Lục Triều Dương nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên đỉnh đầu cô: “Ngọc Sở, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng sẽ có cách.”
“Anh muốn giúp em sao?” Đường Ngọc Sở nghiêng đầu xem anh, đôi mắt lóe lên sự chờ mong.
Lục Triều Dương hơi nhíu mày, câu trả lời rất rõ ràng, nhưng anh vẫn cố ý thừa nước đục thả câu: “Em đoán xem?”
Đường Ngọc Sở cười: “Em không đoán.”
Cô biết anh nhất định sẽ giúp mình cho nên không cần phải đoán.
Lục Triều Dương cười sờ đầu cô: “Chờ tin tức tốt của anh.”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh cả, chị dâu, ăn cơm thôi.”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, Đường Ngọc Sở lập tức ngồi thẳng người nhìn qua bên kia, cô thấy Lục Thanh Chiêu nhô đầu từ phòng ăn nhìn về phía này.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Ngọc Sở cất giọng đáp, sau đó kéo Lục Triều Dương đứng lên đi tới phòng ăn.
...
“Anh cả, ông già nói em về nhà một chuyến.”
Lúc ăn cơm được một nửa thì Lục Thanh Chiêu đột nhiên nói như vậy.
Tay Đường Ngọc Sở đang gắp đồ ăn thì dừng lại ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
Không thể nào, nhà họ Lục thật sự muốn bắt đầu xuống tay với Thanh Chiêu sao?
“Cậu nói với ông ta, cậu sẽ không trở về.” Lục Triều Dương vẫn bình tĩnh, cũng không hề bất ngờ.
Anh hiểu rõ ba mình, nếu lời đã nói ra thì sớm hay muộn cũng sẽ có hành động.
Nhưng ông ta quên sau lưng Thanh Chiêu còn có người anh cả này, không phải là quả hồng mềm để mặc cho ông ta nắn bóp.
“Em đã nói với ông ta như thế.” Lục Thanh Chiêu nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi: “Anh cả, lúc trước anh và chị dâu trở về có phải xảy ra chuyện gì đúng không? Nếu không thì sao ông già tự nhiên muốn em quay về chứ?”
Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương nhìn nhau mím môi, lần đó sau khi quay về từ nhà họ Lục thì cô và Triều Dương không nói tình hình cụ thể cho mấy người Thanh Chiêu Tiêu Tiêu biết, chỉ nói qua loa ông ta không đồng ý bọn họ kết hôn.
Cô và Triều Dương không muốn Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu gặp phiền phức không cần thiết, cố gắng bảo vệ bọn họ, nhưng hiện tại Thanh Chiêu hỏi làm cho cô cũng không biết nên nói cái gì.
“Hả? Sao hai người không nói lời nào?” Lục Thanh Chiêu nghi ngờ nhìn bọn họ.
Đường Ngọc Sở hạ lông mày xuống, sau đó gắp một con tôm đặt vào chén anh ta, cười nói: “Anh thích ăn tôm nhất, ăn nhiều một chút.”
Lục Thanh Chiêu nhìn cô cười, sau đó cúi đầu nhìn con tim trong chén như suy nghĩ gì đó, anh ta mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng điệu chắc chắn nói: “Hai người giấu em chuyện gì đó.”
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lục Triều Dương, anh thong thả đặt đũa trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía Lục Thanh Chiêu: “Cậu cảm thấy bọn tôi giấu cậu chuyện gì?”
Lục Thanh Chiêu nhíu mày: “Lúc hai người quay về, ngoại trừ ông già không chấp nhận hai người kết hôn thì còn có nói gì đó. Ví dụ như uy hiếp hai người nói.”
Quả nhiên là người nhà họ Lục, hiểu rõ ba mình như vậy.
Đường Ngọc Sở nhướng mày, nghĩ thầm cũng không cần giấu Thanh Chiêu, nói ra thì anh ta cũng có sự chuẩn bị.
Vì thế cô nói: “Thanh Chiêu, cậu nói không sai, ba cậu thật sự đã uy hiếp Triều Dương, nhưng...Ông ta dùng cậu để uy hiếp Triều Dương.”
“Em?” Lục Thanh Chiêu kinh ngạc nhướng mày: “Vì sao?”
“Bởi vì cậu là em trai của Triều Dương.”
Lục Thanh Chiêu khó tin cười nhạo: “Em là em trai của anh cả, chứ có phải là con của anh ấy đâu, ông ta lại dùng em để uy hiếp một đứa con trai khác, đúng là 'người ba tốt'!”
Đường Ngọc Sở nghe anh ta trào phúng thì nhếch môi: “Ông ta muốn khống chế cậu, sau đó dùng cậu để không chế Triều Dương. Tôi cũng lần đầu tiên thấy người ba như thế.”
