Dương Thiên Thiên đang lo lắng nếu Dương thị đổ, cô ta sẽ không còn là cô chủ nữa.
Còn Hàn Minh Nhân thì lại lo lắng, Dương thị đổ rồi vậy chẳng phải tham vọng của anh ta sẽ thất bại ư.
Lúc đầu anh ta phản bội Tống An Kỳ, cấu kết với Dương Thiên Thiên chẳng phải là bởi vì Dương thị hay sao?
Anh ta biết Dương Thiên Thiên là cô con gái mà Chủ tịch Dương thương yêu nhất, thậm chí còn từng nói là sau khi ông ta chết sẽ giao Dương thị cho cô ta.
Vì thế, anh ta trăm phương ngàn kế câu được Dương Thiên Thiên, chỉ cần Chủ tịch Dương chết rồi, như vậy Dương thị chính là của cô ta cũng tương đương với là của anh ta rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Chẳng ai ngờ rằng Dương thị lại xuất hiện đổ vỡ về tài chính mà gần như phá sản.
Mà đổ vỡ tài chính này còn do hai người là anh ta và Thiên Thiên tạo thành nữa.
Cho nên anh ta khẩn cấp vội vàng giải quyết vấn đề tiền bạc của Dương thị.
Ánh mắt tin tường của Dương Quốc Bang dao động qua lại ở trên mặt của hai người trẻ tuổi kia, từ vẻ mặt ngưng trọng của bọn họ có thể đoán được bọn họ đều đang lo lắng Dương thị sẽ phá sản, như vậy cuộc sống thượng lưu của bọn họ cũng sẽ bị thay đổi theo.
"Thiên Thiên..." Dương Quốc Bang tiếng gọi.
"Dạ?" Dương Thiên Thiên giương mắt nhìn ông ta.
"Trở về nói với ba cô là có người muốn đầu tư vào mấy dự án của công ty, nhưng điều kiện là ba mươi phần trăm cổ phần của công ty."
"Ba mươi phần trăm?" Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân cùng hoảng sợ lên tiếng, khó tin nhìn chằm chằm vào Dương Quốc Bang.
"Ừm, người kia nói là chỉ khi chúng ta cho anh ta cổ phần thì anh ta mới chuyển tiền vào tài khoản của công ty chúng ta."
Dương Thiên Thiên cau mày: "Vậy không phải là anh ta đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"
Ba mươi phần trăm mang ý nghĩa người này có quyền yêu cầu bầu lại chủ tịch một lần nữa, như vậy Dương thị có thể sẽ có nguy cơ phải đổi chủ rồi.
Chuyện đầy nguy cơ như thế này, sao ba cô ta có thể đồng ý được?
Dương Quốc Bang nhìn ra suy nghĩ của cô ta: "Nếu ba cháu không đồng ý vậy thì cứ chờ nộp đơn xin phá sản đi."
Nhận tiền của người kia thì phải trả giá bằng ba mươi phần trăm cổ phần.
Nếu như không nhận thì chắc chắn công ty sẽ phá sản.
Sự lựa chọn khó khăn này khiến cho Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân vốn tâm trạng đã nặng nề lại càng thêm nặng nề thêm.
"Bây giờ tạm thời chú không trở về được, nếu về thì chắc chắn sẽ bị tiếp nhận cảnh sát điều tra, cho nên Thiên Thiên, cháu phải khuyên nhủ ba cháu thật tốt, đây chính là cơ hội tốt nhất để Dương thị cải tử hồi sinh đó."
Dương Quốc Bang thấm thía dặn dò.
Dương Thiên Thiên gật đầu: "Ừm, cháu biết rồi."
...
"Boss, chủ tịch Dương từ chối." Trần Khôn báo cáo ý tứ Dương thị lại với Thẩm Tử Dục.
Sau khi nghe xong, anh ta nhướng nhướng mày: "Chủ tịch Dương này vẫn còn là người có điểm giới hạn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Trần Khôn hỏi.
Thẩm Tử Dục nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh: "Tung tin ra bên ngoài nói tập đoàn Dương thị kinh doanh không tốt, mắt xích tài chính đứt gãy, gần như phá sản."
Trần Khôn nhíu mày: "Vì sao ngay từ đầu chúng ta không trực tiếp làm như vậy?"
Ngay từ đầu Boss đã yêu cầu anh ta liên lạc với Dương Quốc Bang, vô tình hoặc cố ý đề cập tới chuyện mình có hứng thú với một số dự án của tập đoàn Dương thị và muốn đầu tư.
Cho nên, mới có lý do gặp mặt với Dương Quốc Bang.
"Vì sao à?" Thẩm Tử Dục hơi nhướng mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng rơi vào gương mặt tràn đầy khó hiểu của Trần Khôn, ý cười ở khóe môi sâu hơn nhưng cũng càng lạnh hơn.
"Bởi vì tôi thích cho người khác hi vọng, sau đó lại hung hăng dập tắt hi vọng đó."
Trần Khôn không nhịn được rùng mình một cái, được rồi, suy nghĩ của Boss không phải người bình thường có thể hiểu được.
...
Hôm nay Đường Ngọc Sở đi làm, theo thói quen hàng ngày bật máy tính lên vào đọc tin tức hàng ngày.
Một tiêu đề tin tức vô cùng bắt mắt lọt vào trong mắt của cô.
