Đưa mắt nhìn theo hướng Lục Triều Dương đánh tay lái rời đi, Tiểu Từ không kìm lòng được thốt lên: “Tổng giám đốc Lục quả nhiên cao không với tới hệt như lời đồn.”
Nghe thấy vậy, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn, đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, sau đó gật đầu nói: “Đúng thật so với cậu cao hơn nhiều.”
Triều Dương cao hơn mét tám, mà Tiểu Từ vừa tròn mét bảy, quả thật có cách biệt một chút.
Tiểu Từ tức khắc nổi lên mấy vạch đen: “Cái tôi nói không phải chênh lệch về chiều cao!”
“Tôi biết mà, trêu cậu tý thôi.” Đường Ngọc Sở vỗ bộp lên vai cậu ta: “Video đã quay xong, vậy chúng ta trở về viết bản thảo thôi.”
Đối với Đường Ngọc Sở mà nói chạm mặt Lục Triều Dương ở trung tâm thể hình chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng đối với Tiểu Từ, lại là…
“Người thật công nhận đẹp trai quá mất thôi!”
Tiểu Từ vừa về đến công ty thì khoe khoang với các đồng nghiệp chuyện gặp được Lục Triều Dương, không ngừng thổi phồng vẻ đẹp trai vạn người mê của Lục Triều Dương.
“Tổng giám đốc Lục vốn đã đẹp trai sẵn rồi, anh ấy giống như hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy, đẹp trai đến mức làm tôi ngạt thở.” Vừa nói là Tiểu Kỳ, là thực tập sinh giống như Tiểu Từ, chỉ thấy hai tay cô ấy ôm mặt, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đậm chất mê trai.
“Hơn cả nghẹt thở ấy chứ.” Một đồng nghiệp nữ khác cũng lộ sắc thái khát khao mờ mịt, thậm chí còn ngâm nga lời bài hát: “Chỉ một lần giữa đám đông người liếc mắt nhìn thấy anh mà lại không thể nào quên được dung nhan anh...”
Đường Ngọc Sở cạn lời nhìn từng người một, giống như bị trúng một loại độc mang tên “Lục Triều Dương” vậy, hoàn toàn bị u mê bởi sắc đẹp của anh mà không có lối thoát.
Đó là người đàn ông của cô, được người khác khen tới khen lui làm cô rất có cảm giác tự hào.
Nhưng như vậy cũng rất ảnh hưởng đến công việc.
Thế là, cô đứng dậy lẳng lặng bước đến sau lưng Tiểu Từ, trong khi Tiểu Từ vẫn không biết gì, vẫn nói năng không ngớt: “Mọi người không biết đấy chứ anh ấy vậy mà cười với tôi đó, nếu tôi là mà gái có khi chả bị u mê đến hồn bay nơi đâu rồi…”
Ánh mắt lạnh nhạt của Đường Ngọc Sở lướt qua Tiểu Từ và mấy người khác, đám người thấy vậy cười lúng túng, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí làm việc của mình.
Tiểu Từ thấy thế thì vô cùng kinh ngạc chắn trước cả đám, gào thét: “Này, tôi còn đang kể mà, sao mọi người giải tán hết vậy? Đúng là chả nể mặt gì cả.”
Những người khác: Không phải không nể mặt, mà là không thể nể!
Vừa gào xong, trên đầu bỗng nhiên bị gõ mạnh một cái.
“Ai?” Tiểu Từ phẫn nộ quay đầu lại.
Đường Ngọc Sở cười như không cười nhìn cậu ta: “Kể vui nhỉ, Tiểu Từ.”
Tiểu Tử vốn đang muốn nổi đoá, nhưng vừa nhìn thấy là Đường Ngọc Sở, lửa giận còn chưa kịp bộc phát đã dụi tắt.
Cậu ta treo nụ cười lấy lòng: “Chị Ngọc Sở, hoá ra là chị à.”
“Đương nhiên là tôi, không thì cậu tưởng là ai chứ?
Cô nở nụ cười xán lạn khiến Tiểu Từ ngược lại cảm thấy luống cuống, lắc đầu cười gượng gạo: “Không không ạ, ở đây chỉ có mỗi chị Ngọc Sở dám gõ đầu em, người khác đâu dám làm thế.”
“Ồ?” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Nên cậu là đang trách tôi á?”
“Không dám không dám.” Tiểu Từ tiếp tục cười khan.
Đường Ngọc Sở không muốn phí lời với cậu ta nữa, nên nói thẳng vào chủ đề: “Trong thời gian làm việc cấm buôn dưa lê này nọ, sau khi tan làm cậu muốn trò chuyện ra sao đó là tự do của cậu.”
Nói đến đây, cô đánh mắt sang văn bản trống không hiện trên màn hình máy tính của cậu ta, nhăn nhó mặt mày: “Khẩn trương viết bản thảo đi, trước giờ tan làm nộp cho tôi.”
Dứt lời, cô gõ nhẹ thêm một cái nữa lên đầu cậu ta mới quay người trở về vị trí của mình.
Vừa thấy cô đi, những người khác lũ lượt ngóc đầu nhìn về phía Tiểu Từ, cười vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Tiểu Từ vò đầu bứt tóc làm bộ muốn đánh bọn họ, ai biết đám người ấy lại càng cười vui vẻ hơn.
Cuối cùng, Tiểu Từ chỉ đành ngậm ngùi xoa xoa mũi, ngoan ngoãn viết bản thảo.