Ba cô còn không bằng ông ta đâu.
“Ông ta đang nằm mơ rồi!” Lục Thanh Chiêu cảm thấy trong lòng đầy lửa giận, hận không thể quay về nhà họ Lục để cắt đứt quan hệ ba con với ông già.
Nếu không phải vì mẹ thì anh ta thật sự rất muốn cắt đứt quan hệ ba con với ông ta, tránh cho mình lại gây rắc rối cho anh cả.
“Anh cả, hiện tại làm sao bây giờ?” Lục Thanh Chiêu hỏi.
“Lặng lẽ theo dõi biến đổi.” Lục Triều Dương vẫn nhẹ nhàng như mây gió, dường như bọn họ đang nói chuyện không liên quan đến anh vậy.
Không phải anh nhẹ nhàng như mây gió, mà đã chuẩn bị xong tâm lý đối phó.
Tới đâu hay tới đó vậy.
Lục Thanh Chiêu mím môi, sau đó dựa vào lưng ghế: “Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.”
Thím Ngô đã cực khổ chuẩn bị bàn cơm trước mặt, nhưng nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không còn tâm trạng ăn cơm.
Không khí trở nên có chút nặng nề, Đường Ngọc Sở nhìn Lục Thanh Chiêu lại nhìn Lục Triều Dương, một người tức giận, một người bình tĩnh, hai phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Cô không nhịn được cười: “Được rồi, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng, nên ăn cơm thì cứ ăn cơm, nếu không thì sao có sức lực đối mặt với tất cả mọi chuyện sắp xảy ra chứ.”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng người, cầm đũa trên bàn: “Chị dâu, chị nói không sai. Chúng ta phải ăn no thì mới có thể đối phó với ông già được.”
Anh ta nói xong thì cầm chén cơm ăn ngấu nghiến giống như đói bụng mấy ngày rồi.
Đường Ngọc Sở thấy vậy thì bật cười lắc đầu, cảm xúc của anh ta tới nhanh nhưng đi cũng nhanh.
Cô quay đầu nhìn Lục Triều Dương vẫn không động đũa, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, cô nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, sau đó gắp đồ ăn đặt vào chén anh, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, gần đây anh rất gầy.”
Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô, khóe môi như có như không cong lên: “Cảm ơn bà xã đã quan tâm.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Đường Ngọc Sở tức giận liếc anh một cái, sau đó thúc giục anh nhanh chóng ăn cơm, nếu không thì đồ ăn sẽ nguội.
Ánh đèn màu cam chiếu xuống phòng ăn tạo nên bầu không khí ấm áp, bọn họ yên lặng ăn cơm, không ai nói chuyện.
Nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, sắp tới phải đánh một trận ác liệt.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra làm cho trong lòng bọn họ có chút lo lắng.
...
Thẩm Tử Dục đưa Tống An Kỳ và ba mẹ cô về nhà xong thì trở về nhà họ Thẩm.
Anh ta đi tới lầu hai thì đúng lúc Hứa Tâm Tĩnh đi ra khỏi phòng ông cụ Thẩm, anh ta dừng bước, hai tay đút túi quần, im lặng nhìn cô ta.
Hứa Tâm Tĩnh nói chuyện với ông cụ Thẩm rất lâu, đến khi ông cụ mệt mỏi ngủ thiếp đi thì cô ta mới rời khỏi phòng.
Không ngờ cô ta vừa ra ngoài thì đúng lúc gặp Thẩm Tử Dục vừa về nhà.
Cô ta sửng sốt, sau đó cười tươi dịu dàng nói: “Anh ba, anh đã về rồi.”
Thẩm Tử Dục cười: “Ừm, anh vừa về.”
Sau đó anh ta đi về phía cô ta, dừng chân ở trước mặt cô ta nhìn phòng của ông cụ Thẩm, mở miệng hỏi: “Ông nội ngủ rồi sao?”
Hứa Tâm Tĩnh “Ừm” một tiếng: “Ông vừa mới ngủ thôi. Anh muốn đi vào xem ông ấy cũng không sao.”
Cô ta cho rằng anh ta muốn đi vào xem ông cụ Thẩm nên đứng qua một bên.
“Ông ngủ rồi thì thôi.” Thẩm Tử Dục nói, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Hứa Tâm Tĩnh: “Tâm Tĩnh, em có thời gian không? Chúng ta tâm sự được không?”
“Hả?” Hứa Tâm Tĩnh kinh ngạc mở to mắt.
Cô ta không nghe lầm không? Anh ta muốn tâm sự với mình?