Giá cổ phiếu sụt giảm, tập đoàn Dương thị thịnh vượng trước kia sẽ đi theo con đường nào.
Cô ấn mở vào đọc tin tức, đại khái nội dung nói là tập đoàn Dương thị làm ăn không tốt, vấn đề đứt gãy mắt xích tài chính khiến cho giá cổ phiếu giảm mạnh, rất có thể sẽ tuyên bố phá sản.
Ôi, đây là báo ứng tới rồi sao?
Nhìn thấy tin tức như vậy, vốn Đường Ngọc Sở còn đang uể oải lập tức mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy tập đoàn Dương thị đã phá sản rồi vậy.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống An Kỳ, muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cho cô ấy.
Tống An Kỳ vừa nhận điện thoại thì giọng nói hưng phấn kích động của Đường Ngọc Sở truyền tới, dọa cho cô suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.
"An Kỳ An Kỳ, nói cho cậu một tin tức tốt, Dương thị sắp phá sản rồi!"
Cái gì mà Dương thị sắp phá sản?
Tống An Kỳ nhíu mày: "Sở Sở, cậu đang nằm mơ à?"
"Không phải nằm mơ đâu, cậu mau lên mạng đọc tin hot là biết."
Nghe vậy, Tống An Kỳ đi đến trước máy vi tính, mở website ra, tìm tên tập đoàn Dương thị, chỉ chốc lát sau tất cả tin tức mới nhất liên quan tới tập đoàn Dương nhảy ra.
Cô xem xét, đột nhiên trừng lớn mắt: "Giá cổ phiếu sụt giảm mạnh?"
Đường Ngọc Sở bên kia vừa nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô cười ha ha, sau đó nói: "Đúng vậy, cổ phiếu trên thị trường chứng khoán rớt giá mạnh, có thể sẽ không chống đỡ nổi mà tuyên bố phá sản."
"Sao có thể như vậy?" Việc này thực sự quá đột ngột.
"Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân tự mình tham ô tiền của công ty sau đó lại đem chuyện này giá họa cho chú dì Tống, bọn họ làm chuyện thất đức như vậy kiểu gì cũng sẽ sẽ bị báo ứng."
"Thế nhưng mà... Dương thị phá sản, ba mẹ tớ cũng không thể khôi phục lại được sự trong sạch mà."
"An Kỳ, cậu yên tâm, chú dì Tống sẽ được về nhà nhanh thôi."
Giọng điệu của Đường Ngọc Sở rất kiên định nhưng trong lòng Tống An Kỳ lại không nắm chắc, mặc dù tập đoàn Dương thị gặp phải khủng hoảng như vậy là một chuyện làm cho người khác rất vui sướng, nhưng có vẻ như chuyện này cũng không có ích gì đối với việc khôi phục lại sự trong sạch cho ba mẹ cô.
"An Kỳ, an tâm chờ tin tức tốt đi."
Đường Ngọc Sở an ủi cô thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình máy vi tính, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Sau đó, cô "vụt" đứng lên, bước nhanh đi ra khỏi bộ phận truyền thông.
...
Văn phòng Tổng giám đốc.
Thẩm Tử Dục đặt ly cà phê thư ký vừa mang vào lên bàn trà, sau đó ngồi vào trên ghế sofa, ôn hòa cười yếu ớt nhìn Đường Ngọc Sở tới tìm anh ta.
"Chị dâu, sao vậy?"
Đường Ngọc Sở thẳng thắn hỏi: "Chuyện của tập đoàn Dương thị là cậu làm?"
Thẩm Tử Dục nhướng mày, cười yếu ớt không nói gì nhưng cũng coi như thừa nhận.
"Làm tốt lắm!" Đường Ngọc Sở giơ ngón tay cái lên với anh ta, sau đó lại hỏi tiếp: "Vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?"
"Dùng giá thấp nhất thu mua cổ phiếu của tập đoàn Dương thị."
Đáp án ngoài dự đoán khiến Đường Ngọc Sở nhíu mày lại: "Cậu điên rồi à? Với tình hình hiện tại của Dương thị thì chắc chắn sẽ bị tòa án thanh lý tài sản, cậu lại còn muốn mua cổ phiếu của bên đó?"
Cô cảm thấy anh ta thật sự điên rồi.
Thẩm Tử Dục mỉm cười: "Cơ hội tốt như vậy vì sao lại không mua chứ? Hơn nữa, ai nói là cuối cùng tập đoàn Dương thị sẽ thật sự phá sản nào?"
Đường Ngọc Sở nghe ra được có gì đó không ổn từ trong lời nói của anh ta.
Cau mày suy tư một lát, sau đó cô thử hỏi: "Không phải là cậu thừa cơ hội này để thu mua cổ phiếu của Dương thị đấy chứ?"
"Chị dâu, quả nhiên chị rất thông minh." Trong mắt Thẩm Tử Dục hiện lên một tia khen ngợi với cô.
Đường Ngọc Sở "Chậc chậc" lắc đầu: "Vậy đây không phải là cậu muốn mạng của người nhà họ Dương à?"
Thẩm Tử Dục nhún vai: "Em cũng chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi."
Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: "Tử Dục, lần đánh trả này chị đây cho cậu một cái điểm mười luôn."
Tin chắc rằng chẳng mấy chốc tình thế sẽ sớm thay đổi, cô thật sự hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Hình Sơn ợng sụp đổ của Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân lúc mất đi hết tất cả.