ta vốn muốn mượn cơ hội này để cho Đường Ngọc Sở chút khó xử, không ngờ lại bị người phụ nữ này đánh lại một đòn, nhưng lại không thể phát cáu ra.
“Các vị, hôm nay là buổi họp báo của cô Cố, cô ta mới là nhân vật chính, mọi người đừng đặt tiêu điểm lên người không quan trọng như tôi, nếu không mọi người sẽ lại tưởng tôi vì muốn nổi tiếng cho nên mượn cơ hội để tăng độ hot đó.”
Khóe môi cong lên đầy giễu cợt với đám người, lời này của Đường Ngọc Sở đã trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của đám phóng viên còn muốn đặt câu hỏi.
Đám người lũ lượt cảm thấy xấu hổ, Đường Ngọc Sở này cũng là một nhân vật lợi hại, nhìn ra Đường Ngọc Sở không mang ý tốt, dứt khoác một làm hai từ bỏ, trực tiếp ngăn cản sự làm khó dễ của mọi người.
Đám truyền thông nghe vậy, cũng không tiện hỏi nữa, chỉ đành hậm hực mà thu ánh mắt về.
Buổi họp báo comeback của Cố Ngọc Lam rất nhanh đã kết thúc.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, đã gây náo loạn không nhỏ trên mạng.
Không ít cư dân mạng đã phản đối sự trở lại của Cố Ngọc Lam, thậm chí Thời Thuỵ cũng bị mắng theo.
Đối với những luồng dư luận này, Thời Thuỵ rõ ràng đã có biện pháp đối phó, nhanh chóng áp dụng cách thức quan hệ công chúng, lên tiếng thanh minh.
Khi trên mạng đang rầm rộ thì không ít phóng viên khi nghe tin này đã chạy đến cửa Hoàng Đình nằm vùng, cố gắng moi ra một số tin tức liên quan đến việc hợp tác phim điện ảnh từ miệng của nhân viên nội bộ của Hoàng Đình.
Nhưng Hoàng Đình đã không có bất kỳ phản hồi nào cho đến nay.
“Không hổ là người có bối cảnh, trở lại một cái còn có thể náo nhiệt rầm rộ hơn cả minh tinh tuyến một nữa, Bùi Hằng Phúc chắc đã bỏ ra không ít tiền ra để mua phương tiện truyền thông nhỉ?”
Khi ăn cơm trưa, Tống An Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình đầy tin tức mà cười khẩy nói.
Vẻ mặt của Đường Ngọc Sở rất bình tĩnh: “Có tiền thì làm việc gì cũng dễ, tin tức này mà hot, cư dân mạng đều sẽ tập trung lên người cô ta, tuy những dư luận không được tốt, nhưng ít nhất là mục đích của Cố Ngọc Lam đã đạt được rồi, tớ nghĩ, từ nay về sau, sẽ không có ai không biết cô ta là ai nữa rồi.”
“Nhưng mà cơm trong cái giới này cũng không dễ ăn như vậy, nếu như cô ta không có chút thành tựu trong diễn xuất gì, chỉ dựa vào lăng xê tạo tin tức thôi, sẽ không thể đứng vững được, không đáng lo ngại.”
Tống An Kỳ gật đầu: “Cũng đúng, với kỹ năng diễn xuất của cô ta, cho dù có giao cho cô ta một vai nữ số một, e rằng cũng sẽ không nổi được.”
“Khó nói lắm, đừng xem thường Cố Ngọc Lam, nếu cô ta đã có Bùi Hằng Phúc chống lưng, vậy thì đầu cơ trục lợi một chút cũng sẽ có cơ hội nổi tiếng, ví dụ tham gia một số chương trình thực tế.”
Nói đến đây, Đường Ngọc Sở chậm rãi cười một cái: “Nhưng mà, cho dù là vậy tớ cũng không sợ, tớ ngược lại còn rất tò mò, bước tiếp theo cô ta sẽ đối phó tớ như thế nào.”
“Người phụ nữ đó nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, ai mà biết cô ta sẽ làm thế nào chứ. Còn cậu đó, gặp phải loại chuyện này, người khác né còn không kịp, sao cậu lại liều mạng lao vào chứ?”
Tống An Kỳ buồn cười mà nhìn cô, trợn trắng mắt một cái.
Đường Ngọc Sở hờ hững nhún vai, đúng lúc này, Lục Triều Dương gửi cho cô một tin nhắn.
Đường Ngọc Sở xem xong, lập tức có tinh thần, vội vàng vẫy vẫy tay với Tống An Kỳ: “Hoàng Đình sắp đưa ra đáp trả rồi.”
“Nhanh vậy à?”
Tống An Kỳ hai mắt liền sáng lên, lập tức sáp đầu tới.
Ngay sau đó, Đường Ngọc Sở liền nhìn thấy tài khoản chính thức của Hoàng Đình trên Facebook đưa ra tuyên bố.
Tuyên bố nêu rõ rằng danh sách các diễn viên cho bộ phim điện ảnh mới mà Hoàng Đình hợp tác với Thời Thuỵ đã được xác nhận, yêu cầu những ai rắp râm muốn mượn Hoàng Đình để lăng xê tự giải quyết ổn thoả, nếu không hậu quả tự chịu.
Tuyên bố của Hoàng Đình chỉ vỏn vẹn vài câu, nhưng ý vị uy hiếp bên trong nó là rất rõ ràng.
Trong làng giải trí, chưa ai dám dùng Hoàng Đình để lăng xê rầm rộ như Cố Ngọc Lam.
Không phải là chưa từng có ai làm điều này trước đây, mà bởi vì, chỉ cần bọn họ dẫm lên Hoàng Đình để lăng xê, số phận cuối cùng của bọn họ đều vô cùng thê thảm.
Đắc tội với Hoàng Đình, về cơ bản là cáo biệt với giới giải trí rồi!
“Ha ha ha, sau này vui rồi. Mau xem xem bên dưới có comment thế nào đi.”
Sau khi xem tuyên bố của Hoàng Đình xong, Tống An Kỳ lập tức cười trên nỗi đau của người khác mà ha hả ra tiếng.
Đường Ngọc Sở mở bình luận ra, bên dưới một đám người đang cười giễu Cố Ngọc Lam không biết tự lượng sức, có người trực tiếp tag Cố Ngọc Lam vào, để cô ta đến xem.
Một tuyên bố quay trở lại tốt đẹp, bởi vì sự đáp trả của Hoàng Đình mà biến thành trò cười.
“Tớ gần như là có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận tột độ của Cố Ngọc Lam rồi.”
Xem xong, Đường Ngọc Sở mỉm cười mà đưa ra đánh giá.
Tống An Kỳ vui đến nỗi cười không khép miệng: “Tớ sùng bái Tổng giám đốc Lục nhà các cậu chết mất.”