Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đã gọi trước đó lên, vừa hay phá vỡ sự yên tĩnh có phần ngại ngùng này.
“Chị dâu...” Minh Tiểu Tiểu nhing Đường Ngọc Sở, sau đó lại nhìn sang Ứng Tiêu Tiêu, nhíu mày, do dự một lúc: “Bạn gái của anh Thanh Chiêu, hai người muốn ăn cái gì?”
Bạn gái của anh Thanh Chiêu?
Ứng Tiêu Tiêu khẽ nhướn mày, cách xưng hô này đủ dài đủ nhíu lời.
Vì thế, Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười với Minh Tiểu Tiểu: “Cô gọi tôi là chị Tiêu Tiêu là được rồi.”
“Được, chị Tiêu Tiêu.” Minh Tiểu Tiêu đáp lại cùng một nụ cười.
“Chị dâu, các chị muốn ăn gì tự mình gọi.”
Lục Thanh Chiêu kêu nhân viên phục vụ cầm hai cuốn menu.
“Nếu như đói bụng rồi, ăn của anh trước đi.” Lục Triều Dương luôn không lên tiếng dịu dàng nói với Đường Ngọc Sở.
“Anh cả, quả nhiên chỉ có ở trước mặt chị dâu anh mới mở miệng nói câu dài như thế.” Lục Thanh Chiêu cười trêu.
Trên đường từ công ty đến Dải Ngân Hà, đều là anh và Minh Tiểu Tiểu nói chuyện không ngừng, anh cả nhiều nhất chỉ “ừm”, “ồ” giọng nói chỉ ngắn ngủi như thế, hoàn toàn chính là lười để tâm đến bọn họ.
Cho dù đối với Tiểu Tiểu mấy năm không gặp, cũng không nhiệt tình hơn được bao nhiêu, vẫn lạnh nhạt như thế.
Cũng phải, anh cả cũng chỉ có ở trước mặt chị dâu mới giống một con người bình thường, không còn là một núi băng lớn khó lại gần.
“Thanh Chiêu, cậu đây lại không hiểu rồi. Anh cậu đây gọi là tiếc chữ như vàng, chỉ có ở trước mặt người mình để tâm mới có thể mở miệng. Nếu không đều lãng phí rồi.” Đường Ngọc Sở liếc Lục Thanh Chiêu, khóe miệng cong lên.
Đó là độ cong đắc ý.
“Phải, chị dâu nói đúng, người anh cả để tâm là chị dâu, nói chuyện cùng những người như bọn em đều là đang lãng phí.”
Lục Thanh Chiêu cố làm ra vẻ thở dài bất lực: “Tội nghiệp em còn là em trai ruột của anh ấy.”
Nghe thế, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
Minh Tiểu Tiểu nhíu mày: “Thì ra em không phải người mà anh Triều Dương để ý, cho nên anh mới không có nói chuyện với em.”
Giọng điệu của cô ta có mang theo một chút bất mãn lại có một chút thất vọng.
Đường Ngọc Sở liếc nhìn cô ta, thấy vẻ mặt cô ta có chút không vui, vội giải thích: “Tiểu Tiểu, cô đừng coi là thật, tôi chỉ là nói đùa với Thanh Chiêu mà thôi.”
“Nói đùa?” Lông mày của Minh Tiểu Tiểu nhíu lại càng chặt.
“Ừm, đùa thôi.” Đường Ngọc Sở mỉm cười gật đầu, sau đó bổ sung: “Triều Dương để tâm đến ai, không phải cùng ai nói chuyện nhiều mà đến đo lường. Tính cách của anh ấy tương đối lạnh lùng, có khi để tâm một người cũng không biết biểu hiện ra.”
“Vậy sao?” Minh Tiểu Tiểu nhìn Lục Triều Dương, thấy ánh mắt anh dịu dàng nhìn Đường Ngọc Sở, đáy lòng hơi nhói đau, cô cụp mắt che đậy suy nghĩ trong mắt, nhoẻn miệng: “Thì ra là như thế, vậy em không cần cảm thấy buồn nữa.”
Đường Ngọc Sở không có nhận ra sự khác thường của cô ta, vẫn khẽ mỉm cười nói: “Ừm, không cần buồn.”
Ứng Tiêu Tiêu thâm ý nhìn Minh Tiểu Tiểu, sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Chiêu, mở miệng hỏi: “Các anh quen biết rất lâu rồi sao?”
Lục Thanh Chiêu gật đầu: “Ừm, em ấy là em họ của Sở Ngạn Lâm, cho nên cũng coi như cùng chúng tôi lớn lên từ nhỏ.”
Cùng nhau lớn lên? Tình cảm đó không nói cũng hiểu.
Ứng Tiêu Tiêu trầm tư một lúc, sau đó nhoẻn miệng, khẽ gọi: “Tiểu Tiểu.”
“Hửm?” Minh Tiểu Tiểu ngẩng đầu.
“Cô có bạn trai chưa?” Ứng Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, câu hỏi như quan tâm, nhưng lại thấp thoáng mang theo tia thăm dò.
Minh Tiểu Tiểu sững người: “Em chưa có bạn trai.”
“Không có à.” Mắt của Ứng Tiêu Tiêu sáng lên, sau đó nhiệt tình nói: “Có cần tôi giới thiệu một người cho cô không.”
Thấy vẻ mặt nhiệt tình quá mức của cô, đáy mắt Minh Tiểu Tiểu nhanh chóng vụt qua một tia căm ghét, cô ta khẽ lắc đầu: “Không cần, cảm ơn chị Tiêu Tiêu.”