Gần đến lúc tan làm, Đường Ngọc Sở bỗng dưng nhận được một bó hoa.
Hơn nữa còn là hoa hồng đỏ.
Khoảnh khắc cô nhận được hoa cảm thấy mờ mịt.
Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, sao tự dưng có người tặng hoa cô chứ.
Tiểu Từ sấn tới ti toe đếm số bông hồng.
“51 bông.” Tiểu Từ suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi khẽ nói: “51 bông hồng hình như có ý nghĩa là “trong tim anh chỉ có em”.”
Sau đó, cậu ta ngước đầu nhìn Đường Ngọc Sở với vẻ mặt hóng hớt, vặn hỏi: “Chị Ngọc Sở, cái này là bạn trai chị tặng sao?”
“Bạn trai?” Đường Ngọc Sở nhíu mày, cô không có bạn trai mà chỉ có chồng thôi, mà chồng cô không thể nào vô duyên vô cớ tặng hoa cho cô được, lại càng không có khả năng sẽ tặng loại hoa tục tĩu này cho cô.
Bắt gặp vẻ mặt ngỡ ngàng cô, Tiểu Từ nhướng mày: “Chẳng lẽ là người theo đuổi chị tặng sao?”
Đó là điều không thể nào!
Đường Ngọc Sở tiện tay vứt sang một bên, nhìn chòng chọc Tiểu Từ, cười nhẹ: “Viết bản thảo xong chưa?”
Tiểu Tử ngây như phỗng: “Còn chưa xong ạ?”
“Thế còn không mau đi viết đi.”
Đường Ngọc Sở cầm đống tài liệu trên bàn ra vẻ muốn nện đầu cậu ta, người đằng sau bị doạ sợ vội lùi lại đằng sau, cười trừ: “Được, em đi viết ngay đây ạ.”
Dứt lời, cuống quýt trở về vị trí của mình ngồi ngay ngắn.
Con người Tiểu Từ cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất ưa buôn dưa lê bán dưa chuột lại thích tám chuyện, hoàn toàn không giống một người đàn ông.
Đường Ngọc Sở nở nụ cười bất lực, lắc lắc đầu, sau đó cô chuyển tầm mắt lên bó hoa kia, mặt mày khó hiểu, rốt cuộc là ai tặng hoa đây?
Nghi vấn này kéo dài mãi cho đến khi lúc tan tầm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước toà nhà mới được giải đáp.
“Bùi Hằng Phúc kìa!”
Đường Ngọc Sở nghe thấy có người kinh ngạc hò hét, ánh mắt loé lên, làm bộ không nhìn thấy người đó, trực tiếp rời đi.
“Sở Sở.” Mắt thấy cô vòng sang một hướng khác, người đó sải bước dài đi đến, chắn đường cô.
Muốn đến mà trốn cũng không xong!
Đường Ngọc Sở nhếch môi, sau đó ngước mắt nhìn người vừa đến, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ không quen biết.
“Bùi Hằng Phúc, anh đến đây làm gì?” Cô dùng ngữ điệu lạnh ngắt hỏi lại.
Thái độ lạnh lùng của cô khiến Bùi Hằng Phúc vụt qua vài tia không vui dưới đáy mắt, trước đây khi cô đối diện với mình, luôn luôn là dáng vẻ dịu dàng ngoan hiền, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái và tình ý, nhưng hiện tại ngoài lạnh lùng ra thì không còn thứ gì khác.
Điều này làm anh ta rất bức bối.
Nhưng anh ta vẫn treo nụ cười ấm áp trên mặt, giọng nói vẫn ấm áp giống như trước, nói với cô: “Anh đến thăm em. Anh tặng hoa đó, thích không?”
Quả nhiên là anh ta tặng.
Đường Ngọc Sở cười lạnh, không khách sáo nói: “Hoa á, tôi vứt vào thùng rác rồi.”
Vứt rồi? Ánh mắt Bùi Hằng Phúc rét lạnh nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ thâm tình sâu nặng: “Nếu không thích hoa hồng, vậy để hôm khác anh tặng em loại hoa khác nhé.”
Đường Ngọc Sở cau mày: “Bùi Hằng Phúc, anh có ý gì vậy?”
“Xoay chuyển lòng em.”
Một điều bất thình lình, kèm một đáp án mặt dày mày dặn làm Đường Ngọc Sở không nhịn được cười ra tiếng: “Bùi Hằng Phúc, đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như này.”
Vẻ mặt Bùi Hằng Phúc đột biến: “Đường Ngọc Sở, cô…”
“Tôi cái gì mà tôi?” Đường Ngọc Sở khoanh hai tay trước ngực, hất cằm, không chút sợ sệt nhìn chằm chằm anh ta.
Cô lạnh lùng cong khoé môi, mặt mũi nồng đượm giọng điệu mỉa mai: “Bùi Hằng Phúc, không phải anh muốn xoay chuyển lòng tôi sao? Tại sao tôi mới nói một câu mà anh đã biến sắc rồi? Anh như vậy thì tôi làm sao cảm nhận được thành ý của anh?”
Vừa nghe đến đây, Bùi Hằng Phúc vội đổi lại biểu cảm ấm áp ban đầu, cuống quýt giải thích: “Sở Sở, đấy là anh kích động quá thôi.”
“Kích động?” Đường Ngọc Sở cười lạnh ra tiếng: “Thế anh cũng quá dễ kích động rồi đó.”