Giọng điệu của cô ta có hơi xa cách, không có nhiệt tình như lúc đầu.
Ứng Tiêu Tiêu đương nhiên nghe ra, nhưng cô vẫn kiên trì: “Không sao, tôi có một em trai rất đẹp trai, chắc chắn sẽ là mẫu hình cô thích.”
Đây gọi là tất cả người có thể là kẻ địch đều phải giết chết từ trong trứng nước.
Ứng Tiêu Tiêu biểu hiện quá nhiệt tình khẩn thiết, Đường Ngọc Sở không nhịn được nhíu mày: “Tiêu Tiêu, cậu đây là muốn làm bà mai muốn điên rồi sao?”
Hoàn toàn chính là không có não, lần đầu tiên gặp Minh Tiểu Tiểu thì khẩn trương muốn giới thiệu bạn trai cho người ta, cũng không sợ người ta không vui hay tức giận sao?
“Tớ đây không phải là có lòng tốt hay sao?” Ứng Tiêu Tiêu có chút ủy khuất nói.
Ánh mắt của cô nhìn Ứng Tiêu Tiêu mang theo ý muốn nói “Nhưng cậu bây giờ quá mất chừng mực rồi, không giống cậu lúc bình thường.”
Bởi vì là bạn thân, cho Đường Ngọc Sở nói chuyện cũng không có chút lưu tình.
Đồng tử của cô rất đen rất đen, bị cô nhìn nhằm chằm như thế, cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm.
Có loại cảm giác tâm tư bị nhìn thấu, Ứng Tiêu Tiêu cười khan mói: “Thôi được rồi, bà mai này tớ không làm nữa.”
Đường Ngọc Sở thở dài bất lực, sau đó quay sang mỉm cười nói với Minh Tiểu Tiểu: “Đừng để ý cô ấy, cô ấy có khi thần kinh thiếu mất một sợi.”
Lục Thanh Chiêu ở một bên âm thầm cười trộm, cũng chỉ có chị dâu mới dám nói cô Ứng như thế.
Minh Tiểu Tiểu mỉm cười lắc đầu: “Không sao, chị Tiêu Tiêu cũng chỉ là có lòng tốt.”
Thấy nụ cười đơn giản không chút tạp niệm của cô ta, ý cười bên môi của Đường Ngọc Sở cũng càng thêm sâu” “Cảm ơn em đã hiểu.”
Nói xong, cô ngước mắt ra hiệu mắt với Ứng Tiêu Tiêu: cậu xem đi, người ta tuổi nhỏ hơn cậu, quá hiểu chuyện rồi.”
Ứng Tiêu Tiêu nhướn mày, biểu cảm có chút khinh thường, có khi cậu khóc đó.
Đường Ngọc Sở không để tâm mà mỉm cười, đối tượng xem mắt mà ba của Triều Dương sắp xếp hình như cũng không có tồi tệ như thế.
Cô quay đầu nhìn sang Lục Triều Dương, vừa hay chạm vào đôi mắt đen láy sâu thăm của anh.
Vì thế, cô đanh mặt lại, vờ tức giận nói với anh: “Về nhà anh phải nói rõ ràng chuyện này cho em, không được giấu diếm.”
Lục Triều Dương mỉm cười ôn nhuận: “Được, anh đều sẽ nói rõ ràng với em.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười xán lạn: “Vậy thì hứa rồi đấy.”
...
Nhóm Lục Triều Dương ăn xong cơm, lại lũ lượt đến câu lạc bộ cao cấp của Lục Triều Dương và bạn bè của anh tụ tập.
Bởi vì Minh Tiểu Tiểu nói, cô ta mới về trước, lại đến Bắc Ninh tìm bọn họ, cho nên bọn họ buộc phải nhiệt tình chiêu đãi cô ta.
Khi bọn họ đến chỗ đó, mấy người Sở Ngạn Lâm cũng ở đó rồi.
Em gái của Lăng Cẩm – Lăng Nhược Y vừa nhìn thấy Minh Tiểu Tiểu thì kích động lao đến, ôm chặt lấy Minh Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, tớ thật nhớ cậu.”
“Khụ khụ...” Lăng Nhược Y ôm rất chặt, dẫn đến Minh Tiểu Tiểu suýt nữa không thở nổi, ho vài tiếng mới ổn.
Ánh mắt ẩn chứa ý cười của cô ta quét qua Sở Ngạn Lâm, Thẩm Thanh Thu, còn có Lăng Cẩm, cất giọng nói: “Các anh, Minh Tiểu Tiểu em đã trở về rồi.”
Sở Ngạn Lâm mỉm cười ôn hòa: “Hoan nghênh trở về.”
Thẩm Thanh Thu bước tới xoa đầu của cô ta, giữa chân mày không che giấu được niềm vui: “Cô nhóc, cuối cùng cũng trở về rồi.”
Lăng Cẩm nhìn chằm vào gương mặt xinh xắn đánh yêu đó, trong mắt có sự kích động cũng có tình ý mà người khác nhìn không rõ.
Cô ta trở về rồi, cô ta cuối cùng cũng trở về rồi.
Anh ta hít một hơi thật sâu: “Minh Tiểu Tiểu, hoan nghênh em trở về.”
Minh Tiểu Tiểu khẽ đẩy Lăng Nhược Y đang ôm cô ta ra, đôi mắt lấp lánh biết cười: “Ừm, em trở về rồi.”